Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1140 chữ

Trên tay Lê Bích Ngọc cầm theo phần cơm trưa của Lâm Thanh Tuấn, sau lưng đeo gùi cùng một cái dao lớn, tay kia nắm tay con gái quay ra nói với Chu Quế Hoa:

"Con dẫn Nhiên Nhiên đi mang cơm cho anh Tuấn rồi lên núi cắt cỏ heo luôn nhé mẹ."

"Các cô đi đâu thì đi nhớ về nhà làm cơm, về trễ để tôi đói thì cơm tối cả nhà cô cũng đừng mơ có một hạt." Chu Quế Hoa vừa đi đánh bài về, ăn cơm trưa xong nằm trên ghế dài chợp mắt nghe cô con dâu nhỏ nói vậy quay sang nhìn, nghĩ thầm buổi trưa cũng không có gì để làm, cho nó đi cắt cỏ heo để khỏi phải ở nhà làm chướng mắt bà ta. Nghĩ vậy nhưng cũng không quên la mắng cô vài câu rồi mới cho đi.

----------🌸----------

Lâm An Nhiên nắm tay mẹ đi trên đường. Gặp ai cô bé cũng cúi đầu chào hỏi lễ phép. Hôm nay cô bé thật vui, vừa được đi xem xưởng mộc nơi ba làm việc, vừa được mẹ dẫn lên núi ăn trái cây nên trên đường đi lúc nào trên môi cô bé cũng mang một nụ cười ngọt ngào, làm cho khuôn mặt nhỏ bé càng thêm đáng yêu.

     Đến xưởng mộc cô bé cũng rất lễ phép chào hỏi hết một lượt từng người một, chào đến cô bé chẳng nhận ra là ai với ai luôn. Lâm Thanh Tuấn thấy vợ cùng con gái đến thì bất ngờ lắm, buổi trưa vợ anh luôn không cho con bé ra khỏi nhà, cô sợ con bé mải chơi sẽ bị say nắng. Nghe được cô định dắt con lên núi dù anh có chút không đồng ý nhưng thấy gương mặt háo hức mong đợi của con anh chỉ biết dặn hai mẹ con thật cẩn thận.

     Rời khỏi xưởng mộc, hai mẹ con lại dắt nhau về thôn. Lần này hai người đi thẳng đến cuối thôn, càng đến gần ngọn núi thì càng hoang vắng nhưng cũng càng ồn ào, nghe đâu ở đây đang xây một cái công xưởng lớn. Đi qua công trường đầy bụi, đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng đến chân núi. Lê Bích Ngọc dắt tay bé con lên núi, chọn một chỗ râm mát vừa có cỏ heo vừa có trái cây. Cô chỉ con phân biệt những trái ăn được cùng những trái không ăn được và dặn con chỉ chơi quanh đây đừng đi xa quá rồi để con tự mình chơi, cô ngồi xuống một cụm cỏ heo xanh mơn mởn bắt đầu cắt. Heo là nguồn thu nhập quan trọng của cả gia đình nên thức ăn của nó luôn phải đầy đủ. Có những hôm nhà quá nhiều việc cô không đi được mẹ chồng cô còn phải tự mình đi, cả nhà không sợ không có ăn, chỉ sợ heo ăn không đủ.

     Lâm An Nhiên lâu lắm rồi mới có thể ăn được nhiều trái cây như vậy. Nhà bé không giàu nhưng tết luôn có đủ loại trái cây do chú ba mang về, đó là trái cây bán ở thành phố, vừa to vừa đẹp lại còn rất ngọt. Nhưng bé chỉ được ăn một vài miếng thôi, bà bảo phải để dành lại khi nào anh chị họ thèm thì lấy ra cho họ ăn. Tuy chỉ ăn được vài miếng nhỏ nhưng bé cũng rất thỏa mãn, trái cây quý như thế này, nên để dành là phải. Hôm nay bé được ăn thỏa thích nhưng bé nhớ là bé từng được ăn trái cây ngon ngon mà chú ba đem về, bố mẹ bé còn chưa được ăn miếng nào đâu. Thế là bé con nhanh tay hái thật nhiều bỏ vào áo sau đó bé xin mẹ hái cho bé một cái lá thật to để vào gói lại cẩn thận, sau cùng lại từ trên cây lựa ra một quả chín, to mọng nhất hái xuống, lau qua áo rồi đút cho mẹ.

     Lê Bích Ngọc đang loay hoay đột nhiên được ai đút thứ gì thì giật mình, quay qua thấy bé con nhà mình đang nhìn cô hỏi cô ăn có ngon không mới nhận ra lúc nãy là bé con đút trái cây cho cô ăn. Nhìn bé con ngoan ngoãn trước mặt cô làm sao nỡ nói không với bé chứ.

     Lâm An Nhiên nghe mẹ bảo ăn thật ngon liền rất vui vẻ. Nhìn mẹ cặm cụi cắt cỏ bé cũng muốn giúp mẹ. Thế là cô bé ngồi xuống ngắt lấy từng cọng một, cô bé một bên ngắt cỏ một bên nói chuyện với Lê Bích Ngọc chọc cho cô cười đến thật là vui vẻ.

     Lúc hai mẹ con xuống núi mặt trời cũng dần khuất bóng rồi. Thấy vậy hai mẹ con nắm tay nhau chạy nhanh hơn, về nhà trễ lại bị mắng nữa cho xem. Thật đúng, vừa vào nhà đã có người hướng hai mẹ con cô mắng chửi. Cô không trả lời mà đi dẹp gùi cùng dao rồi quay sang bảo con gái đi rửa mặt đợi cô nấu cơm xong sẽ kêu bé ăn.

     Lâm An Nhiên nghe lời mẹ, rửa mặt xong rồi đi về phòng. Vào phòng, đóng cửa lại cô bé mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy thấy chị họ ở nhà chính làm cô bé thực lo lắng. Chị họ luôn thích tranh đồ với bé dù đồ chị có luôn tốt hơn bé rất nhiều. Lần này bé ôm về nhiều trái cây như vậy, may mà chị không phát hiện, nếu không bố mẹ bé cũng chẳng còn gì để ăn. Bé đặt gói trái cây vào ngăn tủ nhỏ bên cạnh giường. Làm xong xuôi tất cả bé lại lấy mấy món đồ chơi nhỏ ra chơi. Mấy món này bé chỉ dám chơi trong phòng thôi, đây là quà bố tặng, bé không để chị ấy lấy đi đâu. Nghĩ thấy cũng lạ ghê, chị ấy có rất nhiều đồ chơi tinh xảo, như con búp bê lúc nãy chị ấy cầm, búp bê có khuôn mặt thật xinh đẹp, mái tóc vàng óng ả, trên người còn mặt một bộ váy công chúa thật xinh, bé nhìn thích lắm, lúc chị ấy mới mua về bé đã từng được chạm qua, tóc búp bê rất mềm, làm lúc nào chị cầm búp bê bé cũng phải nhìn nhiều hơn mấy lần. Có nhiều đồ chơi xinh đẹp như thế nhưng chị cứ thích giành đồ chơi với bé cơ. Nên bé rất sợ chị, lúc nào cũng tránh khỏi chị thật xa thật xa.

Bạn đang đọc Một Đời An Yên sáng tác bởi nha_pham09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nha_pham09
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.