Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ Hồn (Phần 3)

Tiểu thuyết gốc · 3513 chữ

Những ngày sau đó, Mile quay trở lại công việc bận rộn, con quỷ kia cũng không thấy đến làm phiền anh nữa, không nghĩ gì nhiều, anh tất bật chuẩn bị cho phiên đấu giá quan trọng sắp tới.

Các món cổ vật đã được lên danh sách, khâu khắc phục hậu quả do vấn đề vận chuyển lần trước cũng đã hoàn thành.

Chỉ có trong thời gian tĩnh dưỡng trước khi quay lại làm việc, một số tin đồn về tiếng động kỳ quái phát ra từ phía kho lưu trữ được truyền miệng nhau trong bộ phận các nhân viên trực kho.

Họ nói rằng cứ đêm đến, trong kho dường như phát ra âm thanh nghe như tiếng trống. Khi nhân viên mở cửa vào kiểm tra thì lại chẳng thấy gì bất thường.

Sự việc cũng chẳng có gì đáng ngại cho tới khi lần lượt từng người từng người có ca trực đêm tại khu vực kho lưu trữ đều nghe thấy tiếng trống dồn dập, tiếng bước chân đi loanh quanh cùng tiếng sột soạt cạy mở cửa đáng sợ.

Tin đồn cuối cùng cũng truyền đến tai Mile.

"Có chuyện như vậy sao?" Anh nghi hoặc lắng nghe người trợ lý thuật lại tình hình công ty dạo gần đây.

Những chuyện quỷ thần Mile làm ngành cổ vật này đã không biết bao nhiêu lần nghe thấy, chính bản thân anh cách đây không lâu chẳng phải cũng đã gặp một con quỷ biết múa đó sao.

Chỉ là bận rộn quá, anh dự định sẽ lên chùa thỉnh một đạo bùa về cho an tâm nhưng vẫn chưa có thời gian.

Nay nghe thấy cấp dưới trình báo chuyện kỳ quái, bản thân cũng có chút chột dạ.

Phiên đấu giá quan trọng sắp tới gần, chỉ một tuần nữa là bắt đầu, mọi thứ phải được sắp xếp ổn thoả. Tin đồn như thế này cứ vậy mà lan ra sợ là sẽ khó bán được cổ vật.

Lại thêm trong suốt những ngày vừa rồi, lúc nào vai và lưng Mile cũng đau nhức mỏi nhừ, công việc tồn đọng cuốn anh vào guồng quay vội vã, ngay cả thời gian đến phòng tập thể hình cũng không có, chắc có lẽ đó là nguyên nhân dẫn đến vấn đề nhức mỏi của anh.

Sau đợt này nhất định phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt.

Ngẫm nghĩ một hồi, Mile đưa ra chỉ thị cho cấp dưới trước mắt tìm cách trấn an nhân viên, cắt cử một đội bảo vệ đến trực kho, đánh vào tâm lý đông người sẽ đỡ sợ hơn.

Mệt mỏi là thế, ấy vậy mà ngày nào được về sớm, anh cũng được Apo nấu thật nhiều những món ngon tẩm bổ, tâm trạng quả thật phấn chấn lên không ít.

Ăn nhiều thì lại "làm" nhiều.

Con mèo nhỏ không hiểu sao dạo gần đây cứ động tình. Cả hai ngày ngày quấn quýt nhau không rời, ở trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết hoan ái.

Lại nói đến Apo, càng lúc càng xinh đẹp sắc sảo, khiến anh nhìn đến mê đắm thần hồn.

Trong một lần ôm ấp sau khi ân ái, Mile u mê vuốt ve gương mặt xinh đẹp đương gối đầu lên vai anh, nhẹ giọng hỏi "Sao dạo này em đẹp thế?"

"Bộ trước giờ em không đẹp à?" Cậu ngước mặt lên, đuôi mắt kiều diễm cong cong mị hoặc dụ tình.

"Không phải, em lúc nào cũng đẹp. Nhưng giờ, có hơi khác."

"Khác làm sao? Anh không thích à?"

Mile mỉm cười im lặng nhìn vào đôi mắt hổ phách trong veo, cũng không biết diễn tả làm sao ý của mình, đành nghiêng đầu cúi xuống hôn lên cánh môi anh đào hờ hững. "Thích. Em thế nào anh cũng thích. Chỉ cần là em thì anh đều thích."

Nói rồi Mile rúc đầu vào cổ Apo ngậm lấy một mảng da. Cậu bị nhột liền khúc khích cười lên một tiếng. Cả hai lại lần nữa lao vào nhau.

Tiếng da thịt va chạm ướt át trộn lẫn với tiếng rên rỉ làm tình khiến ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt vang vọng trong căn phòng ngủ ấm áp.

