Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ Hồn (Phần 1)

Tiểu thuyết gốc · 4666 chữ

Tiếng chuông điện thoại réo lên inh ỏi đánh thức Mile. Càu nhàu vài tiếng khó chịu, anh quơ quào chộp lấy điện thoại tắt nó đi. Cố gắng mở lên đôi mắt nặng trĩu nhìn vào màn hình, 3 giờ chiều, đến lúc đón Apo rồi.

Hôm nay là thứ bảy, cậu có lớp tập múa, Mile ở nhà giải quyết một số công việc rồi leo lên giường mệt mỏi đánh một giấc ngủ ngắn. Dạo gần đây công ty cổ vật của anh vừa về được một lô hàng lớn, vui vì công việc tiến triển nhưng cũng mệt vì căng thẳng áp lực.

Mile cần nhanh chóng sắp xếp lại toàn bộ tài liệu, cùng với đội ngũ chuyên môn ấn định giá cả cho buổi đấu giá sẽ diễn ra trong hai tháng nữa.

Ngày hôm trước vừa đích thân theo dõi bên vận chuyển mang đến các món cổ vật, cẩn thận ghi chú và yêu cầu trợ lý phân hạng các món cổ vật theo niên đại và thể loại, Mile khá hài lòng vì đợt này về hàng nhiều vật phẩm mang tính nghệ thuật.

Dạo gần đây mảng truyền bá văn hoá đang được chính phủ đẩy mạnh, các nhà sưu tầm cũng vì vậy mà quan tâm tới nhóm hàng nghệ thuật văn hoá nhiều hơn. Đợt cổ vật này ắt hẳn sẽ mang lại một nguồn lợi khổng lồ.

Mile chìm trong sung sướng, miệng cười ngoác đến tận mang tai nghĩ tới viễn cảnh tiền báo về tài khoản ting ting liên hồi. Sắp có thể đem Apo đi châu Âu du lịch rồi.

Huýt sáo vui vẻ lái xe đến đón người yêu bé nhỏ, Mile trong lòng vui phơi phới, bất chấp bầu trời chuyển mưa mây đen vần vũ.

Apo ở học viện liếc mắt thấy sắp đến giờ Mile đến đón liền thu dọn đồ đạc. Hôm nay cậu tập toàn những vũ đạo kỹ thuật khó nhằn để chuẩn bị cho buổi công diễn giao lưu văn hoá ngoại giao sắp tới.

Man Sang, học viện nghệ thuật biểu diễn có lịch sử thành lập hàng trăm năm mà Apo đang theo học thường xuyên nhận được lời mời biểu diễn cấp quốc gia như thế này.

Cậu là một trong những vũ sinh hạng ưu, kỳ vọng đặt lên mình đương nhiên sẽ phải cao hơn những vũ sinh khác. Xinh đẹp như một con búp bê nhưng vũ điệu của Apo không hề mang lại vẻ uỵ mị yếu đuối, vừa thanh thoát uyển chuyển, lại vừa mạnh mẽ uy quyền.

Ấy vậy, chưa một lần cậu dám kiêu ngạo dẫu vẻ ngoài xuất chúng cùng tài năng hút mọi ánh nhìn mỗi lần đứng trên sân khấu, Apo luôn biết bản thân còn phải cố gắng nhiều, vì tôn trọng đam mê của chính bản thân, cũng vì không phụ kỳ vọng của tất cả mọi người.

Bên ngoài bắt đầu rơi xuống những hạt mưa to, kéo theo là một màn trắng xoá, tiếng mưa trên mái hiên ngói đỏ của học viện cổ kính vang lên từng nhịp réo rắt.

Apo ngước nhìn bầu trời mây đen xám xịt chợt thở dài, có lẽ Mile sẽ đến trễ rồi. Người yêu của cậu mắt vốn đã kém, phàm là những ngày mưa đến không thể thấy rõ đường đi như thế này, anh sẽ lại càng lái xe cẩn trọng hơn.

Nghĩ nghĩ mông lung một hồi, Apo quyết định cất bước đến điện thờ của học viện vái lạy bàn thờ tổ nghề. 

Bấy lâu nay cậu vẫn giữ thói quen như thế, mỗi ngày đều đến điện thờ thắp một nén nhang, sắp tới còn có buổi trình diễn quan trọng, Apo liền lui tới điện thờ thêm nữa sau mỗi buổi tập.

