Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại

Tiểu thuyết gốc · 1825 chữ

......

.......

Nắm đấm của Huy xuyên qua không khí, khi sắp chạm đến người Du Vân thì bóng dáng của cô ấy bỗng mờ đi, từ từ tan vào không khí, Huyễn Thị giúp Du Vân có thể đánh lừa thị giác của đối thủ, Huy nhìn quanh, không phát hiện bóng dáng của Du Vân đâu, cứ như cô đã tan biến vào hư không, Du Vân thực chất không biến mất, mà liên tục di chuyển trong phạm vi điểm mù của cậu, khiến cậu không thể nhìn thấy cô, cánh tay nâng lên, lưỡi dao như ngòi bút vẽ một đường trên không trung.

Cảm giác như sau lưng có một con rắn độc trườn lên, Huy đưa tay ra sau đón đỡ theo bản năng, lưỡi dao găm uốn lượn như lưỡi rắn lướt qua cánh tay của cậu, để lại một vết thương không sâu, nhưng chất độc từ linh hồn của thanh dao găm đã ngấm vào cơ thể cậu.

Du Vân đắc thủ thì không vội rút lui, chất độc sẽ khiến Huy rơi vào rất nhiều trạng thái tiêu cực như Trúng Độc, Tê Liệt, Rối Loạn, quả nhiên, Huy khuỵu xuống, cơ thể run lên, gương mặt trở nên tái nhợt, Du Vân đắc ý tiến đến gần Huy, điều này nằm trong kế hoạch của Huy, cậu thực sự rơi vào trạng thái tiêu cực, nhưng thời gian của hiệu ứng ngắn hơn nhiều so với người khác, nhờ vào một kỹ năng cậu tự lĩnh ngộ.

Dị nhân có thể thông qua tích lũy kinh nghiệm tương tác thực tế để tự học một kỹ năng mà không cần đến kết tinh kỹ năng, việc này giống như việc quái vật tự sở hữu kỹ năng vậy, nhưng đa số các kỹ năng đều thuộc dạng bị động, không có tính công kích.

...

[Bất Khuất]

Cấp bậc : B.

Hiệu quả : Tiêu hao LP khi trúng phải trạng thái tiêu cực giảm 10%, thời gian duy trì trạng thái giảm 30%.

...

- Cho dù cậu là quái vật thì khi dính chất độc của Medzu thì cũng phải gục ngã mà thôi, cậu thua rồi.

Du Vân chỉ mũi dao về phía Huy, linh hồn rắn Medzu ngẩng đầu lên, thè lưỡi dài về phía Huy, Du Vân nói, cậu im lặng, thời gian Tê Liệt vừa hết, toàn bộ sức mạnh tích lũy trong cơ bắp bùng nổ, như một con báo săn tấn công con mồi, Huy vồ lên, bắt lấy cổ tay của Du Vân trong sự ngỡ ngàng của đối phương, chân phải quét ngang, đá ngã Du Vân còn chưa kịp phản ứng, bàn tay khác của Huy đỡ phía sau gáy của cô, tình thế trong chớp mắt đảo ngược, người ngã dưới đất bây giờ lại là Du Vân.

- Cậu mới là người thua.

Huy nhe răng cười, lần này đến lượt Du Vân im lặng, đáng lẽ cô không nên khinh thường một Berserker như Huy, nhưng khả năng kháng của cậu ấy thực sự vượt trội, người bình thường phải mất ít nhất 5-6 giây để khôi phục thì cậu ta chỉ cần 3-4 giây, nhưng nếu chỉ như thế thì đã đánh giá thấp cô rồi.

...

[Kỹ năng bản mệnh]

Du Quang

...

Ánh sáng chói mắt phát ra từ trên người Du Vân, cơ thể cô như biến thành vô vàn sợi ánh sáng, Huy cảm nhận được lòng bàn tay mình như nắm vào khoảng không, không có cảm giác gì, Du Vân cứ thế dễ dàng thoát ra, cơ thể một lần nữa tạo dựng lại, Huyễn Thị khiến cô biến mất trong tầm mắt của Huy, một sát thủ khó nhằn.