Nhớ đến lại thấy chộn rộn ở trong bụng, Mile lắc lắc đầu cười cười tiếp tục xử lý công việc.

.~.

"Apo! Mau tỉnh, làm gì mà ngồi ngủ ở đây?" Một người bạn của Apo nhìn thấy cậu gục đầu ngủ quên trong phòng tập liền tới lay cậu dậy. "Dậy đi về nghỉ ngơi, mọi người thu dọn về hết rồi. Ráng mà dưỡng sức, tuần sau là công diễn rồi đó. Dạo này thấy mày đầu óc cứ đâu đâu."

Apo bị gọi dậy bất chợt, ngẩn người một lúc định thần lại mới ngây ngốc gật đầu xua xua tay ý bảo bạn mình về trước, cậu sẽ đi ngay.

Cả cơ thể như có ai đánh, mệt mỏi rã rời, đầu óc cứ mông lung không tập trung được gì.

Kể từ lúc điệu múa kết bài làm khó Apo, cậu đã rất cố gắng kiên trì tập luyện, có một lần trong lúc tập, vì động tác đòi hỏi kỹ thuật quá cao, Apo không cẩn thận suýt chút nữa đem cổ chân lật ngang, ngay lúc này nếu chấn thương coi như cơ hội công diễn lớn nhất trong thời gian làm vũ sinh của cậu chấm hết.

Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cũng may kịp thời nhanh nhẹn xoay người, thành công dùng mông đáp xuống đất, chỉ hơi ê một tí, nghỉ một lát liền đã có thể tập trở lại bình thường.

Sau lần đó, cậu càng cẩn thận hơn, duy chỉ có động tác khó nhằn kia Apo vẫn chưa thể đạt đến độ hoàn mỹ.

Chán nản, cậu đã xuống điện thờ, bái lạy thắp nhang cầu nguyện. Như có điều gì thôi thúc, cậu lại lần nữa đến đứng trước tủ kiếng trưng bày bộ trang phục vũ công đỏ thêu chỉ vàng nhìn ngắm một lúc.

Đột nhiên, một cỗ mùi hương hoa nhài xen lẫn với phấn son phảng phất nơi đầu mũi, bên tai vang lên một tiếng leng keng.

Ngoảnh đầu lại nhìn xung quanh, mọi thứ im lìm như cũ, mùi hương lạ lẫm kia cũng không còn ngửi thấy.

Ngày hôm sau, Apo đã có thể múa được hoàn hảo kỹ thuật cậu đã mất cả tháng trời luyện tập vẫn chưa hoàn thiện.

Mừng rơn, Apo vui sướng tập bài cùng đội cả ngày không biết mệt. Càng đến gần ngày công diễn, Apo càng hồi hộp mong chờ, có lẽ vì tập luyện không ngừng nghỉ mà cơ thể luôn trong tình trạng căng thẳng, nhiều lần mông lung ngủ gật.

Trong phòng tập bốn mặt đều lắp gương, Apo ngáp dài vươn vai nhìn bản thân trong gương vuốt lại tóc tai rồi thu dọn đồ đạc.

Lúc đứng dậy đầu có hơi choáng váng, chợt trong khoé mắt phản phất một bóng người đứng ở ngay góc phòng cất dụng cụ tối om.

Apo giật mình nhìn sang lại không thấy gì, mệt quá nên thần hồn nát thần tính rồi sao.

Cậu gãi gãi đầu chớp mắt, ôm trong lòng cảm giác bồn chồn, nhanh chóng rời đi.

Đến thứ bảy, Mile lại chờ đón Apo như thường lệ. Đánh xe vào bãi đỗ xe của học viện, anh lần theo hành lang, lên lầu đến phòng tập của Apo. Ngày hôm nay anh đến sớm một chút muốn xem người yêu tập múa.

Nhìn thấy Mile lấp ló ở cửa, Apo xoay đầu cười ngọt ngào với anh, hất đầu ra hiệu anh có thể ngồi ở một góc cuối phòng chờ cậu.

Vũ sư đang chỉnh lại cho Apo một số động tác. Được một lúc có việc rời đi, cô gật đầu chào Mile, anh cũng chắp tay mỉm cười chào lại cô.

Apo lại tiếp tục tập luyện, cậu muốn ôn lại bài múa thêm ba lần nữa cho nhuần nhuyễn.

Anh ngồi một góc mê mẩn nhìn theo dáng người uyển chuyển như nước, mềm mại như lụa đi qua đi lại trong những động tác múa cầu kỳ.

Được một lúc, mắt anh chợt nặng trĩu, thân ảnh Apo như nhoè đi. Một cỗ mùi hương hoa nhài xen lẫn với phấn lại quẩn quanh đầu mũi.

