Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao Phó

Tiểu thuyết gốc · 2049 chữ

......

- Ôi cái lưng già của lão.

Thương Sơn bước ra từ Quốc Độ, than thở, trên tay còn cầm theo hai thứ, một là viên đá tiến hóa cấp cao, một là trái tim của Blaste, một nguyên liệu để chế tạo trang bị cực kì quý hiếm, ông ấy cũng muốn lấy nhiều hơn, tiếc là cuộc chiến giữa hai Quốc Độ thì bên thua sẽ phải trả một cái giá lớn, đó là xác thịt sẽ trở thành năng lượng cho bên thắng, khiến nguyên liệu cao cấp từ trước đến nay đã khan hiếm lại còn khó tìm vì không phải nguyên liệu nào cũng phù hợp với mục đích chế tạo.

- Chà, chuyến du lịch này xem như xong rồi, không biết mấy thằng nhóc kia bồi thường thế nào đây?

Thương Sơn cười cợt, mấy thằng nhóc trong miệng ông ta đều là những tư lệnh của quân đội, sức mạnh tuy không bằng đại tướng quân, nhưng quyền lực là tối cao, Âu Hoài Trung không biết từ lúc nào đứng sau lưng ông ta, nghe Thương Sơn nói mà không nhịn được thở dài, bất chợt, anh ta lấy thiết bị truyền tin ra, bên trên là một dòng tin nhắn được mã hóa, ý nghĩa là, Phạm Hoài Đông muốn mời Thương Sơn đến căn cứ làm khách.

....…

....…

Khu huấn luyện.

Phòng rèn luyện phòng ngự, kháng lửa, Huy đứng trong căn phòng được xây dựng bằng nhiều lớp tường cách nhiệt, mặt sàn là những tấm kim loại với nhiều lỗ hổng đan xen, từ bên trong, ngọn lửa nóng rực phun ra, khiến nhiệt độ trong phòng tăng nhanh, cơ thể của Huy nhen lửa, bừng cháy, nhưng ngay sau đó là ngọn lửa của Lửa Bất Diệt cháy lên, hấp thu ngọn lửa đang thiêu đốt da thịt của Huy, nhưng căn phòng vẫn tiếp tục phun lửa, cho dù bị hấp thu thì ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy lên, lặp đi lặp lại giữa việc bị hấp thu và đốt cháy.

- Gừ aaaa....

Cơn đau khủng khiếp cứ biến mất rồi lại xuất hiện, tiếp tục tra tấn tinh thần của Huy khiến cậu nghiến răng kêu rên, làn da đã bị đốt cháy không còn gì, mùi thịt nướng bắt đầu lan ra khắp phòng, tóc, lông mày, lông mi,.v.v. cũng bị đốt trụi, cảm giác như cậu đang bị tra tấn trong Hỏa Ngục, nơi mà những linh hồn tội lỗi phải chịu hình phạt của mình.

[Nộ Ngục Minh Vương]

Tọa Hóa - Nộ đứng sau lưng Huy, giang tay ra đặt trên vai cậu, thanh kiếm lửa rơi xuống trong tay Huy, đôi mắt của cậu nhắm chặt, vung kiếm, giải phóng ngọn lửa hủy diệt ra khắp phòng, ngọn lửa xanh hung hãn nuốt chửng ngọn lửa đỏ rực đang phun ra từ các lỗ trong phòng, đánh lên bức tường cách nhiệt, nhanh chóng bị nó hấp thu, tan biến vào hư không.

- Ahhhh....

Cánh tay phải đang cầm kiếm bị ngọn lửa xanh thiêu đốt đến tận xương, thanh kiếm cũng biến mất, Huy đổ gục xuống, ngọn lửa trong căn phòng dập tắt, thời gian mà Huy chọn đã hết, ba phút liên tục bị ngọn lửa thiêu đốt, da thịt của cậu đã bị nướng khét, tuy vậy, sau khi sử dụng kỹ năng bản mệnh, cậu không bị ngất đi mà chỉ hoàn toàn kiệt sức.

- Chưa đủ...

Huy đứng lên, nhét viên nhộng vào miệng, là thuốc đặc trị các vết thương bỏng, tuy tác dụng sẽ kém đi nhiều vì vết thương của cậu quá nặng, nhưng kết hợp với Tọa Hóa thì chắc sẽ không sao, cậu cần luyện tập sử dụng kỹ năng bản mệnh mà không bị mất sức, chí ít có thể dùng được hai lần trước khi hoàn toàn kiệt sức thì mới được.

