Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ Hồn (Phần 2)

Tiểu thuyết gốc · 4910 chữ

Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi, Mile giật mình ngồi dậy thở dốc. Lồng ngực anh bỏng rát như bị ai bóp nghẹt, trên người tầng tầng lớp lớp mồ hôi đang tuôn như thác đổ.

Ánh nắng của một ngày mới len qua màn cửa kéo một vệt vàng ươm xuống sàn gỗ.

Cả người của Mile ê ẩm như bị giẫm đạp qua, đầu đau như búa bổ, mắt nhoè đi không thấy rõ được phía trước, tai ong ong như ai đó hét vào.

Ngồi được một lúc định thần lại, Mile nhận ra trên đùi mình là một chiếc khăn lạnh được xếp như thể để đắp lên trán, có thể lúc anh ngồi bật dậy đã làm rơi nó xuống đùi.

Xung quanh vẫn là căn phòng ngủ quen thuộc, tiếng chuông điện thoại vẫn kêu vang, anh càu nhàu vài từ không rõ ràng với tay tắt đi chuông báo thức, nhận ra giọng của mình khản đặc.

Bên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân vội vã, "P'Mile, anh tỉnh rồi?", là Apo trên người vẫn còn đeo tạp dề hình bánh sừng bò chạy vào nhìn anh.

Cậu bước đến giường lo lắng đưa tay lên trán anh thử nhiệt, "Bớt nóng rồi, hôm qua anh sốt cao lắm, cứ hết nóng rồi lại lạnh, cả người cứ run rẩy mê man, em gọi mãi không tỉnh, làm em lo muốn chết. Dậy rồi thì đánh răng rửa mặt ra ăn đi còn uống thuốc, em mua thuốc hạ sốt cho anh rồi này."

Mile ngơ ngác nhìn con mèo nhỏ liến thoắng trước mặt. Là mơ sao?

Ngắm gương mặt yêu thương lo lắng của Apo, Mile đưa tay lên chạm vào gò má nâu mềm ấm áp, anh bất giác thấy thật mông lung, không sao không sao, chỉ là mơ thôi, Apo của anh ở đây, người yêu của anh ở đây. "Po..."

"Sao thế? Anh còn mệt hả?"

"Ôm anh được không?"

Cậu phì cười, người yêu của cậu bệnh đến ngốc rồi à? Sao lại nhõng nhẽo thế này? Gương mặt bình sinh đã trắng trẻo nay lại càng nhợt nhạt hơn.

Dưới mí mắt là quầng thâm thấy rõ, gò má lại sưng húp như cái bánh mochi, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, nhìn thật muốn bắt nạt mà.

Cười anh ngây ngô là thế, Apo vẫn dịu dàng ôm anh vào lòng, hôn lên trán, lấy tay vuốt tóc mái dính bết mồ hôi của anh vén ra sau tai, chợt có vật gì đó từ trong tóc anh vướng vào kẽ tay cậu, gì thế nhỉ? Gỗ dăm à?

Cái tóc này hẳn là hôm qua vẫn chưa gội, đêm khuya về mệt mỏi liền tắm sơ rồi leo lên giường đánh một giấc đây này. Cậu nhặt lấy mảnh gỗ bé tí, thả vào sọt rác dưới chân giường.

Mile ôm siết lấy vòng eo mảnh khảnh như muốn khảm luôn vào người Apo, hít lấy mùi hương nơi cơ thể cậu.

Kỳ lạ thật, không phải mùi hương hoa nhài, trên người Apo hiện giờ là một ít mùi thức ăn cậu đang nấu dở ở bếp, cùng một chút mùi ngọt nhàn nhạt như bánh vani.

Hay là do anh quá mệt mỏi nên ý thức không rõ ràng chăng?

Cả ngày hôm đó, Apo bắt Mile phải ở nhà nghỉ ngơi, anh đành ngoan ngoãn nghe lời báo bệnh với trợ lý và giải quyết công việc tại nhà.