Ting! Thịch

Ting! Thịch

Ting! Thịch

Con tim anh nghẹn lại theo cái thứ nhạc kỳ quặc, mỗi một tiếng chuông vang lên, là một lần tim anh đau nhói.

Điệu nhạc ma mị, em ngồi đó, xinh đẹp như một con búp bê. Đôi mắt em vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt, cơ thể nhẹ nhàng chuyển động theo từng giai điệu.

Tựa như có ai đang điều khiển, đây không phải Apo của anh.

Mile bất chợt run rẩy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Anh sợ. Như có một thế lực vô hình chực chờ muốn nuốt chửng lấy tâm can.

Sợ, nhưng không thể quay đầu.

Điệu múa của em cuốn anh vào cuồng si, nó khiến anh muốn chạm vào gương mặt xinh đẹp đó trong cơn hoảng loạn.

Anh đứng lên khỏi chỗ ngồi, từng bước từng bước trong tuyệt vọng muốn thoát ra, nhưng càng cố thì lại càng không thể ngăn hai chân tiến tới.

Anh đưa tay đến, lại gần, chỉ một chút nữa thôi, sẽ chạm được, một chút nữa, một chút nữa...

Ngay khi bàn tay anh chỉ còn cách gương mặt kiều diễm đó một sợi tóc, Apo đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn ngước nhìn anh, hai hàng huyết lệ chảy ra quỷ dị đáng sợ.

Mile bất tỉnh.

"P'Mile!" Apo hốt hoảng chạy đến đỡ anh. Mile đột nhiên đang ngồi thì ngã nằm ra sàn khiến cậu giật mình.

"P'Mile anh làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi!" Apo lay lay người trong lòng, Mile chợt bật người dậy, hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng áo sơ mi.

Anh mơ mơ màng màng ôm lấy đầu đau nhức, nhíu mày nhìn sang người bên cạnh, là ngủ gật rồi mơ thấy ác mộng sao?

Khỉ thật! Anh đưa tay xoa đầu Apo trấn an "Anh không sao, chắc là mệt quá, về nhà ngủ một giấc là được."

"Thật không sao chứ? Em đưa anh đến bệnh viện nhé!" Cậu vẫn chưa yên tâm.

Anh lắc đầu nhẹ cười "Không sao thật mà, hôm trước cũng đến kiểm tra rồi, có khám ra gì đâu, chỉ là suy nhược do làm việc quá sức, bác sĩ cũng chỉ cho một ít thuốc bổ mang về dặn dò nghỉ ngơi đấy thôi."

"Em lo quá... Anh cứ mệt mỏi. Vai lưng cũng ê ẩm không thôi, em xoa bóp cho mỗi ngày mà vẫn thế."

"Được rồi mà, anh nghỉ ngơi nhiều hơn là được. Em xong chưa mình về đi ăn nào, anh đói rồi."

Apo nhìn anh rồi thở ra một hơi dài, nắm lấy tay anh áp vào má mình "Cũng tạm xong rồi, mình về thôi. Nhớ có việc gì hay là đau nhức ở đâu là phải nói với em đấy."

Anh phì cười kéo mặt cậu đến hôn nhẹ lên môi, cọ cọ mũi vào chiếc mũi cao xinh xắn "Nhớ rồi. Đi nào, đi ăn thôi!"

Cả hai thu dọn, nắm tay nhau rời khỏi. Bóng của Mile phản chiếu lại trong tấm gương dài gắn trong phòng tập, phía sau lưng mờ ảo như đang cõng một người trên vai.

"Sao thế anh lại mỏi à?" Chợt thấy Mile xoay xoay vặn người, cậu quay sang nhìn anh hỏi han.

"Ừ, dán salonpas rồi mà nó vẫn thế." Mile vạch ra cổ áo, chỉ cho cậu chỗ trên hai vai đang dán hai miếng cao trắng.

Cậu vươn tay xoa bóp cho anh vài cái. "Về nhà em massage cho nha." Gật đầu, Mile nắm tay Apo kéo đi.

.~.

Đêm hôm đó, Mile mơ một giấc mơ kỳ lạ. Anh nhìn thấy chính mình đứng trong một gian phòng nhỏ chất đầy vải vóc.

Bên ngoài có tiếng người cười nói. Hai thân ảnh đàn ông quấn quýt, ôm ấp nhau bước vào trong gian phòng.

Anh không thấy rõ gương mặt của người đang quay lưng lại với anh, chỉ thấy tấm lưng người này to rộng, một thân đồ vải như thời cổ, dáng người tựa tựa như Mile, cơ thể vững chắc như thạch sơn che đi người ở trước mặt.

Người còn lại vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, ngón tay thon dài uyển chuyển luồn vào tóc sau gáy của hắn.