Nộ Ngục Minh Vương có khao khát mạnh mẽ với lửa, lửa càng mạnh, Lửa Bất Diệt cắn nuốt chúng sẽ càng mạnh, đòi hỏi năng lượng từ cậu cũng sẽ giảm bớt, tuy nhiên, bản thân cậu cũng phải có chống chịu được với ngọn lửa, sau khi sử dụng Nộ Ngục Minh Vương thì cánh tay phải của cậu cũng bị ngọn lửa nuốt chửng, rất khó thi triển lần hai hoặc tiếp tục chiến đấu khi mất một cánh tay.

Đi ra khỏi phòng huấn luyện, Huy giật mình nhìn thấy Du Vân đang đứng đợi ở cửa, cô ấy nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của cậu thì tiến tới quan sát, dùng giọng nói lo lắng hỏi.

- Cậu tập luyện kiểu quái gì thế này? Không muốn sống nữa à? Đi theo tôi.

Du Vân kéo tay trái của Huy đi, vì cánh tay phải chỉ còn một đoạn xương lủng lẳng, cần một thời gian dài để nó hồi phục lại các cơ và dây thần kinh, sau đó mới là thịt và hồi phục hoàn toàn, Du Vân kéo Huy đến buồng y tế, để các nhân viên y tế nhét cậu vào một lồng thủy tinh, gắn mặt nạ oxi cho cậu, oxi và thuốc gây mê được truyền vào mặt nạ, dịch dinh dưỡng bơm vào trong lồng, lấp đầy toàn bộ lồng thủy tinh, chỉ có thể thấy hình bóng mờ mờ của Huy bên trong.

- Tch, cậu ấy mất bao lâu mới hồi phục?

Du Vân cắn móng tay, hỏi nhân viên y tế bên cạnh đang xem xét số liệu trên máy tính bảng, mồ hôi lăn xuống từ trán của anh ta, ngón tay của anh ta run rẩy, nhìn vào số liệu hiển thị, sức sống của Huy trong chốc lát bùng nổ mạnh, từ 120 LPI nhảy lên 400 LPI và con số còn tiếp tục tăng, một dị nhân cấp C trung bình cũng chỉ có 100 LPI, cấp B trung bình là 350, vậy mà cậu trai này, lại có sức sống mãnh liệt đến vậy.

- Hai giờ, không, một giờ, cậu ta chỉ cần một giờ.

Nhân viên y tế nuốt nước bọt, nói, Du Vân kinh ngạc, nhìn xem số liệu trên máy tính bảng, con số LPI đã đạt đến ngưỡng 599, sau đó tiếp tục tăng lên với tốc độ chậm dần, đạt đến 666 thì đứng im, không tăng cũng không giảm, Du Vân che miệng, biểu cảm trở nên khó tin.

....

....

Trong phòng khách của căn cứ, Phạm Hoài Đông ngồi đối diện với Thương Sơn, Du Linh rót trà cho hai người, hương trà hòa với khói trắng bay lên không trung, trong sự mờ ảo đó dường như tạo ra bóng dáng của một thân cây cao với hình bóng mờ ảo của vô số loài cá và sinh vật dưới biển bơi quanh nó, nhưng nhanh chóng bị xua tan bởi gió biển tràn vào từ cửa sổ, Thương Sơn cầm tách trà lên, uống một ngụm, khép hờ mắt tận hưởng hương vị của trà, Phạm Hoài Đông cũng uống một ngụm, sau đó nhẹ nhàng để ly trà xuống.

- Nhóc con, đem trà Hải Thụy ra mời lão già này, muốn nhờ vả chuyện gì sao?

Thương Sơn cười mỉm, nói, Hải Thụy, một loại thực vật giống trà, sống dưới biển sâu, cả một vùng biển Đông chỉ có duy nhất một cây nằm trong hải tuyến của quần đảo Trường Sa, thuộc quyền sở hữu của Phạm Hoài Đông, là thứ trà độc nhất vô nhị, sản lượng không biết, chỉ có khách quý của Phạm Hoài Đông mới có thể uống, hoặc được tặng cho.

- Lão già, đừng suy bụng ta ra bụng người như thế, hậu bối hiếu kính tiền bối mà thôi, không thích thì không cần uống.

Phạm Hoài Đông trong lời nói không có chút lễ nghĩa nào với Thương Sơn, nhưng Thương Sơn chẳng để tâm mà còn cười lớn, cầm tách trà lên uống sạch, nhặt một quả nho trên đĩa trái cây ném vào miệng, vừa nhai vừa nói.