Dù lo lắng cho sức khoẻ của anh nhưng hôm nay là ngày diễn tập quan trọng cho buổi công diễn, cậu không thể bỏ, nên đành phải dặn dò anh uống nhiều nước ấm, uống thuốc đúng giờ, thức ăn cậu đã nấu sẵn để ở bếp, lúc nào đói đều có thể hâm lại ăn.

Sau những cái ôm quyến luyến, những cái hôn an ủi, cuối cùng Apo cũng có thể thành công bước chân ra khỏi nhà.

Cậu thở dài một lượt, không hiểu sao tâm trạng cứ bồn chồn không yên. Cũng chẳng phải Mile chưa bao giờ ngã bệnh, nhưng lần này có gì đó lạ lắm, khiến cậu không thể nào ngừng lo lắng được.

Hôm nay trời lại mưa, Apo cầm theo dù, chạy đến taxi chờ sẵn dưới nhà đến học viện.

Bên ngoài mưa dông sấm giật, trái ngược hoàn toàn với trong nhà ấm áp.

Mile làm được một lúc bắt đầu cảm thấy mỏi mắt. Một số công việc bắt buộc phải có mặt anh liền không thể hoàn thành, buộc phải hoãn chờ đến khi Mile khoẻ hẳn đi làm lại mới xử lý tiếp.

Đứng dậy vặn người, duỗi chân tay, đầu óc cũng nhẹ đi đôi chút, duy chỉ có phần vai và lưng cứ nhức mỏi như căng cơ, chắc có lẽ lúc anh sốt li bì đã ảnh hưởng đôi chút.

Vừa lúc đang suy nghĩ mông lung, bên ngoài phòng ngủ chợt có tiếng động, Apo về rồi sao? Em ấy nói hôm nay có buổi diễn tập quan trọng phải đến tối mới về mà?

"Po?"

Mile cất tiếng gọi.

Không có tiếng trả lời.

Âm thanh như có ai đi loanh quanh ngoài phòng khách vang lên không dứt.

Xen kẽ còn có âm thanh xì xầm như tiếng người nói, và tiếng của kim loại va vào nhau leng keng.

"Po? Em về rồi à?"

Mile vẫn tiếp tục gọi.

Đáp lại anh vẫn chỉ là những âm thanh kì dị.

Khó hiểu, Mile đi tới mở cửa bước ra ngoài phòng khách.

Tuyệt nhiên không có ai ngoài này. Apo vẫn chưa về.

Chẳng lẽ là nghe nhầm? Anh bệnh đến thần hồn điên đảo rồi sao?

Dẫu thế, anh vẫn bước tiếp ra cửa trước, nhìn ngoài đường xem sao.

Xung quanh vắng hoe không có một ai, chỉ có tiếng mưa trút cùng gió thổi những tán cây xào xạc bên vệ đường của khu dân cư biệt lập.

Mile ngẩn người một lúc, ngước nhìn lên bầu trời tối đen như mực, thỉnh thoảng vài tia sét rạch ngang những đường chỉ trắng đáng sợ.

Mile đóng cửa lại quay vào trong. Rót một cốc nước ấm ở bếp, uống vào một ngụm.

Tiếng động kì lạ lại tiếp tục xuất hiện. Lần này là ở phòng ngủ của hai người.

Chẳng lẽ chuột? Không lý nào. Chuột gì mà phát ra tiếng động kì quặc như thế?

Mile vòng tay ra sau tủ chén, cầm lấy cây chổi làm vũ khí giơ lên sẵn sàng đập chết bất cứ con gì.

Nhẹ chân cố gắng không gây ra tiếng động, Mile nhón từng bước tiến về nơi phát ra âm thanh.

Tiếng động kia mỗi lúc một to hơn. Là tiếng bước chân đi loanh quanh. Là tiếng của kim loại va vào nhau leng keng. Là tiếng người nói chuyện xì xầm. Và lần này lại một lần nữa, Mile ngửi thấy mùi hương hoa nhài xen lẫn với mùi hương của phấn.

Hay là trộm?

Vặn tay nắm, bật mở cửa, cảnh tượng phía trước khiến Mile sững người, ngay cả cây chổi đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

Căn phòng ngủ tối om. Rõ ràng trước khi ra khỏi phòng, đèn vẫn còn sáng.