- Chậc...

Huy đứng lên, tắc lưỡi, quả nhiên là một thành viên của dự án Mòng Biển, không ai là bình thường cả, cậu đã vụt mất cơ hội để chiến thắng, Du Vân sẽ không còn mất cảnh giác thêm một lần nào nữa, thế là Huy buông tay, chịu thua, lưỡi dao găm từ lúc nào đã kề sát bên cổ của cậu, lạnh như băng, Medzu thè lưỡi ngay sát bên mặt cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt đánh giá?

- Cậu vẫn còn giữ lại sức.

Du Vân nói bằng giọng nghiêm túc, cô chứng kiến sức mạnh khủng khiếp từ Nộ Ngục Minh Vương, sự hủy diệt đáng sợ mà nó mang đến, Huy nhún vai, cậu không kiểm soát được Nộ Ngục Minh Vương, lỡ như làm hại Du Vân thì không hay lắm, Du Vân rút dao lại, vuốt ve linh hồn Medzu, mới cất nó vào vỏ.

- Cảm ơn cậu.

Du Vân quay đi, nói nhỏ, Huy nhìn theo bóng lưng của cô, cười nhạt, cậu khi đó chỉ là không muốn ai đó sẽ chứng kiến cái chết của mình mà thôi, chứ cậu chẳng phải người tốt gì cả, người tốt là những người chịu thiệt thòi.

.....

Ngày hôm sau, Du Vân trở về nhà vì vẫn còn đang ở trong kỳ nghỉ của mình, Huy chào tạm biệt cô ấy, vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng bình thường, nhưng trên môi lại treo một nụ cười nhạt, Huy xoay người trở về thì chạm mặt một ông lão lạ mặt, hình như cậu chưa từng gặp ông ta trong căn cứ bao giờ, Thương Sơn trừng mắt nhìn Huy, dùng ngón tay dụi mắt, như là đang nhìn thứ gì đáng lẽ không nên tồn tại.

- Thằng nhóc ranh?

Thương Sơn chỉ là đi dạo quanh căn cứ, tình cờ gặp được Huy mà thôi, nhưng gương mặt, vóc dáng và khí chất này, khiến ông ta nhớ đến đứa trẻ đó, ít ai biết được tên họ thật của Thương Sơn, chỉ có một số người biết, ông ấy họ Nguyễn.

- Hả?

Huy không hiểu câu hỏi này của Thương Sơn có ý gì, chợt, cậu nhìn kỹ vào gương mặt già nua của ông ta, ký ức không tồn tại trong trí nhớ chợt hiện ra, nó không thuộc về cậu, mà là chủ thể, cho nên cần một ít chất xúc tác để nhớ lại, trong ký ức lúc chủ thể vừa tròn năm tuổi, đã nhận thức được mọi chuyện xung quanh, khi đó, Thương Sơn đã ở đó, trẻ hơn lúc này nhiều, với tư cách là một người trong dòng dõi, đến chúc mừng sinh nhật của chủ thể.

Khi đó Thương Sơn cực kì thích chủ thể, quan hệ giữa cả hai càng ngày càng tốt, đến mức Thương Sơn còn có ý định đưa chủ thể đến trong quân đội, bảo bọc cậu ấy cho dù chỉ là kẻ phế vật, nhưng không ai đồng ý, thậm chí cấm Thương Sơn đến gần chủ thể, cho dù bọn họ biết chủ thể chỉ là một kẻ vô dụng, từ đó Thương Sơn cũng không quay lại nhà họ Nguyễn nữa.

- Ông già thúi?

Huy vô thức nói ra từ trong ký ức trong đầu, Thương Sơn khá thích uống rượu, lúc nào cũng nồng mùi rượu khiến chủ thể thường gọi Thương Sơn với biệt danh như thế, cho dù vai vế thì ông ta là ông của chủ thể, em trai họ của ông nội chủ thể.

- Quả nhiên là mi!!!!