- Hừ, đừng có qua mặt lão già này, cái trò thả con săn sắt bắt con cá rô này của mi, ta còn lạ gì nữa?

- Quả nhiên không qua mặt được ngài, sự thật, tôi có chút việc cần rời khỏi đây một thời gian, giải quyết một chút rắc rối, nhưng nếu không có tôi ở đây, đám hải quái kia sẽ không yên phận thủ thường, cho nên mới nhờ ngài, trấn thủ ở đây một thời gian.

Phạm Hoài Đông vừa nói xong, hai bàn tay già nua đã vươn tới nắm lấy đầu anh ta, gương mặt hằn học của Thương Sơn áp sát mặt của Phạm Hoài Đông, đôi mắt của Thương Sơn đỏ rực lên, gần sát bên mắt của Phạm Hoài Đông, thể hiện sự tức giận khó nói bằng lời trong mắt Thương Sơn.

- Mi, nói, cái, gì, ta, nghe, không, rõ?

Thương Sơn gằn từng chữ một, Phạm Hoài Đông chỉ đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một viên ngọc trai to bằng nắm tay đang phát sáng lung linh, gương mặt của Thương Sơn thay đổi 180 độ, từ hằn học giận dữ biến thành tươi cười, hì hì nở nụ cười, xoa viên ngọc trai trong lòng bàn tay, tay còn lại phe phẩy, nói.

- Aiya, có việc bận cứ đi, nơi này già sẽ lo hết, yên tâm, lên đường bình an ha, xùy xùy.

Du Linh nhìn thái độ thay đổi còn nhanh hơn lật bánh tráng của Thương Sơn thì không biết nói gì, cô cũng biết ông ấy là cựu đại tướng, bởi vì cô cũng được huấn luyện từ trong quân đoàn Trường Sơn mà ra, từng nhìn thấy rất nhiều chiến tích của Thương Sơn, nhưng tính cách của ông ấy, một trang giấy cũng không tả hết được, quá phức tạp.

.......

.......

Hai giờ sau, đúng như dự tính, Huy đã khôi phục hoàn toàn, bể dung dịch bị rút đi, lồng kính mở ra, Huy bước ra khỏi lồng kính, cơ thể hoàn toàn hồi phục lại như cũ, tốc độ này còn nhanh hơn chỉ dựa vào Tọa Hóa, nhưng bù lại, ngân sách tiêu hao cũng không nhỏ, Huy thường không dùng cách này để chữa trị, bởi vì sự nhiệt tình của Du Vân, Huy mới bị kéo theo.

- Cậu là loại quái vật gì vậy?

Du Vân đi quanh Huy, vừa quan sát vừa hỏi, cậu gãi đầu, không biết trả lời thế nào nữa, quả thật là tốc độ hồi phục này vượt quá mức bình thường của một dị nhân còn chưa đến cấp C như cậu, nhưng khác với những người khác, cậu có thiên tính cấp SS, là thứ mà chỉ có nhiều nhất là bảy người sở hữu.

- Hừm, đi theo tôi.

Du Vân trầm ngâm, sau đó nói với Huy, cô xoay người lại dẫn đường cho Huy đến phòng đối chiến, nơi này xây dựng cực kì kiên cố, đủ để chống chịu chấn động từ cuộc chiến của hai dị nhân cấp B trở xuống, Huy hơi tò mò với quyết định này của Du Vân, khi cô bảo muốn đối chiến với cậu.

- Tôi chỉ muốn hiểu thêm về đồng đội của mình mà thôi, từ cuộc chiến lần trước của cậu về Đức Chinh, tôi cũng muốn thử một lần, không cần nương tay đâu.

Du Vân nhẹ nhàng nói, rút ra dao găm của mình, linh hồn rắn độc hiện ra, giương nanh hung tợn, phần thân cuộn lên cánh tay của Du Vân, cáii đầu ngẩng lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía Huy, Huy cười nhạt, sử dụng Huyết Năng, HP bị giảm đi đột ngột khiến LP cũng bị tuột xuống, Lửa Bất Diệt cộng dồn hai tầng, ngọn lửa xanh ma mị đột ngột nhen nhóm trên hai vai của cậu, cậu không sử dụng Zen vì nó đang được bảo dưỡng, cho nên, cậu chỉ có thể sử dụng tay không đấu với Du Vân, Huy nhìn vào cô gái đứng trước mặt mình, nói.

- Vậy thì xin được chỉ dạy.

......

.......

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Một Điểm Sinh Mệnh, Ai Bảo Ta Là Da Giòn? sáng tác bởi leuleu157
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leuleu157
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.