Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương Sơn

Tiểu thuyết gốc · 1600 chữ

......

.......

- Chết tiệt, cái lũ này cứ xông đến mãi thế.

Huy từ cơn hôn mê tỉnh lại, nghe loáng thoáng được tiếng chửi mắng của Du Vân, cậu lắc đầu để khiến mình tỉnh táo, trước mặt, Du Vân đang cực kì vất vả chiến đấu với quái vật, quần áo của cô bị rách nhiều chỗ do vết cào và cắn của lũ quái vật, bọn họ đã cách vách núi không xa nữa, Du Vân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cắn răng, từ trong túi áo lấy ra một món trang bị bốc lên khói đen, trang bị Nguyền Rủa, thứ mà Event phát cho những người tham gia.

- Đừng...

Huy chụp cổ tay của Du Vân, quát lớn, cô ấy giật mình, bình tĩnh lại mà ném món trang bị Nguyền Rủa sang một bên, Huy tạm thời hiểu tình hình hiện tại, bởi vì cậu hôn mê, Du Vân trở lại tiếp đón cậu nhưng cũng vì vậy mà bị chậm lại, Huy cầm Zen lên, nắm chặt cán kiếm, thấp giọng nói.

“Có thể mi không chấp nhận ta, nhưng, chỉ một lần này thôi, đừng chống lại ta”

Xoạc....

Dường như Zen cảm nhận được ý chí của Huy, nó trở nên nhu hòa hơn, Huy vung kiếm lên một cách nhẹ nhàng, lưỡi kiếm chém qua cổ của một con hổ, chém bay đầu của nó, tuy khá là mệt mỏi, nhưng Huy vẫn chiến đấu ngoan cường, lũ quái vật tuy đông đúc, nhưng chỉ toàn quái vật bình thường, bởi vì hình thể lớn, không gian chỗ này lại khá hẹp, một lần chỉ có khoảng hai đến ba con quái vật xông lên, hai người có thể chiến đấu mà vừa lùi lại phía sau, dần dần tiếp cận vách núi, Du Vân nhảy lên trước, nhanh chóng trèo lên, Huy cũng lập tức theo sau, hai người như hai con thạch sùng bò trên vách đá, leo lên vị trí cao hơn, lũ quái vật bên dưới điên cuồng cào cấu vào vách đá, nhưng không có tác dụng gì.

Hai người Huy và Du Vân trèo lên một mỏm đá, mệt mỏi nằm phịch xuống, cả hai mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, lúc này, một cái bóng đen khổng lồ lướt qua không trung, Blaste bay trên tầng mây thấp, hình thể của nó còn to hơn lúc bị nhốt trong ngục, bức màn Event cũng đã bị kéo lên, mà Blaste sẽ là thủ lĩnh dẫn dắt làn sóng quái vật tiến công.

- Thứ đó là?

Huy nhìn chằm chằm vào Blaste, chỉ nhìn thôi cũng khiến toàn bộ lông tơ trên người dựng đứng, cảm giác sợ hãi đến tận xương tủy tràn ngập trong đầu, không dám nhìn lâu, Huy dời ánh mắt, nhìn Du Vân đang bị thương, cậu lục trong ngăn kéo bên hông, còn lại hai bình thuốc chữa trị, cậu đưa một bình cho Du Vân, cô nhận lấy rồi nói cảm ơn, mở nắp bình thuốc ra, nghiêng bình uống sạch, thiếp đi.

- Nhiệm vụ không cần tiếp tục nữa.

Năm phút sau, một giọng nói lạ vang lên, một bóng người hiện ra từ hư vô, Huy giật mình, người này mặc đồng phục quân đội của Tổ Quốc, quân hàm là chuẩn tướng, nhưng vấn đề là, người này lại có gương mặt khá giống một người mà Huy quen biết, Âu Hoài Thương, Âu Hoài Trung không nói nhiều, mệnh lệnh hai người quay về bến cảng, còn anh ta sẽ hợp lực với quân đội của hai nước khác ngăn chặn Blaste.

Làn sóng quái vật dưới sự dẫn dắt của Blaste càng trở nên hung hãn, quân đội đồn trú trên đảo kéo vang còi cảnh báo, để dân thường lập tức sơ tán, dựng phòng tuyến MCW để ngăn cản quái vật, kéo dài thời gian cho quân chủ lực đến tiếp viện, làn sóng đầu tiên là quái vật cấp C, bọn chúng khá yếu nhưng số lượng cực kì nhiều, tuy nhiên hỏa lực có thể áp chế chúng, khiến số lượng của chúng giảm bớt.

Huy và Du Vân chạy dọc bờ biển, cách xa chiến trường nhất, nhưng dù là vậy, vẫn có quái vật xông về hướng này, Du Vân đã khá mệt, sử dụng dược phẩm để hồi sức, Huy tồn trữ khá nhiều LP, cộng thêm Thực Hợp hồi lại và các dược phẩm nên khá là sung sức, cậu cầm Zen, sử dụng Động Lực Trảm, chém về phía một con trăn lao về phía hai người.