Hiện tại, bên trong có một bóng người đứng bên cạnh giường, quay lưng lại với anh.

Mile không thể nhúc nhích, miệng cũng không thể kêu, mắt mở to trừng trừng nhìn bóng hình quỷ dị.

Thân ảnh kia bắt đầu động đậy, uyển chuyển, lả lướt. Tiếng leng keng lại một lần nữa vang lên, đến tận lúc này Mile mới nhận ra, đó là âm thanh của trang sức.

Thân ảnh kia dường như mặc một bộ trang phục truyền thống của vũ công, đầu đội mũ chóp gắn một nhành hoa nhài, trên cổ tay và cổ chân là những chiếc lắc vàng, mỗi lần chuyển động sẽ phát ra tiếng leng keng.

Mile muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị ai đó siết chặt, cả cơ thể cứng đờ lạnh ngắt, mắt anh mở to, nước mắt dâng lên trực trào rơi xuống gương mặt trắng bệch.

Thân ảnh phía trước như đang lắc lư theo một điệu múa nào đó, cơ thể tuyệt đẹp như người anh yêu nhưng tột cùng quỷ dị.

Nó nghiêng đầu nhìn về phía anh, những ngón tay cong vút che lấy một nửa gương mặt, chỉ chừa lại đôi mắt ánh lên sắc vàng lấp lánh như châu như ngọc. Đuôi mắt được vẽ cong dài mị hoặc liếc nhìn Mile như gọi anh đến gần.

Không. Mile không muốn. Mile không muốn bước tới đó. Đừng! Đừng bắt anh tới đó!

Nhưng đôi chân của anh không nghe lời. Mile hoảng sợ, anh không thể điều khiển được cơ thể. Đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo nhưng tất cả đều từ chối nghe theo lời chỉ thị từ não bộ của Mile.

Con tim đập dồn dập trong lồng ngực bỏng rát, Mile thở dốc từng cơn đau đớn muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng càng muốn rời đi thì lại càng tiến đến gần.

Cỗ mùi hương hoa nhài lẫn với phấn cứ như quấn lấy anh, kéo anh đến bên thân ảnh quỷ dị. Đuôi mắt kia cong lên như đang cười. Anh không thể thấy toàn bộ gương mặt của nó.

Mile tới rất gần, rất gần, cho tới khi chỉ còn cách thân ảnh đó một gang tấc. Anh muốn nhắm mắt lại ngất đi cho xong nhưng không được, nó muốn anh nhìn. Chắc chắn là ý muốn của nó.

Trong đầu Mile bắt đầu tụng niệm bất cứ thứ kinh kệ gì mà anh nhớ được nhưng thời khắc này mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Nó không sợ, còn nhìn anh như thể lấy làm thích thú lắm. Cơ thể của nó đang run lên, tựa như đang cười cợt sự vô tri của anh.

Lạnh quá. Cái lạnh toả ra từ con quỷ trước mặt như kéo anh xuống hầm băng. Tiếng cười khúc khích của nó như phát ra từ âm ti địa ngục.

Nó cười được một lúc, bàn tay đang che lấy một nửa gương mặt dần dần hạ xuống, lộ ra hoàn toàn dung nhan được trang điểm tinh xảo.

Mùi hương của phấn anh vẫn ngửi thấy có lẽ là từ lớp phấn trên gương mặt của nó. Đôi môi mọng đỏ nhoẻn cười mị hoặc. Sóng mũi cao thẳng. Đôi mắt ánh sắc vàng lấp lánh như hổ phách, viền đen nổi bật cong lên ở đuôi như câu hồn. Chân mày sắc mảnh.

Nhưng đây là gương mặt Apo của anh.

Mile sợ. Rất sợ. Anh biết nó cố tình hoá thành gương mặt người anh yêu. Chắc chắn là như vậy. Con quỷ này muốn lấy mạng anh. Nó hoá thành Apo của anh để Mile ngừng chống đối.