Hôm nay cũng không có gì khác, trong lúc đợi Mile đến, Apo sau khi hành lễ thì đi vòng quanh điện thờ nhìn ngắm một vòng.

Quản sự vừa mới thay vòng hoa tế, hương nhài hoà lẫn với mùi nhang trầm tạo nên cảm giác thư thái ấm áp cách biệt với không khí lành lạnh ẩm ướt bên ngoài khung cửa sổ gỗ.

Apo nhìn ngắm một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi đến chiếc nón vũ công nạm vàng cầu kỳ được trưng bày trong tủ kính ở góc phòng, bên cạnh còn có bộ vũ phục cổ với những chi tiết công phu tinh xảo, bên trong là vải đỏ thẫm như máu được thêu lên những đường chỉ vàng lấp lánh.

Bộ cổ phục này nghe nói đã được trưng bày ở đây từ rất lâu, là của một vũ công nổi danh từ tận thời vua Rama III, nó được quyên tặng từ một nhà sưu tầm trong những năm thuộc cuối thế kỷ 19.

Câu chuyện đồn thổi xung quanh bộ trang phục cũng khá li kì, nghe bảo từ ngày sở hữu nó, nhà sưu tầm kia liên tục gặp phải những hiện tượng ma quái, cả nhà trên dưới dần dần không gặp tai nạn thì cũng lâm trọng bệnh, làm ăn thua lỗ thất bát, cho đến khi nghe lời một vị thầy cúng, đem bộ trang phục quyên tặng cho Man Sang mới đổi lại được bình yên.

Các môn sinh tại học viện vẫn là truyền miệng nhau câu chuyện rùng rợn này, Apo cũng chỉ xem nó như một truyền thuyết, không để trong tâm quá nhiều.

Cậu cũng không hẳn không tin, Apo nghĩ rằng có thể một phần câu chuyện là sự thật, chẳng qua miệng đời vốn thích thêu dệt thêm một chút cho nó ly kỳ hơn mà thôi.

Nhìn ngắm bộ trang phục lấp lánh dưới ánh đèn vàng được một lúc thì điện thoại trong tay rung liên hồi, liếc nhìn ảnh đại diện con Samoyed nháy mắt, Apo mỉm cười vuốt ngang nhận cuộc gọi. "Anh đến rồi sao?"

Ở bên kia đầu dây vang lại tiếng trầm ấm của Mile, "Anh đến rồi. Em đợi chút, mưa to quá để anh đỗ xe rồi mang dù vào đón em, em xong chưa?"

"Em tập xong rồi, đang ở điện thờ. Anh đỗ xe vào cổng rồi rẽ trái, đi hết dãy hành lang rồi rẽ phải sẽ thấy em."

"Okay tới ngay!"

Một lát sau, Mile xuất hiện, một tay cầm dù một tay còn cầm ly trà sữa. Người yêu của cậu là nhất, Apo chạy đến bên anh, cầm lấy ly trà sữa béo ngọt, cắm ống vào hút một hơi. Cả hai tíu tít cười cười nói nói.

Một cơn gió nhẹ chợt thổi qua tóc gáy, khiến Apo có chút rùng mình. Như cảm thấy điều gì đó, cậu quay lại nhìn về phía lớp khói nhang trầm mỏng tang lơ lửng dưới ánh đèn vàng của căn điện thờ.

"Sao thế?" Thấy Apo hơi ngẩn người, Mile chợt hỏi.

"Không có gì đâu, chắc mưa nên gió hơi lạnh, mình về thôi anh." Cậu không nghĩ gì nhiều, kéo tay Mile rời đi, trong lòng cảm giác có chút bồn chồn lạ lẫm.

Cả buổi tối mưa rơi không ngớt, cả hai lười nhác làm tổ trên giường xem phim. Apo đích thị là một con mèo, những ngày trời mưa như thế này cậu chỉ muốn nằm dài nghe tiếng mưa rơi, chẳng buồn làm gì cả. Mile đã đặt hai suất cơm, chờ người mang tới lấp đầy cái bụng rỗng của hai đứa.

Phim dần tới cao trào, nhân vật chính đang bước vào một căn hầm bí mật, trên tay cầm cây đèn dầu ánh sáng lay lắt chẳng đủ nhìn thấy được bàn chân.

