Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyền Tộc (3)

Tiểu thuyết gốc · 2536 chữ

......

......

Nguyền Tộc không chỉ nổi tiếng với trang bị có đặc tính Nguyền Rủa, mà còn nổi tiếng với Trớ Chú, Nguyền Cốt đi xuống hành lang bằng đá, hai bên là vách tướng đá xanh đóng đầy rêu, Nguyền Cốt mặc kệ không gian tối tăm trước mắt, hốc mắt trống rỗng bốc lên ngọn lửa màu xanh nhạt, càng đi xuống sâu, Nguyền Cốt càng cảm thấy hưng phấn, đây là tầng cuối cùng của cấm địa, cũng là phòng giam cuối cùng và duy nhất của tầng này, tên là Tù Long.

Cả hẻm núi này thực chất là một nhà tù giam giữ những quái vật không thể hoàn toàn bị tiêu diệt, theo thời gian bị chôn vùi mà bị lãng quên, tầng trên cùng bị vùi lấp và trở thành một cấm địa mới, Nguyền Cốt đã rải sẵn Trớ Chú lên người của những con quái vật bị giam cầm ở các tầng trên, khiến chúng trở nên hung bạo hơn nhưng cũng mạnh mẽ hơn, chỉ có tầng cuối cùng này, Nguyền Cốt cung kính cúi chào trước nhà tù bằng đá, nơi vô số sợi xích rủ xuống, trói chặt một con rồng đang nằm phủ phục bên dưới, nó hé mắt ra, con mắt vàng rực như ánh mắt trời, con ngươi kẻ dọc nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mặt, từ lỗ mũi phun ra khói trắng, con rồng chầm chậm đứng lên, làm xích sắt phát ra tiếng kêu leng keng vang vọng trong hang động.

- Thân kính, lần đầu tiên gặp mặt, ta là Nguyền Cốt, tộc trưởng đương vị của Nguyền Tộc, hôm nay đến là giải thoát cho ngài.

Nguyền Cốt cúi nhẹ người, nói, con rồng lườm mắt, nó khá là không thích mùi vị mục ruỗng trên người Nguyền Tộc, nhưng nó đã bị nhốt ở đây quá lâu, nếu Nguyền Cốt có thể giải thoát cho nó, khách khí một chút cũng được, nó mở miệng nói.

- Ta là Thiểm Long, Blaste.

NC : - Hân hạnh, hân hạnh, nhưng trước khi giải thoát cho ngài, hi vọng ngài có thể rộng lượng cùng Nguyền Cốt tôi làm một cái Khế Ước nho nhỏ hay không?

B : - Ngươi dám?

Câu hỏi của Nguyền Cốt làm Blaste tức giận, nó giơ chân trước lên vỗ về trước, nhưng lại bị những sợi xích quấn trên chân kéo lại, phát ra tiếng leng keng, trên từng mắt xích có vết khắc hình ngôi sao hiện ra hào quang óng ánh màu đỏ, Nguyền Cốt chỉ cười nhẹ, gương mặt xương trắng trở nên quỷ dị, Blaste biết lúc này nếu nó không xuống nước, thì chắc chắn nó không được giải thoát, nhưng như vậy, nó sẽ trở thành đồ vật bị Nguyền Cốt nắm trong tay, còn đâu là uy nghiêm của Long tộc.

Đừng nhìn Địa Cầu chỉ vì xâm lấn mới trở nên dị biến, trước đây rất rất lâu, những nhân vật trong truyền thuyết vẫn tồn tại, chỉ là bọn họ đột ngột biến mất, để lại một khoảng trống trong lịch sử, những không gian khác cũng vậy, chỉ là bọn chúng không bị bỏ trống, phát triển liên tục, sau đó nhờ xâm lấn mà đổ bộ lên Địa Cầu mà thôi.

Blaste không biết đã bị nhốt ở đây bao lâu, nhưng nó vẫn nhớ được thời kì huy hoàng của Địa Cầu, hàng ngàn hàng vạn chủng tộc sinh sống, nhân loại thời điểm đó cực kì yếu ớt, chỉ có một số ít có thực lực mạnh, chống đỡ cho toàn bộ nhân tộc sống sót.

