Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1528 chữ

Lúc Lê Bích Ngọc nấu cơm không dám nấu quá nhiều, năm nay lại mất mùa, gạo cũng không còn được bao nhiêu, nếu nấu nhiều quá cô sẽ lại bị mắng. Cô mở lồng hấp ra, thấy trong đó là một bát trứng hấp còn nghi ngút khói. Cô biết bát trứng đó chẳng có phần của con cô đâu, họ để ở đó vì biết rõ cô chẳng có gan ăn xén ăn bớt. Ngày đó, cô cảm thấy bất công, thừa lúc họ không để ý mà múc một muỗng nhỏ bỏ vào chén cháo của An Nhiên. Sau khi bị họ phát hiện cả ngày hôm đó gia đình cô không có một hạt cơm để ăn, dù lúc đó An Nhiên chỉ là một đứa bé, họ còn bịa lí do để anh cả cùng bố chồng chẳng có chút nghi ngờ nào. Hôm đó cô phải đi nhà thím Ngô xin ít nước cơm để An Nhiên lót dạ, con bé còn nhỏ đâu thể nào chịu được. Thế là từ đó về sau, họ cứ ngang nhiên cho hai đứa nhỏ nhà anh chị hai ngày ngày ăn trứng hấp mà con cô, trừ ngày tết ra chưa bao giờ được nếm qua vị trứng. Nghĩ đến những việc đó ước mơ ra riêng của cô lại hiện ra, ra riêng dù có nghèo đến đâu hai vợ chồng cô cũng sẽ cho An Nhiên những thứ tốt nhất, cứ ở trong cái nhà này, dù muốn cũng chẳng có năng lực đó. Nhưng cô biết, chuyện ra riêng sẽ không bao giờ có đâu, nếu ra riêng thì ai còn làm việc không công cho họ nữa.

     Khi Lê Bích Ngọc vừa dọn xong mâm cơm cũng là lúc bố chồng cùng anh chồng từ đồng về, chồng cô làm ở thôn bên cạnh, về nhà trễ hơn. Đợi cả nhà tụ tập đầy đủ bố chồng mới lên tiếng bảo cả nhà ăn cơm, không cần đợi chồng cô về, lúc nào cũng vậy. Sau khi ăn được một lúc mới thấy Lâm Thanh Tuấn về đến nhà. Cô giúp anh cất áo khoác, bảo anh đi rửa mặt rửa tay rồi vào ăn cơm. Lúc anh vào nhà mọi người ăn đã sắp xong, không còn bao nhiêu đồ ăn ở trên bàn cả, anh cũng không để ý, ngồi vào bàn ăn hai ba ngụm rồi đứng lên, thấy bé con nhà mình đi rửa mặt vừa vào thì đi đến bế bé nói với bố mẹ một tiếng sau đó đi về phòng.

     Vào phòng đóng cửa cẩn thận Lâm Thanh Tuấn mới lấy ra từ trong áo khoác một con búp bê gỗ được chế tác thật tinh xảo đưa cho Lâm An Nhiên. Cô bé nhìn thấy búp bê thì vui lắm, hai mắt sáng lên, không keo kiệt mà tặng cho bố một cái hôn thật kêu vào má. Lại chạy lịch bịch đến tủ nhỏ của mình, lấy ra một gói đồ bằng lá, đưa như hiến vật quý cho anh, nói:

"Con hái ở trên núi đó bố, ăn rất ngon, con đem về cho bố với mẹ ăn đó."

     Lê Bích Ngọc vừa rửa bát xong đi vào phòng nghe được lời này của con thì cười. Tâm trạng của cả ngày làm việc mệt mỏi cũng dường như bay mất. Cô nhìn lên giường, thấy búp bê lúc nãy bé con vừa mới đặt lên giường liền biết ngay là bố bé làm. Nghĩ thầm, hôm nào rảnh rỗi thì lấy vải vụng ra làm cho búp bê một bộ đồ, cô biết bé con nhà cô rất thích búp bê của Quỳnh Hoa, nhưng bé có thích cũng không bao giờ xin họ mua cho, bé biết bố mẹ mình không có nhiều tiền như vậy, bé càng hiểu chuyện thì vợ chồng cô càng đau lòng, bé con đáng yêu hiểu chuyện như vậy nhưng vợ chồng cô lại chẳng thể cho bé những thứ bé mong muốn.

      Nhìn con ngủ an ổn trên giường nhỏ, trong tay vẫn ôm khư khư búp bê nhỏ. Lê Bích Ngọc quay sang nói với chồng:

"Anh ơi, em cảm thấy cuộc sống ngày càng khổ, anh nhìn bé con nhà mình đi, rồi anh lại nhìn hai đứa bé nhà anh chị hai kìa. Cùng là con cháu nhà họ Lâm mà đứa thì trắng trắng tròn tròn, đứa thì xanh xao vàng vọt. Vậy mà anh nhìn đi, con nhà mình như vậy nhưng không bao giờ được ăn nhiều hơn một hạt cơm, còn hai đứa bé kia thì ngày ngày đều được ăn trứng. Em nhìn em khó chịu lắm, họ bắt em làm trâu làm ngựa thế nào em cũng không oán một lời nhưng nhưng họ đối xử với bé con như vậy làm sao em chịu được hả anh."