Con quỷ đưa lên đôi tay lạnh buốt, vuốt ve gương mặt Mile. Cái lạnh từ các đầu ngón tay của nó áp lên da thịt anh đau rát. Đôi mắt hổ phách tương tự như người anh yêu xoáy sâu vào đôi mắt đen của Mile, khiến đầu óc anh bắt đầu mông lung vô định.

Nó đưa mặt đến sát gần anh, rồi thổi nhẹ vào một hơi gió lạnh mang theo hương hoa nhài và phấn.

Bất giác, Mile cảm được một cỗ khí nóng từ bụng dưới như cuồn cuộn truyền xuống hạ thân, gậy thịt trong lớp quần nỉ dài cương lên căng tức.

Con quỷ nhếch môi nở một nụ cười tươi như hoa, lộ ra hàm răng trắng cùng hai chiếc răng nanh bé xíu, đôi mắt cong cong nghịch ngợm, giống hệt với người anh thương, nay lại càng yêu dị quyến rũ.

Nó đưa bờ môi đỏ mọng tiến đến bên tai Mile, nhỏ giọng gọi một tiếng "Chat~"

Dứt lời, cơ thể của Mile liền ôm lấy thân ảnh mảnh khảnh lạnh băng, hôn xuống, mút lấy phần cổ thon lộ ra bên ngoài bộ trang phục vũ công cầu kỳ.

Cơ thể anh ngứa ngáy như kiến bò, anh cần được giải phóng, phía trước mặt là thân ảnh băng hàn, áp lên người liền hết sức thoải mái. Anh không còn nhớ bản thân là ai, chỉ biết anh cần phải trao hết tất thảy cho thân ảnh trước mặt.

Con tim anh nhói đau từng hồi, co thắt đập trong lồng ngực, anh điên cuồng hít lấy mùi hương của thân hình kiều mị.

Điên rồi, anh điên thật rồi. Đây không phải là người anh yêu, không phải. Nhưng anh không dừng lại được. Hàng lệ trào ra ở khoé mắt, tuôn thành từng dòng rơi xuống thấm vào lớp áo đỏ của quỷ.

Như cảm nhận được sự ướt át từ gương mặt đẫm nước mắt của Mile, con quỷ kéo gương mặt của anh lên, hai ngón tay cái lạnh buốt lau đi từng giọt lệ như ngọc trai rơi xuống liên hồi, chân mày kiều diễm khẽ nhăn, ánh mắt khó hiểu nhìn Mile, "Chat?".

Mile vẫn tiếp tục khóc, cơ thể anh vẫn nóng bức khó chịu.

"Chat?" Con quỷ vẫn tiếp tục gọi anh. Lần này, dường như cảm nhận được một chút lực từ cơ thể. Mile nhẹ lắc đầu.

Đôi mắt hổ phách xinh đẹp chợt dâng lên một tia hoảng loạn, ánh lệ trong vắt phủ lên tầng nước mỏng manh.

"Chat?" Con quỷ lại tiếp tục gọi anh, tiếng kêu như tuyệt vọng, như lạc lõng. Mile lại tiếp tục nhìn sâu vào mắt nó, nhẹ lắc đầu.

Con quỷ như nhận ra điều gì đó, gương mặt nó bỗng chốc trở nên dữ tợn, lệ hoá thành máu, chảy ra khỏi đôi mắt hổ phách nhìn anh trừng trừng.

Trên vai Mile như có sức nặng đè lên, khiến anh vô lực khuỵu chân quỳ xuống. Áp bức nặng nề đè lên người, Mile hô hấp đột ngột trở nên khó khăn, xung quanh không khí như bị rút cạn.

Phía trước hình ảnh con quỷ chợt mờ ảo, nó đang cầm trong tay một con dao găm sắc bén, phía trên còn nhỏ giọt máu tươi.

Nó tiến tới, đưa lên con dao găm kề ở cuống họng của Mile, hàn khí ở lưỡi dao liếm vào da thịt anh buốt giá.

Ý thức của Mile dần dần tối đi, rồi tắt hẳn.

•~•

"P'Mile! P'Mile! Anh mau tỉnh lại đi! Em xin lỗi, là lỗi của em, đáng lý ra em không được để anh một mình ở nhà như thế!"