Cho đến khi ở phương Đông xuất hiện một vài kẻ mạnh mẽ bất thường, từ từ xây dựng một đế chế hùng mạnh, khiến những chủng tộc khác lo sợ, cảm thấy nhân loại tiến cấp quá nhanh, nếu không ngăn cản, chỉ sợ nhân tộc đứng đầu vạn tộc là chuyện sớm hay muộn mà thôi, Blaste cùng quân đoàn Long tộc được phân phó tiến công một quốc gia tên là Xích Quỷ, tưởng chừng chỉ là một cuộc càn quét một phía, nhưng vua của quốc gia này lại mạnh phi thường, Long tộc đại bại, Blaste bị cầm tù, sau đó bị đưa đến đây nhốt lại, chuyện sau đó, Blaste không biết gì cả, luôn chờ đợi Long tộc đến giải cứu nó.

- Được, ta chấp thuận yêu cầu của ngươi.

Blaste cuối cùng cũng xuống nước, Nguyền Cốt trong lòng cười lạnh, giơ tay lên, một bản khế ước bay lên không trung, lơ lửng đến trước mặt Blaste, nó liếc mặt đọc xem nội dung, sau khi ký kết, Blaste phải phục tùng Nguyền Tộc, rất đơn giản, nhưng lại có ý nghĩa rất lớn, Blaste đưa một ngón tay lên, ánh mắt liếc nhẹ, một vết cắt vô hình lướt qua đầu ngón tay, tạo ra một vết thương hở tinh mịn, một giọt máu nhỏ xuống, rơi trên khế ước, mà khế ước cũng tan biến.

- Đi thôi, để nhân loại một lần nữa cảm nhận được sự khốn khổ.

Nguyền Cốt nói, hai cánh tay rụng xuống, bàn tay biến thành chân, di chuyển hai cánh tay chui vào trong ngục giam, tìm đến nơi sâu nhất bên trong ngục giam, đứng trước một bệ đá, mặt của bệ đá khắc hình ngôi sao đang phát ra ánh sáng đỏ, hai cánh tay xương hợp lại với nhau, biến thành một thanh kiếm xương, giữa không trung chém xuống, cắt đôi bệ đá ra.

Cạch cạch cạchh...

Âm thanh của bánh răng di chuyển, xích sắt từ trên trần nhà rơi xuống, ánh sáng đỏ trên những hình khắc cũng biến mất, Blaste cảm nhận được giam cầm trên người mình biến mất, hưng phấn rống to, nó vung người, phá vỡ xích sắt trói buộc khắp người, giang hai đôi cánh khổng lồ bị trói sát vào cơ thể đã lâu ra, ánh mắt hung hãn nhìn vào phía trước, vô số vết cắt hiện ra, đem toàn bộ lồng giam cắt thành trăm mảnh, những vết cắt không dừng lại mà bắt đầu phá hủy trần hang, tạo ra một con đường thông lên lòng đất, Blaste vỗ cánh, tạo ra gió lốc, nâng cơ thể bay lên thông đạo.

......

Bên ngoài, các đội đang chật vật chống lại bầy quái vật đang trở nên điên dại bởi Trớ Chú, một hai con còn có thể giải quyết, ở đây lại có hàng chục hàng trăm, nối đuôi nhau xông tới, khiến bọn họ chỉ có thể co cụm lại phòng ngự, số đông như đội 1 còn vất vả, huống chi chỉ có hai người như Huy và Du Vân.

- Tiếp cận vách núi, leo lên mới có đường sống.

Du Vân nói, cô vung dao găm đâm vào cổ của một con sói nhào tới, chất độc lập tức khiến con quái vật ngã xuống, chết dần chết mòn, Huy trên người đã cháy hừng hực Lửa Bất Diệt, cậu cắn răng vung kiếm, đẩy lui đám quái vật trước mặt, nhanh chóng rút lui, nhưng lập tức khoảng trống của hai bên lại bị rút ngắn, Huy không thể không ngừng lại chiến đấu, cho Du Vân khoảng trống để chạy, không biết vì sao, Huyễn Thị của Du Vân không có tác dụng với lũ quái vật điên dại này, khi thấy Huy bị chậm lại, cô lập tức quay lại ném ra bom khói, cho Huy một chút thời gian rút lui.

Réc...

