Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khi Chó Điên Được Xổng Chuồng!

Tiểu thuyết gốc · 1993 chữ

Nam gia.

Tại căn phòng đơn giản nhưng rất gọn gàng.

Nam Phong nay đã vừa tròn 17 cái nồi bánh trưng. Hắn có thân cao khỏe, dáng người săn chắc, gương mặt khá thanh tú và đặc biệt là một quả đầu ngắn gọn, không dài ngoằm như bao người nam nhân khác.

Sau khi đã thu xếp xong mọi thứ cần thiết cho việc sắp làm, hắn rời khỏi phòng, dự là sẽ yên bình thoát khỏi Nam gia để đi ra ngoài đường lớn của thành Châu Dương. Nhưng mà ở đời mà, đâu ai biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp.

Thế là lúc hắn vừa mới đi đến một ngã rẽ thì tự dưng có ba thằng trẻ trâu xuất hiện, kiếm chuyện với hắn theo thứ tự là Nam Tân, Nam Nhật và Nam Thành, cả ba đều có tu vi Phàm Cảnh hậu kỳ, tuổi ít nhất 16, cao nhất 17.

Nam Thành tựa như người đại diện, đứng ra chỉ tay vào mặt Nam Phong với ý định rõ như ban ngày ở trên mặt.

-Phế vật đứng lại. Ngươi sẽ là bao cát để chúng ta tẩm quất sau những giờ luyện tập mệt nhọc, ngươi hiểu hôm?

Ừ, Nam gia đúng là có nghiêm cấm nội đấu đấy, nhưng xử nhau trong bí mật, không ai biết, hoặc người bị đập không dám mách cha mẹ thì dù có là bố của Nam gia cũng không thể nào quản được. Cho nên sự tình như thế này cũng xảy ra rất thường xuyên trong tầng lớp thiếu niên Nam gia.

Nam Phong nhìn ba thằng khùng phía trước, hắn biết ba thằng này rất óc lợn, trong quá trình luyện tập dưới sự chỉ bảo của trưởng bối thường xuyên bị trưởng bối mắng chửi vì học có một chút võ thuật cơ bản mà học hoài chẳng thành nên mới hay tìm những thằng yếu hơn để trút hết bực tức trong người. Lần trước là những thằng khác, và lần này là đến lượt hắn.

Hắn hiểu cho cảm giác của chúng, nỗi khổ tâm của chúng, nên hắn cũng đối xử với chúng một cách rất nhẹ nhàng, tình cảm.

Hắn không hề trả lời câu hỏi của họ, chỉ tiến về phía trước.

Ba người Nam Thành lập tức dữ tợn nét mặt, nắm tay cũng xiết chặt lại, nói.

-Lên, đập nó. Phế vật như nó chả ai quan tâm đâu.

-Chuẩn, dứt nó!

Ba người cùng lao về phía Nam Phong, thế nhưng là…

Bụp bụp bốp bốp bộp!

Tu vi chênh lệch quá lớn, võ thuật của đôi bên cũng cách xa nên rất nhanh, dường như chỉ là trong thoáng chốc Nam Phong đã giúp chúng có được một giấc yên bình sau những buổi luyện tập căng thẳng. Hy vọng khi tỉnh dậy, chúng sẽ thông minh hơn, biết lựa thằng mà nghịch dại.

Sau đó, hắn lập tức phắng đi vì không muốn bị ai đó phát hiện sự tình nơi đây rồi đè đầu hắn xuống, áp giải đến Xử Phạt Đường.

Rời khỏi Nam gia, Nam Phong nhanh chóng đi đến Hàm Ô Các, nơi có thể đăng ký để trở thành “lính” làm việc cho triều đình.

Dĩ nhiên rồi, sống dưới thời vua, chúa thì chắc chắn sẽ không có việc gì mang lại nhiều điều tốt đẹp hơn là việc trở thành một vị quan tướng trong triều, vừa được hoàng thượng ban tặng tài nguyên, lợi lộc, đất đai, gái đẹp, lại vừa được người dân kính trọng, nể phục. Nếu may mắn nói không chừng còn cua được công chúa, trở thành phò mã thì cuộc đời nở hoa vãi cả đái.

Cho nên hắn đành lấy cái mạng chó điên của hắn ra để đặt cược, tham gia vào kỳ tuyển lính đang diễn ra tại Hàm Ô Các, chi nhánh tại thành Châu Dương của triều đình.