Tiếng gọi của Apo. Mile dần dần lấy lại được nhận thức.

Cơ thể anh nặng như đeo đá. Anh đang nằm trên giường, được đắp chăn cẩn thận. Bên cạnh là người yêu nước mắt chực trào tuôn ra hốt hoảng gọi anh.

Apo sợ lắm. Vừa hoàn thành buổi diễn tập, cậu đã ngay lập tức bắt xe về nhà. Cả ngày tâm trạng cứ bồn chồn không yên, tâm trí cứ ở đâu đâu, không biết Mile ở nhà một mình có ổn không.

Khi thường Mile có bệnh vặt cảm mạo cũng không đến mức như thế, cậu dự định theo dõi vài ngày, không ổn liền sẽ mang anh đến bệnh viện kiểm tra.

Nhưng khi về tới, gọi không thấy anh trả lời, cửa phòng ngủ thì mở toang, đèn bên trong tối om, Mile lại nằm bất động dưới sàn nhà. Cậu hốt hoảng chạy đến chỗ anh đỡ Mile dậy, thậm chí gọi ngay cả cấp cứu.

Khi đội ngũ y tế đến, họ kiểm tra, truyền cho anh một chai thuốc dịch, rồi dặn dò chỉ là cơ thể có chút suy nhược, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, tạm thời không cần nhập viện, ngày hôm sau đến bệnh viện khám là được.

Apo thở phào nhẹ nhõm đi đôi chút. Ngày mai cậu sẽ mang anh đi khám, không thể cứ để cơ thể suy nhược như thế này mãi được.

Cậu ngắm nhìn gương mặt điển trai tiều tụy trên giường, yêu thương hôn lên gò má trắng trẻo.

Mile tỉnh dậy đã là chuyện của một tiếng sau, dịch cũng đã được truyền xong. Apo đỡ Mile ngồi lên, mang đến cho anh một tô cháo nóng hổi, thổi từng muỗng từng muỗng đút cho anh.

Nhìn gương mặt của người thương, anh lại bất giác nhớ tới con quỷ kia, gương mặt của Apo hiền hoà và ấm áp chứ không như lệ quỷ, tuy xinh đẹp nhưng sắc sảo ma mị đến đáng sợ.

Vai và lưng anh vẫn còn nặng trĩu, nhưng nhìn thấy Apo dịu dàng săn sóc, đáng yêu như thế này, cơ thể mệt mỏi của anh bỗng dưng có phản ứng.

Khỉ thật, ngay cả đũng quần cũng đội lên như cái tháp, càng ngày càng nóng bức.

Uống một cốc nước ấm Apo mang tới, cổ họng đau nhức có chút thoải mái hơn. Anh nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt không hề che giấu ham muốn.

Cậu đã nhìn thấy cái nhìn thèm thuồng của Mile, lại nhìn xuống cái vật dữ tợn bên dưới lớp quần đang không ngần ngại mà ngẩng cao đầu.

Apo thở dài, "Anh đúng là...", lời còn chưa dứt, cái miệng tham lam liền áp lên môi cậu.

Apo không né tránh nhưng chỉ từ tốn hôn đáp trả, hai tay chặn ở giữa hai người, cố gắng đẩy anh ngồi trở lại, đầu cũng lùi về sau muốn dứt ra khỏi nụ hôn cuồng nhiệt của Mile, "Khoan đã... uhm..."

Mile vẫn là không cho cậu có cơ hội phản đối, dùng lực nắm lấy cằm Apo kéo qua tiếp tục hôn, mút lấy cánh môi anh đào mềm ngọt, đầu lưỡi tách ra miệng nhỏ luồn vào trong khiêu khích, quấn lấy cái lưỡi thon thon.

"Ha...uhm... P'Mile... không được... uhm... anh phải nghỉ ngơi..." Apo vẫn là không thể chống lại anh, chẳng phải Mile đang suy nhược hay sao, vừa rồi còn bất tỉnh nằm trên sàn, dịch cũng chỉ mới truyền xong, anh lấy đâu ra sức mạnh mà bắt nạt cậu thế này.

