Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1284 chữ

Ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng rọi qua song cửa, chiếu đến chiếc giường bé xinh đặt trong góc phòng. Trên giường là một bé con đang say ngủ, dáng người gầy gò cuộn tròn trong chăn. Một thân ảnh đi đến bên giường, dịu dàng cất giọng gọi.

"Bảo bối, thức dậy đi nào, mẹ làm xong đồ ăn sáng ngon thật ngon cho con rồi kìa. Không ăn sao? Vậy mẹ ăn hết nha."

Cô bé trên giường đang say ngủ bỗng bật người dậy. Đôi mắt mông lung ngước nhìn. A, bé quên mất hôm qua bố bé bắt được rất nhiều cá, bố bé bảo sáng nay bé sẽ được ăn cháo cá thỏa thích. Thế là thân ảnh nhỏ bé xuống giường, lấy đồ mẹ xếp sẵn bên cạnh thay vào sau đó nắm tay mẹ để mẹ dắt đi rửa mặt.

Vừa bước ra sân đã nghe được một mùi hương thơm lừng làm con sâu thèm ăn trong bụng bé cũng bắt đầu thức giấc. Bé rửa mặt xong theo mẹ vào nhà chính. Ngồi ở chủ vị là ông bé, bên phải ông là bà, cạnh bà là chị họ cùng gia đình của bác cả, bên trái ông là chỗ cho gia đình bé. Sau khi chào hỏi xong mẹ bé bế bé ngồi vào chỗ. Bố bé đi làm cho nhà bác thợ mộc thôn bên cạnh, phải đi sớm để dọn dẹp nên bé thức dậy thì bố đã đi mất rồi.

Ông bé lên tiếng bảo mọi người dùng bữa. Lâu rồi bé mới được ăn thoải mái như vậy. Nhà đông người nên lượng thức ăn của mỗi người luôn ít ỏi, mà bé nhỏ tuổi nên là phần thức ăn càng ít, nói vậy nhưng mẹ bé ăn còn ít hơn bé nữa, vì mẹ luôn chia cho bé để bé được ăn nhiều hơn. Nên là hôm nay bé ăn rất thoải mái, cảm nhận hương thơm của gạo hòa quyện cùng vị ngọt của thịt cá, vừa vào miệng là tan ngay làm bé ăn đến nỗi híp cả mắt.

Sau khi ăn xong, ông cùng bác cả mang cuốc ra đồng, bà cùng bác gái, chị họ, anh họ đi mất, chắc có lẽ họ bận. Mẹ bé là người cuối cùng ở lại nên phải dọn dẹp. Bé cũng đến giúp mẹ một tay. Mẹ không cho bé đụng vào đồ sứ, sợ bé làm bể sẽ đứt tay nên bé được giao cho nhiệm vụ lau bàn và giặt giẻ lau. Tuy là việc nhỏ nhưng bé cũng rất vui vì có thể giúp mẹ. Bé vừa làm vừa hát ca làm mẹ cũng vui vẻ cười theo.

Lê Bích Ngọc nhìn nụ cười trên môi con gái mình mà chua xót. Con gái cô từ bé đã rất ngoan ngoãn, con bé nhà anh hai suốt ngày không đòi váy áo đẹp thì cũng sẽ ganh đua với mấy đứa bé khác mà đòi kẹo bánh, đồ chơi, còn bé con nhà cô từ bé đến lớn chưa từng đòi hỏi thứ gì, mà dù con bé có nói muốn thì vợ chồng cô cũng đâu thể mua cho con bé được, mặc dù nói tiền kiếm ra được đều nộp lên cho mẹ chồng giữ nhưng thứ gì Quỳnh Hoa muốn dù chị hai không mua thì mẹ chồng cũng sẽ xuất tiền để làm hài lòng con bé, chỉ trách bé con nhà cô không có phúc được bà thương yêu. Vì không thể cho con bé được đầy đủ như người ta nên hai vợ chồng cô luôn cố gắng làm những việc tốt nhất cho con bé, dù gì cũng chỉ có mình nó là con, con bé lại còn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa.