Thương Sơn vui vẻ nhẩy cẫng lên, ngay sau đó là một cái cốc đầu như trời giáng xuống đầu Huy, khiến cậu ôm đầu trong đau khổ, trên đầu đều tóe ra khói trắng, cũng may Thương Sơn biết rõ thiên tính của cậu là gì, tuy đánh khá đau, nhưng lại chẳng có tý sát thương nào, Thương Sơn đi quanh Huy, quan sát từ trên xuống dưới, phát ra tiếng hừm hừm như đang đánh giá cái gì.

- Mười năm qua sống không tệ ha, thức tỉnh thiên sinh kỹ tốt chứ?

Thương Sơn dường như không biết chuyện Huy bị đuổi khỏi gia tộc, Huy cười nhạt, có lẽ gia tộc không muốn chuyện xấu hổ này truyền ra ngoài, chỉ tiết lộ cậu có thiên tính cấp S là Tọa Hóa, Thương Sơn cũng không biết chuyện này vì nhiều năm qua, ông ta đã đi chu du khắp nơi, thậm chí là đến biên cảnh, Huy đắng chát trả lời.

- Tệ, rất tệ, cháu bị đuổi ra khỏi nhà lúc 8 tuổi, tự sinh tự diệt suốt 10 năm liền, cho đến khi....

Huy nghẹn lời, cậu không biết có nên tiết lộ hay không, dù gì thì giữa cậu và Thương Sơn không hề có khái niệm tín nhiệm, cậu là cậu, quan hệ giữa chủ thể và Thương Sơn không hề liên quan đến cậu, mà cho dù tốt đến mức nào, thì tín nhiệm vẫn là thứ gì đó mỏng manh so với lòng người.

- Cái gì? Chậc, rặt một đám cổ hủ ngu ngốc, mà thôi, nếu nhóc con đã xuất hiện ở đây, hẳn không phải hạng vô dụng gì rồi, đi, kể cho lão già này tất cả mọi chuyện đi.

Thương Sơn chậc lưỡi, nói, sau đó khoác tay lên vai Huy, cười nói, kéo Huy đi đến phòng ăn, đầu bếp liền làm thức ăn mang lên cho hai người, toàn là đồ nhắm và hai bình rượu nếp, thứ đáng lẽ không nên xuất hiện trong căn cứ, như sự có mặt của Thương Sơn khiến điều lệ này được Phạm Hoài Đông nới lỏng ra.

Thế là suốt mấy tiếng đồng hồ, Huy phải hầu chuyện cho Thương Sơn, đến lúc nói đến lần chạm mặt với Trần Lĩnh và suýt bỏ mạng, Thương Sơn mặt đã đỏ vì say bỗng càng đỏ hơn vì giận, từng sợi gân nổi lên trên trán và dưới cổ, hàm răng nghiến ken két, sau đó là đến Nguyền Thần, hai nắm tay của lão già đó nắm gãy cả bàn, toàn bộ nhà ăn như có động đất, rung chuyển dữ dội, nhưng sau đó Thương Sơn liền đổ gục xuống, ngáy khò khò, khiến Huy phải kéo ông ta về phòng mình để nghỉ ngơi.

Huy ngồi ở một góc, cậu bỗng có suy nghĩ khác về quyết định của gia tộc, nếu như bọn họ đã biết về bí mật của Tọa Hóa có thể lên cấp SS thì sao, họ cố tình giữ cậu lại vì cậu mang Tọa Hóa cấp S, một điều kiện để nâng cấp, cho nên giá trị của cậu vượt xa một kẻ phế vật, nên gia tộc ngăn cản Thương Sơn mang cậu đi, nhưng khi thấy không còn hi vọng, bọn họ thẳng thừng đá sản phẩm thất bại đi như không có gì thì cũng chẳng có gì lạ cả.

- Họ Nguyễn sao? Thật là một đám người..... Tàn nhẫn.

.....

......

P/S : Tại hạ vừa trốn nợ trở về, cung hỷ cung hỷ :)))

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Một Điểm Sinh Mệnh, Ai Bảo Ta Là Da Giòn? sáng tác bởi leuleu157
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leuleu157
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.