Quả thật Mile cứ như có uy lực, nắm lấy vòng eo nhỏ mảnh khảnh kéo sát lại gần khiến cậu mất thăng bằng ngã vào lòng anh, bắt được Apo, xoay một cái, người đã nằm dưới thân.

"P'Mile... uhm...ah..."

Âm thanh vụn vặt lại phát ra từ đôi môi bị cắn mút hành hạ đến đáng thương, đầu lưỡi còn cảm nhận một chút vị sắt, dường như là chảy máu rồi.

Mile vẫn tham lam nuốt vào cái ngọt từ dịch vị hoà lẫn một chút máu trong khoang miệng của Apo, cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ như dã thú.

Một tay của Mile mạnh mẽ chế trụ, đem hai tay của cậu nắm lại kéo về phía đầu giường. Tay còn lại cũng không an phận, nắm lấy vạt áo thun mỏng mặc ở nhà của cậu kéo mạnh lên qua khỏi đầu, đem hai tay Apo ở phía trên cột lại.

"P'Mile anh làm gì thế, thả em ra..." Mile như hổ đói lại lao xuống liếm mút hai nụ hồng trên làn da mật, khiến Apo phải cong người lên, hơi thở đứt quãng, khoé mắt xinh đẹp lấp lánh nước mắt.

Cơ thể uốn éo bên dưới Mile hòng chạy trốn liền bị anh áp thân đè xuống. Bàn tay ma mãnh luồn vào trong quần ngắn xoa nắn phân thân đang bắt đầu hơi cương, tay còn lại phối hợp nhịp nhàng vòng ra phía sau ở nơi cánh mông căng tròn nhào nặn.

Hơi thở của Mile phả vào ngực Apo nóng rực. Anh kéo môi gặm mút xương quai xanh, đến hõm cổ thì dừng lại dùng răng cắn xuống, cái lưỡi ướt át quét qua như muốn tô điểm thêm cho ấn ký.

Khắp ngực và cổ của Apo chi chít những dấu hôn đỏ chói mắt tựa nụ hồng e ấp.

"Hức!"

Một tiếng nấc đáng thương của Apo khiến Mile như bừng tỉnh.

Anh nhìn lên vẻ mặt đang bị người ức hiếp của cậu, nước mắt trào ra giữa hàng mi cong, chảy dài xuống hai bên tai, đôi mắt hổ phách trong veo hiện tia buồn bã.

Cánh môi anh đào run rẩy sưng tấy cắn chặt lại ngăn không cho âm thanh ấm ức phát ra. Tóc mái phủ xuống che đi chân mày kiếm càng tạo dáng vẻ ngây thơ khiến người ta muốn bắt nạt.

"Po anh xin lỗi! Đừng khóc đừng khóc! Ôi thương thương, đừng khóc mà!"

Mile vội vàng gỡ tay cậu xuống, đem người bên dưới đỡ ngồi dậy ôm vào lòng xoa xoa cái đầu tròn, "Po, anh xin lỗi, anh khốn nạn, lỗi tại anh. Không hiểu sao tự nhiên lại muốn đè em. Đừng khóc mà anh xót lắm. Em giận thì đánh anh đi. Đây em đánh đi."

Mile cầm bàn tay Apo tự tát vào mặt mình, thấy anh hối lỗi như vậy cậu cũng thôi không rơi nước mắt nữa, môi mềm bĩu ra uỷ khuất.

Đôi mắt hổ phách hẹp dài xinh đẹp đọng lệ như ngọc trai trên hàng mi dày cong vút, gò má ửng hồng, vừa tủi vừa hờn nhìn lại Mile.

"Không phải em không cho anh, nhưng mà từ từ thôi chứ, anh lại còn đang suy nhược, anh điên rồi sao, muốn làm em tức chết mới vừa lòng?"

"Rồi rồi, tại anh, anh xin lỗi, đừng giận. Anh cũng không biết anh bị làm sao nữa, em dễ thương quá anh chịu không nổi, Po nhìn này, cây hàng của anh từ nãy tới giờ nó cứ đội lên, khó chịu muốn chết, nó nhớ em, anh cũng nhớ em. Em an ủi nó một chút được không, một chút thôi? Nhé?"