Apo ở trong lòng của Mile xem mà hồi hộp, cậu không sợ nhưng lại dễ bị giật mình. Chẳng hiểu sao anh lại rủ cậu xem cái thể loại ma cỏ ám ảnh này trong lúc ngoài trời tối đen mưa gió đùng đùng thế kia.

Bất chợt, từ trong màn hình phát ra tiếng thét chói tai khiến cậu giật nảy người gào vào trong cái gối đang chắn lấy cả cơ thể chỉ chừa ra đôi mắt. Mile ở phía sau cười ha ha ôm chặt lấy Apo trấn an.

"Sao bảo không sợ, ma chưa thấy đâu em đã hét muốn rách màng nhĩ anh rồi."

"Anh thôi đi, đồ đáng ghét!" Tức mình cậu lấy gối đập vào người anh. Mile cười to né tránh rồi giật lấy gối ném qua một bên, đem con mèo hung dữ nhét trở lại trong lòng, miệng hôn xuống cánh môi anh đào ngon lành.

Apo chỉ còn phát ra tiếng ư ử trong cuống họng, hai tay bị anh chế trụ sang hai bên đầu, môi mềm bị Mile dùng răng cắn nhẹ thô bạo tách ra, cái lưỡi điêu luyện luồn vào trong hút lấy mật ngọt.

Tiếng hôn môi ám muội vang lên trong căn phòng ngủ tối om chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình TV phía trước.

Giày vò cái miệng hay mắng người được một lúc, Mile lại tham lam kéo rê môi lưỡi gặm nhấm đường viền hàm sắc sảo, xuống chiếc cổ thon gầy.

Dạo gần đây Apo phải tập vũ đạo cho buổi diễn quan trọng, ăn cũng không có thời gian. Mile nhìn người yêu gầy xuống một vòng thì xót muốn chết. Thường xuyên nhắc cậu phải ăn nhiều một chút.

Thế nhưng dáng người Apo rất lạ lùng, dù có gầy xuống bao nhiêu thì phần thịt mông vẫn là căng mẩy như cũ.

Thậm chí vòng bụng và eo lại còn thắt vào, bén đến nỗi tay Mile chạm tới liền như bị bỏng, khiến anh không biết bao nhiêu lần ở chốn công cộng phải nén ham muốn nắm lấy cái hông quyến rũ kia ép xuống hành hạ.

Còn ngay lúc này đây khi không gian chỉ có hai người, Mile liền chẳng ngại ngần gì mà sờ soạng khắp thân hình nóng bỏng bên dưới.

Bàn tay anh luồn vào trong lớp áo thun mỏng manh, vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, rồi như mãng xà quấn quanh uốn lượn ra phía sau, xuống dưới thắt lưng nhỏ luồn vào lớp quần đùi ngắn nắm lấy cánh mông đầy nhào nặn.

Apo cơ thể như có lửa, uốn éo ngứa ngáy, môi anh đào sưng tấy vì bị cắn mút, miệng nhỏ phát ra âm thanh rên rỉ mê hoặc, hai tay ôm lấy đầu Mile, ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc đen như cổ vũ, anh lại càng điên cuồng ngậm mút xương quai xanh.

Chiếc áo thun đáng thương của Apo bị anh kéo xộc xệch lên đến cằm, anh không lột hẳn ra, cứ để nó vướng lại như thế, khiến cậu vừa khó chịu lại vừa mong chờ. Hình ảnh dâm mỹ mặc như không mặc kích thích thị giác anh đến đỉnh điểm.

Dưới ánh sáng mờ mờ phát ra từ TV, Apo hai má đỏ bừng, mắt nâu ẩn một tầng nước lấp lánh như viên ngọc quý, môi mềm khẽ run rẩy phát ra từng tiếng thở dốc kèm với âm thanh rên rỉ khe khẽ, yếu mềm khiêu gợi.

Bên dưới của Mile đã cứng như đá, liên tục cọ vào chiếc quần đùi ngắn của Apo, cùng với côn thịt của cậu nhịp nhàng ma sát.

Apo thuận thế đem chân thon dài quắp vào hông Mile nhiệt tình đưa đẩy, muốn trao hết tất cả những gì đẹp nhất của bản thân cho người mình yêu.

Đầu lưỡi Mile quấn quanh nụ hoa nhỏ xinh sớm đã cương cứng trước ngực, môi mút mát khiêu khích.