     Nhìn vợ nói mà nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt tim Lâm Thanh Tuấn như bị dao cứa qua từng nhát một. Chỉ biết ôm cô, để cô tựa vào lòng mình mà vỗ về. Đợi tâm trạng cô đã bình tĩnh lại rồi anh mới nói:

"Em ráng thêm một khoảng thời gian nữa. Hôm nay anh mới nhận được thư của chú ba. Nó nói nó sẽ chuyển công tác về thị trấn nên sẽ chuyển về đây ở luôn. Nó biết cuộc sống của mình ở nhà trôi qua cũng không yên ả gì nên bàn với anh để nó về nhà nói với mẹ xin ở lại nhà mình, mẹ luôn thương nó nhất, nó xin như vậy mà nhà mình thì thiếu phòng, nếu để nó ở lại chỉ có thể để cả nhà mình chuyển ra ngoài. Trong thư nó có nói nếu không có gì thay đổi thì có lẽ mai nó sẽ về tới. Nếu vậy thì chỉ cần một khoảng thời gian để xây nhà là mình đã có thể chuyển ra rồi."

     Nghe chồng nói vậy Lê Bích Ngọc liền vui vẻ trở lại. Chỉ cần nghĩ đến có thể rời khỏi cái nhà này là cô chẳng còn gì để buồn phiền nữa. Nhưng nghĩ kĩ lại thì cô lại bắt đầu lo lắng. Cái nhà này cả mẹ chồng lẫn chị dâu đều là người không có người làm việc cho thì mới động tay vào mấy công việc đó. Mà gia đình chú ba sẽ chuyển về đây sống, cô lại chuyển ra khỏi đây thì người thay thế cô ở trong cái nhà này nhất định là em dâu đã lâu không gặp kia rồi. Tuy hai người ít khi gặp nhau nhưng cô cũng rất thích cô em dâu đó, làm người phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, nói chuyện rất hợp với cô. Nghĩ đến em dâu là người thành phố, chưa từng biết cảm giác làm dâu lại về đây gặp mẹ chồng như Chu Quế Hoa thì cô lại lo lắng, em dâu như vậy làm sao chịu được Chu Quế Hoa chứ.

     Lê Bích Ngọc đem lo lắng trong lòng nói ra cho Lâm Thanh Tuấn nghe. Anh nghe vợ nói vậy thì biết tình cảm giữa cô và thím ba kia rất tốt. Anh chỉ cười cười quay sang nói với cô:

"Em đừng lo. Thím ba về đây cùng chú ấy nhưng cũng không phải nghỉ việc rồi đâu. Thím ấy cũng xin chuyển về đây làm với chú luôn rồi nên là dù có muốn thì mẹ cũng chẳng thể nào làm khó dễ được người con dâu như thím ba đâu."

     Nghe Lâm Thanh Tuấn nói xong Lê Bích Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm. Thím ba làm nhân viên ở cơ quan nhà nước, cùng một chỗ với chú ba nên Chu Quế Hoa rất khách khí với cô ấy, chưa bao giờ bắt bẻ gì cả. Cô thấy thím ba lại nghĩ nếu mình cũng được một công việc như vậy thì thật tốt. Nhưng đâu được, dù ở nhà cha mẹ cô có thương yêu cô đến đâu thì cũng chỉ là con gái, họ nghĩ con gái không cần học nhiều, để tiền nuôi cho con trai đi học nên cô chỉ được học hết lớp sáu liền bị bắt ở nhà. Càng nghĩ cô càng muốn mau ra riêng hơn. Có như vậy thì mới có thể kiếm thật nhiều tiền, cô muốn cho con gái cô đi học đến nơi đến chốn, có được một công việc ổn định. Có như vậy con cô mới được người khác tôn trọng.

     Ôm ước mơ nằm ngủ, cô cảm thấy đêm nay là đêm cô ngủ ngon nhất từ khi lấy chồng đến bây giờ.

----------🌸----------

Lời tác giả: Lịch đăng chương là 12h trưa mỗi ngày nha, mỗi ngày mình sẽ đăng 2 chương. Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây. Hãy bình luận nêu cảm nghĩ của các bạn khi đọc truyện hay truyện của mình có gì sai sót hoặc cần thay đổi gì thì các cậu nhớ nhắc tới nha.

Bạn đang đọc Một Đời An Yên sáng tác bởi nha_pham09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nha_pham09
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.