Mắt phượng kiều diễm mở to nhìn người trước mặt không thể tin nổi. "Ốm đến truyền dịch thế này rồi mà còn đòi thân mật? Anh là quái vật à?"

Mile nhe hàm răng trắng đều chói sáng toe toét ngây ngốc cười hihi với cậu, khoét sâu hai bên khoé miệng hai cái lúm đồng tiền đáng ghét.

Thậm chí nếu có đuôi chắc cũng vẫy vẫy sau mông. Trông có khác gì con Samoyed đâu.

Thôi được rồi, cậu thở dài, thật sự hết cách, cậu không chống lại nổi vẻ mặt làm nũng của người này, ai bảo cậu yêu anh.

Apo lắc lắc đầu kéo Mile lại để anh ngồi tựa lưng vào thành giường, còn chu đáo lấy gối kê ở sau lưng cho anh. Hiểu ý, Mile cứ để yên cho cậu sắp xếp, miệng vẫn cười ngoác đến mang tai.

Với tay lấy lọ bôi trơn trong ngăn kéo tủ bên cạnh, Apo nhanh chóng bật nắp, bóp một ít vào tay, quần đùi cũng kéo xuống mắt cá, tiện thể đá ra, mặc nó rơi xuống giường.

Mile nhìn theo nhất cử nhất động tự chuẩn bị của Apo không rời, ánh mắt tràn ngập ham muốn cùng mong chờ, tay chân nhanh nhẹn cởi sạch từ đầu đến chân, đôi mắt lang sói sáng quắc khốn kiếp trông ngóng chờ cậu hầu hạ.

Apo nhìn bộ dạng của đồ mặt dày, đảo mắt bất lực quỳ dạng chân sang hai bên của Mile, một tay đặt lên vai anh làm điểm tựa, ngón tay thon dài ở phía sau chen vào hậu huyệt tự nới rộng.

"Uhm..." Dịch trơn mát lạnh khiến lỗ nhỏ run rẩy tiếp nhận, hai ngón tay lần lượt ra vào thuận lợi, cũng không phải lần đầu, những chuyện tự khai mở như thế này Apo sớm đã làm đến thuần thục.

Dáng vẻ yêu kiều dâm mỹ bên trên khiến Mile hít thở khó thông, miệng ngứa ngáy liền đem nụ hồng bé xinh trước mặt hôn lên, lần này anh hôn thật nhẹ nhàng nâng niu, lưỡi đưa ra liếm lên rồi lại ngậm mút, ngón cái ấn ấn xoa tròn kích thích một bên, tay còn lại vuốt ve cái eo mảnh khảnh cong lượn rồi tiến đến nắm lấy gậy thịt Apo ở trong tay xoa nắn.

Kỹ thuật của anh lần nào cũng khiến cậu phát điên lên, ngửa chiếc cổ dài vẫn còn dấu hôn ra sau, môi anh đào hé mở thở ra từng tiếng rên rỉ gợi tình, hông cũng tự giác đẩy vào lòng bàn tay Mile ở phía trước.

Cảm thấy phía sau đã đủ mềm, cậu rút tay ra khỏi khe chật hẹp, lỗ nhỏ đột nhiên trống rỗng mấp máy đòi được lấp đầy, Apo đem thiết bảng đã dựng đứng cứng như đá của anh vuốt ve vài cái, đem dịch bôi trơn còn sót lại ở tay thấm lên thân trụ, đưa lỗ nhỏ đến trước đầu thịt từ từ ấn xuống.

Thiết bảng trắng nổi đầy gân to lớn dữ tợn kéo căng phần da thịt non mềm đến bỏng rát, làm bao nhiêu lần phía sau vẫn chật chội như vậy, hai ngón tay mở rộng quả thực không đủ.

Apo ở phía trên cắn răng nhịn đau, cố gắng hít thở đều để lỗ nhỏ thả lỏng, dần tiếp nhận vũ khí đáng sợ của Mile, huyệt động bị nhồi đầy căng tức, lồng ngực phập phồng, cổ họng phát ra từng tiếng "uhn...ah..." nho nhỏ.