Apo ngửa đầu cong người lên đáp lại. Kỹ thuật của người này lúc nào cũng làm cậu sướng đến phát điên. Bên nhau ba năm, chưa bao giờ Mile khiến cậu ngừng đê mê với những khoái cảm anh đem đến.

Vừa lúc cái miệng linh hoạt của Mile rê xuống vùng bụng dưới, chỉ cách lưng quần cùng "cây kẹo" ngon lành phía sau một centiment thì tiếng chuông cửa chợt vang lên.

"Fuck ai phá vậy?!" Mile ngẩng đầu bực bội hét một tiếng, vẻ mặt khó chịu vì bị cắt ngang bữa ăn trước mặt.

Apo đang trong cơn say mê bị buộc phải đáp xuống cũng có chút khó chịu, nhưng lại cảm thấy khuôn mặt của Mile quá đỗi hài hước, liền bật ra tiếng cười khach khách kéo anh lên hôn lấy vầng trán đang nhăn tít lại.

"Thôi nào đừng nhăn nữa già mất, để em ra mở cho, có thể là đồ ăn giao tới rồi."

Apo nhanh nhẹn bật người dậy chỉnh lại đầu tóc quần áo, Mile thấy thế cũng nhoẻn miệng cười tiện tay vỗ vào cái mông tròn trước mặt, nằm vật ra giường đợi cậu quay lại.

Apo trước khi ra mở cửa còn bị sàm sỡ một phen, liếc mắt lườm anh rồi xoay mông uyển chuyển ra ngoài. 'Cái đồ dâm tà.' Apo mắng trong đầu.

Ở bên ngoài đúng thật là nhân viên giao hàng mang đồ ăn tới, là hai suất cơm hải sản Mile đã đặt, điện thoại gọi mãi không thấy ai bắt máy, người giao hàng đành phải bấm chuông.

Mile chết tiệt, cứ lo quấn lấy cậu, điện thoại lại để chế độ rung, sớm đã nằm chỏng trơ ở sofa ngoài phòng khách, có biết người ta gọi mãi không được đâu.

Nhận lấy túi đồ, cậu mang thức ăn đến phòng bếp bày ra rồi vào gọi Mile, cũng nên làm no bụng cái đã, chuyện khác tính sau vậy.

Trong phòng ngủ, đương lúc đợi Apo, không hiểu sao Mile lại ngửi thấy một cỗ mùi hương thoang thoảng tựa như hoa nhài lẫn vào một ít mùi hương của phấn, đôi mắt chợt nặng trĩu, mùi hương càng lúc càng nồng, bên tai nghe như có tiếng leng keng vọng lại từ rất xa, anh dần chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, Mile cảm nhận thấy có một ai đó đang áp tay lên mặt anh, mát lạnh. Là Apo sao? Tay em lạnh thế? Điều hoà mở hơi thấp à?

Mile dường như vẫn đang ý thức bản thân đang trong cơn mơ màng, nhưng anh không thể thức dậy, tựa như một lực ép vô hình đè anh bất động ở trên giường.

Bên tai xa xăm vẫn là tiếng leng keng vọng lại của một thứ gì đó như kim loại va vào nhau.

Rồi bỗng dưng mọi thứ dừng lại, im ắng, chỉ còn nghe thấy nhịp thở của bản thân cùng tiếng rè rè phát ra từ màn hình TV.

Mile nằm đó lắng tai nghe ngóng, anh chợt nhận ra, ngoài tiếng nhịp thở của bản thân, còn có một hơi gió rất nhẹ như của điều hoà phả xuống, trước mặt.

Không đúng, có gì đó không đúng, nhưng anh không biết là chỗ nào.

Cỗ mùi hương hoa nhài và phấn kì lạ vẫn toả ra trong không gian tối om. Bất chợt bên tai anh truyền đến một âm thanh rất nhỏ, rất nhẹ, như từ cõi xa xăm vọng về.

"Chat..."

"P'Mile!" Là tiếng của Apo. Anh chợt bừng tỉnh. Tay của Apo đang áp trên má anh gọi Mile dậy. "Sao lại nằm ngủ thế này?"

Cậu chỉ vừa mới quay đi một lát, vào lại phòng đã thấy anh lăn ra ngủ mất, gọi mấy lần vẫn không dậy, đến nỗi cậu phải áp tay vào má lay lay, Mile mới giật mình thức giấc.