Một con bọ ngựa từ trên không trung bổ nhào xuống, hai lưỡi dao trên tay lướt qua, cắt mặt đất thành hai rãnh sâu hoắm, Du Vân may mắn tránh được, nhưng Huy thì hơi chậm, bị lưỡi dao cắt trúng người, một vết rạch lớn trên bụng, máu tươi ồ ồ chảy ra, Huy bưng vết thương để ngăn máu tiếp tục chảy, cắn răng, Huy quay đầu lại nói với Du Vân.

- Cậu chạy trước đi, tôi giúp cậu đoạn hậu, không có thời gian đâu, đừng lo cho tôi.

Du Vân giật mình, nhìn hai bên đang có quái vật tiếp tục xông tới, nếu do dự thêm lâu, vòng vây sẽ càng ngày càng chặt, mím môi, Du Vân xoay người lại, kìm hãm nước mắt sắp tuôn trào, chạy thẳng đến hướng vách núi, Huy thấy Du Vân rời đi thì cũng thở phào, bàn tay bưng ở bụng vươn ra, sử dụng kỹ năng thứ hai của Huyết Thuật, Huyết Chú, cách đây không lâu, Huy đã uống xong máu của Bva’Mque, trở thành Huyết Thuật Sư, nhưng khi uống thử máu của Gra’goan thì cơ thể cậu lại từ chối, nôn ra ngoài.

Máu tươi cuộn trào trong lòng bàn tay, ngay sau đó bắn ra, như những mũi kim nhọn xuyên quả vỏ của những con quái vật xung quanh, từng con số đỏ thẫm bay lên, không nhiều, nhưng tác dụng thực sự của Huyết Chú là mỗi giây kẻ bị trúng phải mất 2% HP, lũ quái vật xung quanh dường như bị Huy chọc giận, mặc kệ Huyết Chú ăn mòn, xông tới chỗ Huy.

Huy mặc kệ vết thương trên bụng, hai tay nắm Zen trong dạng kiếm, sử dụng Động Lực Trảm, ngọn lửa trên người nhiễm lên thanh kiếm, chiếu sáng gương mặt của cậu, đôi mắt đen của Huy cũng cháy lên ngọn lửa, adrenaline cuồn cuộn khiến trái tim của cậu nhảy lên thình thịch, cậu vung kiếm, chém con bọ ngựa đứng trước mặt, nó cũng không đứng ở đó cho cậu chém, vung hai lưỡi dao trên tay xuống, bổ về phía thanh kiếm.

Xoạt...

Máu tươi vẩy trên không trung, hai lưỡi dao của con bọ ngựa bị cắt đứt, Huy xông tới, Zen biến thành lưỡi hái, bổ xuống đầu con bọ ngựa bằng Phá Kích, kết liễu sinh mạng của nó, nhưng những con quái vật khác cũng xông lên, không còn cách nào, Xung Kích Bỏng Cháy bùng nổ, vòng tròn lửa nóng rực càn quét ra chu vi hình tròn 15m xung quanh, đẩy lùi quái vật và thiêu đốt chúng, những kẻ yếu ớt lập tức bỏ mạng, còn những kẻ mạnh thì chuyển sang giai đoạn hai, dập tắt ngọn lửa hung dữ trên người mình.

Huy lau mồ hôi trên mặt, nhìn quanh, chỉ bằng Xung Kích Bỏng Cháy đã giải quyết hầu hết quái vật bao vây cậu, chỉ còn lại 5 con quái vật đã chuyển sang giai đoạn hai, hít thở, Huy chợt lùi ra sau, tránh né cú vồ của một gấu nâu nhào tới cậu, bàn tay gấu vỗ xuống đất, tạo ra một cái lỗ sâu, chấn động mặt đất rung lên, Huy nghiêng người, tránh được cú cắn của một con sói một mắt, nhưng sau đó chẳng còn may mắn như thế nữa, một con báo há miệng cắn trúng tay phải của cậu, giật xuống một lớp thịt, sau đó, những con quái vật khác lập tức tiến lên, xâu xé cơ thể Huy.

Xa xa, người đàn ông đeo mặt nạ đang quan sát Huy, ông ta xoa cằm, suy nghĩ, mặc dù nói Event sẽ bỏ qua Huy, nhưng lũ quái vật bị dính Trớ Chú sẽ không, bọn chúng sẽ nhắm đến bất kì nhân loại nào trước mắt mà tấn công, tiếc cho một mầm mống tốt, xa xa, vô số quái vật cảm nhận được bên này có động tĩnh, đồng loạt xông tới.