Phía trước gậy thịt cùng nhũ hoa vẫn được anh tận tình chăm sóc, tâm trí cậu lúc này đã trở nên rối ren mơ hồ, chỉ biết để cả hai tay lên vai anh giữ vững, mông thịt căng tròn cuối cùng cũng đáp xuống, chạm vào đùi Mile, lỗ nhỏ nuốt trọn thiết bảng đến tận gốc.

Mồ hôi ướt tóc mai nâu mềm chảy xuống một bên gò má, nhỏ giọt tương phản với làn da mật ngọt lấp lánh như hạt châu.  

Thấy Apo dần thả lỏng, Mile ở bên dưới bắt đầu đẩy hông lên, từ tốn nhịp nhàng, cùng một tốc độ chậm rãi với ma trảo đang nắm lấy côn thịt của cậu trong tay.

Bên trên Apo cũng phối hợp, nhấc mông lên xuống, lỗ huyệt đem thiết bảng rút ra đến nửa thân trụ rồi lại nuốt vào, đầu gối kẹp chặt hai bên đùi anh, lưng nhỏ phía sau đem mông nộn thịt cong thành một vòng cung tuyệt mỹ.

Đầu côn thịt trong tay anh đã bắt đầu tiết ra dịch nhờn, phía trong cậu nóng bức chật hẹp bó chặt lấy thiết bảng, cả hai bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, từng tiếng thở dốc hoà quyện vào nhau.

Mile buông tha nụ hồng bị hành hạ đến sưng đỏ dựng lên ướt át đầy dịch miệng, nắm sau gáy Apo kéo xuống, vươn cổ đớp lấy môi anh đào ngậm mút, cái lưỡi không xương luồn vào trong quét khắp khoang miệng, đem lưỡi nhỏ tuỳ ý trêu đùa, âm giọng nỉ non rên rỉ sướng tình của Apo đều bị anh nuốt xuống bụng.

Một lúc sau, khi bắp đùi cậu đã bắt đầu mỏi nhừ, thiết bảng đột nhiên ép trúng điểm nhạy cảm trong huyệt động, một dòng điện chạy từ bên trong lỗ nhỏ đánh thẳng lên đại não, hai tay Apo vô thức bấu chặt lấy vai anh, âm sắc sướng rên "Ha... ah...ah...ah..." mỗi lúc một nâng cao, hông nhấp lên xuống càng nhanh càng mạnh, muốn đem thiết trụ bên trong đâm thẳng vào điểm ngọt ngào mài qua mài lại. Dịch ruột tiết ra ngày một nhiều trơn tuột ướt đẫm ở phần cửa.

Mile cũng sướng đến phát điên lên được, tay nhanh chóng bắt kịp tốc độ nhấp hông của Apo vuốt ve cho cậu, hông bên dưới đẩy lên chà xát điểm bên trong. Lồng ngực phát ra âm trầm đục mê loạn.

Thần trí đảo điên, dưới mí mắt như vạch ra những vệt sao, Apo dứt ra khỏi nụ hôn của Mile, ngửa đầu kêu lên "Ah... sướng quá... P'Mile... uhn...bắn... muốn bắn...ah...ah...", côn thịt bắn đầy tay Mile, huyệt động phía sau co rút, thiết bảng trắng to lớn ở bên trong bị ép đến khó chịu, phóng thích dòng dịch trắng nóng hổi tưới lên thành vách chật hẹp, kéo theo âm giọng ồ ồ "Ah... Po...Po...".

Cậu đổ gục lên vai anh, tinh dịch bên dưới theo miệng huyệt trào cả ra ngoài. Anh ôm lấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của cậu, hôn lên tóc yêu thương thoả mãn, "Anh yêu em Po." Cậu gật đầu, cằm đặt ở vai anh nhỏ giọng đáp lời, "Em cũng yêu anh." Mile cười tươi sung sướng, vòng tay siết chặt đem người trong lòng nhè nhẹ lắc lư.

Ở trên vai anh, ánh mắt Apo chợt thay đổi, khoé miệng nhếch lên một nụ cười ma mị u linh.

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.