Đầu ong ong như có ai đó đập vào, đôi mắt nặng nề cố gắng mở lên, Mile thở dồn dập hỗn loạn như vừa mơ thấy ác mộng.

Anh ngồi dậy tắt đi tiếng ồn từ TV, tham coi ba cái phim ám ảnh cho lắm vào giờ ngủ một tí cũng mơ thấy mấy thứ đâu đâu. Mile ngáp dài dụi mắt mệt mỏi được Apo dắt ra ngoài ăn cơm tối. 

Kì lạ thật, sao tự dưng nhừ cả người thế không biết.

.~~.

Mấy ngày sau đó cũng không có gì khác thường, Apo vẫn tập tành cho buổi công diễn, Mile gấp rút chuẩn bị cho phiên đấu giá cổ vật lớn nhất trong năm.

Anh chỉ nghĩ có thể bản thân làm việc quá sức, cộng thêm xem phim đến ám ảnh nên đầu óc mộng mị lung tung, cuối cùng cũng không để tâm đến giấc mơ kì lạ đó.

Trong đợt cổ vật hiện thời có một vài món là nhạc cụ cổ, niên đại vài trăm năm, ước tính có thể là từ thời Rama, nhưng chưa rõ là đời Rama thứ mấy, mấy món đồ nhuốm màu thời gian như thế này càng cần phải được bảo quản hết sức nghiêm ngặt để tránh hư hại.

Mile cùng đội ngũ chuyên môn đang xem xét quá trình cất giữ, một vài món đồ có vẻ đã gặp một chút vấn đề trong quá trình vận chuyển, cần phải cố gắng tránh ảnh hưởng nặng nề hơn. Mile lo lắng đến toát cả mồ hôi mặc dù nhiệt độ trong phòng lưu trữ là khá thấp.

Nhìn trong danh sách các món cổ vật bị ảnh hưởng trong quá trình vận chuyển, Mile nhanh chóng đưa xuống một số các phương án giải quyết, bằng bất cứ giá nào cũng phải khắc phục được hậu quả.

Ở trên kệ nơi góc phòng, các món cổ vật có khả năng thiệt hại nặng đang được bảo quản, một chiếc trống cũ kỹ đang nằm trên giá, phần thân gỗ có nhiều vết xước như bị vật sắc bén chém qua. 

Trên mặt trống ngoài dấu vết hoen ố của thời gian còn có vết gì tựa như nước sơn hay vệt mực phẩy, đỏ sậm như máu khô.

Một mảnh gỗ dăm nhỏ như đầu tăm từ chiếc trống trong lúc được mang đi sắp xếp đã vô tình rơi ra vướng vào tóc của Mile.

Thấy mọi thứ đã được sắp xếp ổn thoả, Mile mệt mỏi xoay xoay cổ, cả ngày căng như dây đàn bào mòn sức lực, anh chỉ muốn về nhà ôm người yêu đánh một giấc đến sáng.

Vì mấy chuyện phát sinh như thế này mà hôm nay anh phải tăng ca đến khuya, bữa tối chỉ kịp gặm một mẩu bánh mì nhỏ cùng một cốc cà phê, vèo cái làm đến tối mịt chút thức ăn trong bụng cũng tiêu sạch. Bụng rỗng lại biểu tình nhặng xị hết cả lên.

Tối đó, Mile thật sự rất mệt, về đến nhà thấy người yêu chừa sẵn cho anh một tô cháo thịt băm, lấy đĩa che lại tránh bụi bẩn, dán tờ giấy note hình trái tim bảo anh về đến thì đem cháo hâm lại ăn tạm, đừng để bụng đói đi ngủ.

Mile trong lòng ấm áp nhìn tô cháo quay vòng vòng trong lò vi sóng, ting một tiếng, mở cửa lò lấy ra thức ăn nghi ngút khói thơm phức. 

Đồ Apo nấu lúc nào cũng thanh đạm ngon lành y như cậu vậy, biết anh thể nào tăng ca về trễ một là chẳng kịp ăn gì, hai là ăn vào cũng chẳng bao nhiêu nên đã chu đáo chuẩn bị sẵn cho anh một suất ăn khuya.

Vừa thổi phù phù sì sụp húp lấy từng muỗng cháo tình yêu, vừa kiểm tra điện thoại một số công việc cho ngày hôm sau, lúc dọn dẹp xong xuôi thì đã gần 12 giờ, anh vội vệ sinh tắm sơ một chút, đầu cũng không gội sợ cảm, định đến sáng mai sẽ gội sau.