Nhưng mà cũng đừng nghĩ rằng “đi lính” bên thế giới này sẽ giống với “đi lính” ở thế giới kia. Nó là nằm ở một đẳng cấp rất khác biệt, cực kỳ nguy hiểm và vô cùng hà khắc trong việc tuyển chọn. Một triệu người đăng ký nhưng chưa chắc đã có 100 người đậu, vì nói là nói đi “lính” chứ thật ra lại là tuyển thiên tài về dưới trướng vua, được vua nuôi dưỡng để sau này làm việc cho vua, chẳng hạn như xâm lược, thôn tính các nước nhỏ.

Do tính chất luật lệ của những bậc đại năng cai quản thế giới, cũng như sức phá hủy khủng khiếp của cường giả từ Tông cảnh trở lên, nên việc chiến tranh giữa hai nước, ba nước luôn được quyết định bởi “lính” và “tướng” của họ thông qua các thể thức thi đấu sinh tử. Đó chính là lý do khiến “lính” ở đây rất đặc biệt và cực khó để có thể trở thành “lính” rồi tiến thăng đến chức “tướng”.

Sau hơn 10 năm nghiên cứu, Nam Phong biết một số kiến thức có liên quan đến tiêu chuẩn của một người “lính”, và hắn rất tự tin rằng bản thân mình đủ tiêu chuẩn và sẽ sống sót vượt qua kỳ thi tuyển, chứ nếu không hắn cũng đéo có khùng mà tự dưng đút đầu vào.

Thành Châu Dương rất rộng lớn, dân số lại đông hơn kiến. Hàm Ô Các nằm gần trung tâm thành nên nếu tính từ Nam gia yếu nhớt của hắn thì cũng phải mất hơn nửa tiếng cuốc bộ mới đến nơi, thành ra hắn thuê hẳn một chiếc xe ngựa chở đi cho lẹ.

Dự là chỉ mất một khắc = 15 phút sẽ đến nơi, nhưng ở đời mà, có đôi khi sẽ xuất hiện vài chuyện trên đường khiến chúng ta buộc phải đến trễ hơn so với dự định. Nam Phong cũng gặp tình huống tương tự.

Khi chỉ còn vài ngã rẽ nữa là sẽ đến được Hàm Ô Các thì bất chợt giữa đường xuất hiện một cuộc cãi vả, mà chính xác hơn là một cuộc xạo lòn giữa một thằng thiếu gia cùng người hầu với hai mẹ con thường dân.

Cụ thể.

-Con gái ngươi đã làm dơ bộ đồ quý giá hơn 10 lượng vàng của ta, bồi thường đi đồ tiện nhân.

Người thiếu niên khá đẹp trai, ăn mặc đậm chất COCC dữ tợn quát lớn với hai mẹ con mềm yếu, một gần trung niên 40, một thì khoảng 13, 14 tuổi, đã ra dáng thiếu nữ ngon lành cành đào.

Ối giời ơi, nhìn ánh mắt dâm tà của người thiếu niên lên cơ thể của người con gái kìa, ai chắc chắn cũng đoán ra ngay thằng ấu dâm này đang tính gạ kèo “không có tiền đền đúng không, vậy tụi bây đâu, bắt tiểu tiện nhân này về nhà làm công trả nợ cho ta, hé hé hé hé hé, chèm chẹp, ngon quá à”.

Còn hai người mẹ con thì cứ quỳ dưới đất, đáng thương cầu xin chỉ vì đứa con gái không cẩn thận đụng trúng thằng dâm tặc.

-Thiếu gia, thiếu gia, cầu xin ngài tha cho mẹ con chúng ta.

-Đúng… đúng rồi, ta sẽ giặt nó kỹ càng lại cho thiếu gia được không?

-Giặt cái đầu bìu của bổn thiếu gia này!

Thiếu niên quát to, sau đó hắn dùng ánh mắt dâm vị nhìn loang lổ lên người thiếu nữ, nói.

-Không có tiền trả thì lấy con gái ngươi đền đi!

-Bây đâu, bắt nó về Tiêu gia, để nó ngày đêm hầu hạ bổn thiếu gia trừ nợ!

-Tuân lệnh thiếu gia.

Hai nam tử to con, tráng kiện, tu vi chắc chắn không dưới Trung cảnh lập tức đi lên, vây hãm lấy hai mẹ con nhỏ bé.

Hai mẹ con thì chỉ biết sợ hãi, hoang mang gào khóc.

-Không!