- Cút hết ra.

Huy gầm lên, một lần nữa, ngọn lửa bất diệt lại cháy hừng hực trên người, nhưng lần này nó lại khác biệt một chút, ngọn lửa bao phủ cả người Huy, biến cậu thành một người lửa, những con quái vật giật mình lùi ra xa, bọn chúng sợ hãi ngọn lửa đó, dùng đôi mắt dè chừng nhìn Huy đang từ từ đứng lên.

Leng keng...

Tiếng xích sắt vang lên, bức tượng Tọa Hóa rủ xuống, ngọn lửa bất diệt bỗng nhen nhóm lên bức tượng, gương mặt giận dữ càng thêm tức giận, đôi mắt của bức tượng dần dần hé mở, ánh đỏ chiếu ra từ khe hở, rọi xuống người Huy, hai bàn tay chấp lại trước ngực dần dần thả ra, áp xuống trên vai Huy.

Khi chạm đến nghịch cảnh, kỳ tích sẽ xảy ra, khi những điều kiện cần đều đã đủ, sự dung hợp liền có thể xảy ra, Tọa Hóa - Nộ, Ngọn Lửa Bất Diệt, Truyền Tải hòa quyện lại với nhau, thức tỉnh kỹ năng bản mệnh của riêng Huy.

...

[Nộ Ngục Minh Vương]

...

Bức tượng Tọa Hóa thả hai chân xuống đất, đứng sau lưng Huy, lòng bàn tay phải giơ lên, ngọn lửa cuộn trào trong lòng bàn tay, dần dần biến thành một thanh kiếm, chuôi kiếm bằng vàng, lưỡi kiếm như nham thạch, lửa đỏ bừng cháy từ những vết nứt trên thanh kiếm, thanh kiếm rơi xuống trong tay Huy, trong mắt cậu bây giờ chỉ còn lại ngọn lửa đang rực cháy, mọi thứ trong mắt cậu bây giờ chỉ có biển lửa, không nhìn thấy hàng ngàn quái vật đang xông tới, cánh tay nâng lên, nhẹ nhàng vung kiếm.

Người đàn ông quan sát từ phía xa ngay lập tức cảm nhận được sát ý mãnh liệt, ông ta nhảy lên, dịch chuyển bản thân lên không trung, cách xa cả trăm mét với mặt đất, ngay sau đó là một cơn sóng lửa cao đến bốn, năm mét lướt qua, kéo dài hàng trăm mét, những thứ bị nó quét qua đều cháy thành tro tàn ngay lập tức, không để chúng có một cơ hội nào để phản ứng.

Thanh kiếm trong tay Huy tan biến, bức tượng Tọa Hóa cũng trở về hình dạng cũ, dần dần biến mất, Huy ngã khuỵu xuống, giống như Phùng Gia Đức, cậu cũng hôn mê ngay sau khi sử dụng kỹ năng bản mệnh, lúc này, một vòng tay giang ra ôm lấy cậu, Du Vân không biết từ lúc nào đã trở về, chứng kiến cảnh tượng huy hoàng đó, một khoảng rừng rậm rạp bây giờ biến thành đất cằn, mặt đất cháy đen, khung xương của lũ quái vật nằm rải rác trên đó, bị một cơn gió nhẹ thổi qua cũng nát thành bột phấn mà bay theo gió, khiến cho lũ quái vật khác cho dù đang bị dính Trớ Chú cũng trở nên tỉnh táo mà tránh xa khu vực này.

Du Vân vác Huy lên vai, chạy nhanh đến chỗ vách núi, gã đàn ông đeo mặt nạ đứng trên không trung, vẫn chưa hết sợ mà dùng khăn tay lau mồ hôi lạnh trên má, nhưng điều này càng khiến hắn hưng phấn, kỹ năng bản mệnh, ở cấp bậc thấp mà đã có uy lực đến thế, quả nhiên, hắn không nhìn lầm, 810 là một mầm mống tốt, phải nói là cực phẩm.

......

......

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Một Điểm Sinh Mệnh, Ai Bảo Ta Là Da Giòn? sáng tác bởi leuleu157
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leuleu157
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.