Rón rén bước vào phòng đã tắt đèn, chỉ còn mờ mờ đèn ngủ ấm vàng, trên giường là thân ảnh người yêu nằm nghiêng cuộn tròn trong chăn quay lưng về phía anh, lộ ra đường cong mê hoặc.

Mile đóng nhẹ cửa, cười ngốc đứng nhìn một chút, rồi từ tốn trèo lên giường, kéo nhẹ thân ảnh Apo vào lòng, hôn lên tóc mềm còn vương mùi dầu gội.

Apo vẫn còn đang trong giấc nồng nhưng cơ thể như cảm nhận được Mile đã về, liền không cần mở mắt, tự giác nhích lại gần lồng ngực rắn chắc phía sau.

Mile nhìn cậu đáng yêu như thế kiềm lòng không đặng lại tiếp tục hôn xuống cái gáy lộ ra ngoài lớp chăn, nhấm nháp một chút, hít vào hương thơm sữa tắm ngọt ngào.

Thơm thật, không biết có phải Apo mới đổi sữa tắm hay không, sao lại có hương hoa nhài thoang thoảng thế nhỉ, còn lẫn vào một chút gì đó hơi giống với mùi hương của phấn. Càng ngửi càng muốn hôn, muốn đè cậu xuống làm điều xằng bậy.

Không được, phải kiềm chế, cứ hít hít ngửi ngửi như một tên biến thái thế này không khéo lại khiến Apo mất ngủ. 

Đã khuya lắm rồi, Apo tập luyện đã rã cả người lại còn chuẩn bị cả phần ăn cho anh, không nên chỉ biết suy nghĩ bằng đầu dưới làm phiền đến giấc ngủ của cậu như thế.

Ngay cả Mile cũng cần phải nghỉ ngơi, làm việc cả ngày, mai còn rất nhiều thứ phải lo, những chuyện mất sức cứ để thư thả một chút rồi tận hưởng vậy.

Cúi xuống ấn một cái thật nhẹ vào gò má nâu nâu ngon mềm như bánh mật, Mile hài lòng kéo lại chăn đắp qua cả hai người, vòng tay qua eo cong, nhắm mắt lại chìm dần vào giấc ngủ.

Bên ngoài lớp cửa sổ kính, gió nhẹ thổi từng cơn lạnh lẽo. Ánh đèn đường chớp tắt trong khu dân cư biệt lập. Tiếng lá cây xào xạc giữa không gian tĩnh lặng.

Đồng hồ tích tắc rồi nhẹ nhàng nhích điểm thời khắc hai giờ. Tiếng thở đều đều nhịp nhàng bên trong căn phòng với hai thân ảnh đang ôm nhau say giấc nồng.

Nhíu mày, Mile chợt có cảm giác trên ngực hơi nặng, nghĩ rằng Apo lại xoay người gác đầu lên vai mình, anh liền điều chỉnh lại tư thế một chút để cậu nằm thoải mái, rồi vòng tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh sát vào người.

Cỗ hương thơm hoa nhài trộn lẫn với mùi phấn lại thoang thoảng, lần này, nó lượn lờ quẩn quanh trong khoang mũi. 

Có tiếng động vang vọng bên tai như tiếng kim loại va vào nhau kêu leng keng, không gần cũng không xa.

Mơ mơ màng màng, không hiểu sao anh lại tiếp tục có cảm giác người trong lòng động đậy, dường như đang cố trèo cả lên người anh. 

Chẳng lẽ nửa đêm nửa hôm con mèo này đột nhiên hứng tình, muốn anh chiều chuộng một chút sao.

Mile thực ra cũng muốn lắm, nhưng cơ thể đột ngột nặng như đeo chì, mắt không thể nhấc lên nổi, toàn thân như mất hết sức lực, anh nhẹ nhàng cất giọng trầm khàn dỗ dành người yêu "Apo à, anh mệt lắm, để khi khác đi."

Cậu không trả lời, lúc bấy giờ đã hoàn toàn đè trên người anh, được một lúc khi Mile bắt đầu cảm thấy khó thở thì phần ngực bỗng dưng nhẹ hẳn, còn phần hông vẫn có cảm giác đang bị kẹp chặt.

Người bên trên hình như đang ngồi dậy. Là ngồi trên người anh. 