Du Vân lách người qua, từ sau lưng Huy đột kích về phía trước, đâm mũi dao vào cổ của một hổ lông đen, chất độc lập tức xông thẳng vào não của nó, khiến nó ngã khuỵu xuống, hai người mỗi người một hướng, cố hết sức chém giết lũ quái vật nhào tới, khi số lượng giảm bớt, cả hai lập tức rút lui mà không ham chiến, nhiệm vụ của họ là đến bến cảng chứ không phải tiêu diệt quái vật.

Vù...

Âm thanh không khí bị xé rách vang lên sau lưng Huy, cậu cảm nhận được sau lưng nóng rát, sau đó là lành lạnh, cậu nghiêng đầu nhìn phía sau, một con chó sói đang đứng bằng hai chân, nó đưa móng trước lên mũi ngửi mùi máu dính trên móng vuốt, thè lưỡi liếm, không cần nói cũng biết nó là kẻ vừa tấn công cậu.

- Du Vân, cô còn chống được bao lâu?

Huy xoay người lại đối mặt với người sói, quát lên, bầy quái vật đã dần bao vây họ lại một lần nữa, nếu không giải quyết con người sói này, bọn họ sẽ bị lũ quái vật vây lại, không còn lối thoát, nhưng nếu Huy chiến đấu với người sói thì Du Vân phải chống lại bầy quái vật một mình.

- Hai phút.

Du Vân trả lời, xoay lưng lại với cậu, đối mặt với bầy quái vật nhào tới, Huy hít một hơi sâu, trên người đã cháy lên ngọn lửa màu đỏ như máu, ngọn lửa cũng nhiễm lên Zen bởi Cộng Hưởng, đôi mắt Huy như tóe ra lửa, Cuồng Nộ kích hoạt, cậu xông về phía người sói, nó nhe răng, cúi thấp người, vồ tới.

Keng...

Tia lửa bắn ra giữa Huy và người sói, lưỡi kiếm của Zen bị móng vuốt của người sói chặn lại, cả hai bên đều dùng sức chèn ép nhau, bất chợt, Zen thay đổi hình dạng, biến thành lưỡi hái, người sói dùng quá nhiều lực bỗng mất điểm tựa, cơ thể nghiêng về trước, Huy giơ lưỡi hái lên, sử dụng Phá Kích, bổ xuống.

[-150]

Lưỡi hái bổ đôi đầu của người sói ra làm hai, không cho nó có cơ hội nào, Huy xoay người tiếp viện cho Du Vân, phá vỡ vòng vây quái vật, tiếp tục chạy trốn.

....

Một bên khác, Blaste đáp xuống đất, nó nhìn vào hai tên nhân loại trước mắt, một là Âu Hoài Trung, còn một kẻ thì là một lão già râu tóc bạc phơ, nhưng lưng lại không còng xuống mà đứng thẳng, Blaste hứng thú nghiêng đầu nhìn xuống hai con người nhỏ bé, đã lâu rồi nó mới thấy lũ sinh vật hạ đẳng này.

- Tuy nhân loại các ngươi là sinh vật hạ đẳng, nhưng ta phải công nhận rằng, lá gan của chủng tộc các người rất lớn đấy.

Blaste giễu cợt, hai người không nói gì, chia thành hai hướng, tấn công Blaste, Âu Hoài Trung một bước bước ra, cơ thể mờ đi, như tan vào không khí, Blaste liếc mắt nhìn vào khoảng không, tay trước giơ lên, điểm nhẹ vào không khí, một vết cắt hiện lên, không gian ở một vị trí nào đó bỗng bị vô số vết cắt chém qua, bức Âu Hoài Trung ra khỏi trạng thái Ẩn Hình, trên hai tay đều là vết thương bị chém, máu tươi đầm đìa.

Ông già đứng tại chỗ, cởi xuống chiếc áo thun sẫm màu, lộ ra cơ thể ốm trơ xương, nhưng ngay lập tức, Blaste xoay đầu lại, nó cảm nhận được áp lực cực lớn từ lão già này, lão già lắc cái cổ đã tê cứng từ bao giờ, bước chân bước tới một bước, cơ thể dần dần biến lớn, từ 1m6 đã biến thành 2m, bước thứ hai, 3m, bước thứ ba, 4m, bước thứ năm, 6m, đến bước thứ mười, ông lão đã đứng đối mặt với Blaste, mà kích cỡ giữa cả hai đã không còn chêch lệch, cao đến 30m.

- Chậc, lão già này vậy mà lại đến đây nghỉ mát, thật là trùng hợp.

Âu Hoài Trung cười nhạt, lẩm bẩm, ông lão kia từng là một đại tướng quân, bởi vì tuổi đã cao nên quyết định nghỉ hưu, nhưng trong quân đội không ai không biết đến ông ấy, là đại tướng quân tiền nhiệm của bộ đội Trường Sơn, thủ vững cấm địa gần nửa đời người, chưa từng nói tên thật, tự xưng Thương Sơn, bởi vì mỗi lần ông ấy ra tay, đều có thể dời núi.

....

Cấp bậc quân hàm :

Hạ sĩ, trung sĩ, thượng sĩ.

Thiếu úy, trung úy, thượng úy, đại úy.

Thiếu tá, trung tá, thượng tá, đại tá.

Thiếu tướng, trung tướng, thượng tướng, chuẩn tướng, đại tướng quân.

....

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Một Điểm Sinh Mệnh, Ai Bảo Ta Là Da Giòn? sáng tác bởi leuleu157
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leuleu157
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.