-Mong thiếu gia tha cho chúng ta!

Xung quanh, người dân tụ tập không hề ít hơn trăm nhưng chẳng một ai dám xen ngang, ra tay nghĩa hiệp như trong mấy bộ phim tình cảm hay vl.

Nam Phong nhìn sự tình, trong lòng có chút xao động vì dù sao hắn cũng từng là một người cảnh sát, tuy không hết lòng vì dân phục vụ nhưng chí ít cũng là một con người chứ không phải súc vật như ai kia, bất quá khi nghe thằng ấu dâm kia sủa lên hai từ “Tiêu gia” phía sau thì hắn bó con mẹ nó tay rồi. Tiêu gia là một trong mười đại tộc hùng mạnh nhất thành Châu Dương này, một thằng nhãi ở cái gia tộc nhỏ hơn que củi, chỉ có cường giả cao nhất là Linh cảnh như hắn, còn người ta lại là Tông cảnh, thống trị hàng trăm Linh cảnh bên dưới thì hắn nào có gan dám chọc giận họ.

Người xung quanh không dám xen vào cũng là lẽ đơn nhiên thôi, đâu có thằng điên nào đủ khùng để làm điều đó.

Haizzz, có tâm nhưng không đủ trình thì đành chịu vậy. Amen!

Thế còn bọn binh lính giữ trật tự, hằng ngày đi khắp mọi nẻo kiểm tra trong thành thì sao? Thôi, như nhau cả, đút cho tí tiền vào mồm là im ngay ấy mà. Chưa kể, đây còn là con cháu Tiêu gia tiếng tăm trong thành, mấy ông anh lính quèn không đủ can đảm để trêu.

Nói chung, dù là ở thế giới nào đi chăng nữa, chỉ cần bản thân nghèo, yếu nhớt, còn thằng ức hiếp mình là người giàu có, con trai chủ tịch, quan hệ với giang hồ, đại ca xã hội đen thì xác định muôn vấn đề khổ ập vào đầu. Đéo bao giờ chống cự được, khẳng định luôn!

-Mẹ, mẹ, cứu con!

Lúc này, thiếu nữ đã bị hai tên nam tử to con vác trên vai, nàng không ngừng gào khóc kêu lớn.

-Mẫn nhi, Mẫn nhi của mẹ. Ta cầu xin thiếu gia, mong thiếu gia tha cho nó một lần! Ta sẽ làm trâu, làm ngựa để trả nợ cho thiếu gia mà. Thiếu gia!

Còn người mẹ thì ôm trầm lấy chân của tên dâm tặc, thảm thiết cầu xin nhưng tất cả đều vô vọng.

-Cút!

Tên dâm tặc này vốn là một thiên tài của Tiêu gia đã có tu vi Trung cảnh, hắn dùng chính bàn chân đang được người mẹ ôm hất văng người mẹ đi. May mắn là ở trong thành nghiêm cấm giết người, đả thương người nên tên dâm tặc đã điều chỉnh lực rất hợp lý, chỉ đủ để hất người mẹ đi và gây thương tích nhẹ. Chứ không thì bà ta khẳng định đã banh xác từ tám đời rồi.

Bất chợt ngay lúc này, Nam Phong đột nhiên cho dừng xe lại.

Hắn bước xuống xe rồi hô lên.

-Đợi một chút!

Khi mọi người, đặc biệt trọng tâm là tên dâm tặc cùng đồng bọn khựng người lại. Hắn nhanh chóng tiến đến trước mặt tên dâm tặc, rồi…

Bốp!

Một cái tát mạnh mẽ được hắn vung ra, đánh thẳng vào mặt tên dâm tặc, đánh cho tên dâm tặc Tiêu gia té ngã xuống đất, miệng đầu máu cùng vài ba chiếc răng gãy bên trong.

Không những thế, hắn còn lộ ra vẻ mặt khó chịu, lông mày nhăn nhó, tức giận quát.

-Thằng lòn, làm dơ tay của bố rồi, mau đền tiền đi con trai! Không có đủ tiền để đền thì về làm chó canh cổng cho bố nhé con trai!

Trong vài giây ngắn ngủi, toàn trường hầu như đã phải chết lặng với một màn vừa xảy ra này.

Bạn đang đọc Nam Phong Truyền Kỳ, Kẻ Chuyên Nấu Những Nồi Lẩu Thái Siêu Cay Khổng Lồ Cho Đội Bạn sáng tác bởi dandan87
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dandan87
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.