Và cười khúc khích.

Cười? Cái đ*o gì thế?

Một cơn lạnh buốt phủ xuống toàn thân Mile. Anh không động đậy được, không thể nhấc dù chỉ một ngón tay. Mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa.

Mile tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo, anh ý thức được sự việc xung quanh nhưng không thể làm gì, phát ra một tiếng kêu cũng không. Tim đập liên hồi đau nhói trong lồng ngực, phổi bỏng rát khiến hơi thở dồn dập.

Apo của anh, đang làm gì vậy?

Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Apo lại hành động kỳ lạ, tại sao anh không thể điều khiển được cơ thể?

Ở phía trên, Apo đã ngừng cười. Những ngón tay thon dài nhẹ chạm trên khuôn ngực rắn chắc của anh rồi từ từ lướt lên gương mặt trắng trẻo điển trai góc cạnh mà vuốt ve.

Chỉ là những hành động Apo vẫn thường làm với Mile, nhưng giờ đây lại trở nên lạ lẫm, cứ như là một người khác chứ không phải cậu.

Đôi tay áp lên da mặt anh lạnh lẽo đến tận xương tuỷ. Cậu rê ngón tay lần theo những đường nét trên ngũ quan của Mile.

Chân mày rậm uy mãnh, đôi mắt sắc bén đang nhắm nghiền, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi khi không cười liền mang theo vẻ lãnh đạm xa cách, nhưng cười lên chính là dáng vẻ khiến người ta yêu thích mà gần gũi.

Mile vẫn chỉ có thể nằm im bất động. Văng vẳng đâu đó xung quanh vẫn là tiếng leng keng như kim loại va chạm. Hương hoa nhài lẫn với phấn ngày một rõ rệt.

Từng nhịp thở nhẹ phả vào mặt của Mile cho thấy Apo đang áp mặt rất gần với anh, đến nỗi hơi thở cả hai như hoà quyện vào nhau.

Cánh môi mềm tựa như lụa lướt lên cằm Mile, rồi đến môi, và ngậm lấy đôi môi anh đang khép chặt.

Chiếc lưỡi nhỏ xinh luồn vào trong khuôn miệng anh khuấy đảo, quấn lấy lưỡi Mile khiêu khích, lôi kéo vào một vũ điệu nóng bỏng.

Một bên tay của Apo vẫn ôm lấy bên mặt của Mile, một tay luồn vào tóc anh, từng đầu ngón tay cậu chạm vào da đầu anh lạnh buốt. Từng cơn từng cơn truyền thẳng từ đại não Mile chạy dọc sống lưng.

Apo vẫn hôn anh cuồng dại như muốn hút lấy toàn bộ dưỡng khí trong người Mile.

Cặp mông tròn trịa không ngừng cọ vào bên dưới hạ thân, muốn đánh thức con quái vật bên trong lớp quần ngủ của Mile.

Chẳng mấy chốc, nó liền có phản ứng, ngẩng cao đầu muốn xuyên qua lớp vải đẩy vào khe chật hẹp giữa hai cánh mông căng mẩy.

Nụ hôn triền miên xen kẽ tiếng rên hứng tình khe khẽ đầy dụ hoặc của Apo khiến tâm trí Mile càng điên loạn.

Nửa tỉnh nửa mê, bị người mình yêu ở phía trên giày vò đến đáng thương, chỉ biết vô lực nằm một chỗ mặc người chơi đùa, hạ thân bị cọ trướng đến phát đau, Mile trong tiềm thức bắt đầu chống lại cảm giác vô lực, cố gắng điều khiển cơ thể.

Như cảm nhận được sự phản kháng của Mile, Apo dứt ra khỏi nụ hôn sâu, kéo môi đến bên tai trái anh, dùng lưỡi liếm nhẹ lên cặp khuyên tai, ngậm mút lên vành tai nhạy cảm, duy nhất một mình Apo biết nơi này chính là yếu điểm của anh.

Cậu phả một làn hơi mỏng manh nóng bỏng mang theo hương hoa nhài lẫn cùng mùi hương của phấn, nhẹ cất tiếng như nũng nịu cầu tình "Cho em ~"

Chất giọng ngọt ngào rót vào tai khiến con tim anh muốn ngã quỵ. Cho đến khi giọng nói của Apo lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này lại kèm theo âm vang xa xăm quỷ dị.

"Cho em ~ Chat ~"

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.