Hai mẹ con dọn dẹp xong tất cả rồi cùng nhau đi vào phòng. Lâm An Nhiên thì ngồi trên giường nghịch thỏ gỗ cùng ngựa gỗ nhỏ, đó là từ gỗ vụn trong xưởng mộc bố bé được ông chủ cho mà làm thành, là quà sinh nhật của bố bé cho bé, mỗi năm bé sẽ được tặng một món đồ chơi nhỏ như vậy, tuy khắc từ gỗ nhưng bố bé rất tỉ mỉ nên những món đồ chơi đó không cứng nhắc mà còn cực kì sinh động đáng yêu, bé có một chiếc hộp gỗ nhỏ cũng do bố làm, dùng để đặt mấy món đồ chơi bố làm ra. Lê Bích Ngọc ngồi ở giường bên cạnh, cô đang may váy áo mới cho con, nói là mới nhưng thật ra là từ áo cũ của cô làm thành, sắp đến mùa đông rồi, nếu còn không làm kịp thì con bé sẽ phải mặc lại áo bông cũ, mấy cái áo đó đã cũ lắm rồi, làm sao giữ ấm được nữa. Nghĩ vậy nên tay cô may vá lại càng nhanh, công việc nhà này làm hoài không hết, ít khi rảnh ran lại không có người ở nhà bắt bẻ, cô có thể ngồi trong phòng cả buổi, nếu nhanh tay có lẽ hôm nay là làm xong áo, cô còn có thời gian vá lại vài cái áo bông cũ cho hai vợ chồng.

Ngồi chơi một lúc cảm thấy chán rồi nên Lâm An Nhiên nhìn sang mẹ. Bé thấy mẹ may vá thực thông thạo làm bé hứng thú liền quay sang xin xỏ để mẹ chỉ mình. Lê Bích Ngọc làm sao có thể để bé đụng vào những thứ nguy hiểm như kim chỉ chứ, đành dỗ dành bé bảo một chút sẽ dẫn bé đi đưa cơm cho bố rồi lên núi hái trái cây cho bé ăn. Bé nghe vậy thích lắm, quên luôn việc muốn học may vá, giờ trong đầu bé toàn là trái cây dại thôi. Cuối thôn có một ngọn núi nhỏ, trên đó rất ít động vật hoang dã, phần nhiều đều bị tổ tiên săn bắt hết, giờ đây chỉ còn một thảm thực vật xanh mướt, là nguồn lâm sản dồi dào của cả thôn, mỗi mùa đều có thương lái đến mua lâm sản, những người ở thành phố lớn rất thích ăn mấy thứ thực vật từ thiên nhiên này. Trên núi ngoài mấy thứ lâm sản này nọ thì còn rất nhiều các loại trái cây, nhưng trái cây dại không được đẹp và to như trái cây nhập khẩu hay người dân trồng nên cũng không được thương lái mua. Món trái cây đó trở thành thứ quà vặt mà những đứa nhỏ trong thôn ưa thích, không tốn tiền nên bố mẹ chúng cũng rất thoải mái cho chúng đi hái ăn. Nhưng bé con nhà cô còn nhỏ, để bé đi lên núi mặc dù là đi cùng bọn nhóc trong thôn cô vẫn không yên tâm vậy nên trái cây bé ăn toàn là được các anh chị hái về rồi chia cho bé. Bé rất mong được một lần tự mình hái những thứ đó. Hôm nay mẹ dỗ bé như vậy lại nói trúng mong muốn mà bé đã giữ từ lâu nên bé rất ngoan ngoãn ngồi xem mẹ may áo, bé sợ bé làm gì sai mẹ sẽ không cho bé đi nữa.

Lê Bích Ngọc nhìn bé con nhà mình một bộ dáng vui vẻ muốn bay lên trời rồi nhưng vẫn kìm nén lại mà ngồi yên thật không còn gì để nói. Nhìn con đáng yêu như vậy làm cô cảm thấy dù cuộc sống có vất vả đến đâu vì con cô vẫn chịu đựng được.

Bạn đang đọc Một Đời An Yên sáng tác bởi nha_pham09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nha_pham09
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.