Đến khi người đàn ông áo vải cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ của người phía trước, Mile bàng hoàng nhận ra gương mặt kiều diễm xinh đẹp cùng bộ trang phục cầu kỳ, nón chóp gắn hoa nhài kia không phải là con quỷ từng xuất hiện ám anh sao?

Con quỷ trong lòng người đàn ông được hôn đến sung sướng, nó ngửa cổ thở dốc, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng kêu rên từng tiếng vụn vặt.

Bất chợt, mắt nó mở ra, hẹp dài, dung nhan diễm lệ được trang điểm đẹp đến động lòng người, nhìn thẳng về phía Mile, môi nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.

Anh bị bắt vô lực đứng đó, chứng kiến con quỷ sắc dục này cùng với người đàn ông hoan lạc ân ái.

Thoáng một cái, khung cảnh lại thay đổi, Mile đứng trong một gian phòng khác có trướng rủ màn che. Trên giường xa hoa là một người ăn vận sang trọng quyền quý đang ngồi, nhìn không rõ mặt.

Quỳ dưới chân là thân ảnh kiều diễm khoác trên mình bộ trang phục vũ công cầu kỳ, đầu đội mũ chóp bằng vàng đính hoa nhài.

Người quyền quý nắm lấy cằm người vũ công nâng lên ngắm nhìn, ngón tay cái đặt ở môi mềm đỏ mọng vuốt ve, miệng ông ta nhếch lên thành nụ cười thèm khát.

Nơi khoé mắt xinh đẹp cong vút, từng hàng lệ uỷ khuất tuôn ra như châu như ngọc.

Tiếng leng keng của trang sức trên người vũ công va chạm vào nhau, thân ảnh kiều diễm bị kéo lên giường, mùi hương hoa nhài cùng với phấn son ngào ngạt trong không khí.

Mile bất động đứng nhìn cảnh tượng đau lòng.

Vũ công xinh đẹp từng mảnh vải trên người bị tháo ra, mũ chóp sớm đã bị quăng xuống dưới, lăn lóc chỏng trơ một bên chân giường.

Người quyền quý kia không tháo lắc tay và lắc chân của y, những chiếc vòng vàng vang lên từng tiếng leng keng nhục nhã.

Tiếng cười man rợ của người quyền quý hoà cùng với tiếng khóc thút thít của vũ công xinh đẹp nghe mà ai oán cõi lòng, hình bóng hai người đẩy đưa hằn lên trên bức màn tơ mỏng.

Y chính là bị cường quyền ép buộc, thân thể yêu kiều bị người ta mặc nhiên chà đạp.

Hành sự xong xuôi, người quyền quý vận lại y phục sang trọng, đạp lên nhánh hoa nhài đính vào mũ chóp rơi ở dưới chân giường, phẩy áo thoả mãn bước ra ngoài.

Trời mưa như trút nước, đập từng tiếng lạnh lẽo vào khung cửa gỗ đóng chặt.

Khung cảnh lại tiếp tục thay đổi. Lần này, vũ công xinh đẹp kia đang múa ở bên ngoài một hậu viện, bóng lưng trần to lớn ngồi ở phía trước nhịp trống cho y.

Mile không thể thấy mặt người nhạc công, chỉ biết rằng người này cùng với con quỷ, hiện giờ đã trở thành vũ công xinh đẹp, hai người họ nhất định là một đôi, quấn quýt bên nhau tình nồng ý đậm.

Ở trên lầu cao cách đó không xa, người quyền quý đứng chắp tay sau lưng theo dõi cả hai người, tuy không nhìn rõ mặt nhưng Mile chắc chắn ông ta không lấy gì làm vui vẻ khi nhìn cảnh tượng người vũ công mỉm cười xinh đẹp uyển chuyển múa theo nhịp trống của người nhạc công, chốc chốc y lại xoay đầu nhìn hắn, khoé mắt ngập tràn si dại.

Người quyền quý đập tay xuống bàn trà bên cạnh rồi rời đi, tuỳ tùng cũng vội vã đi theo bước chân của chủ.

Hình ảnh lại nhoè đi như sương khói, Mile lúc này đang đứng trong phòng để nhạc cụ, người nhạc công đang lau chùi cái trống của hắn ta.

Bất thình lình một đám người xông vào, kéo hắn đến quỳ dưới chân của người quyền quý.

Vũ công xinh đẹp hớt hải chạy tới cũng cùng quỳ xuống bên cạnh hắn, ngẩng đầu chắp tay van xin người quyền quý.

Mile không nghe được họ nói gì, chỉ thấy người quyền quý hất mặt, đám thuộc hạ liền đem người nhạc công đè xuống đánh đập.

Vũ công xinh đẹp lệ rơi đầy mặt, lúc này đây y chỉ vận một bộ y phục vải nâu nhẹ nhàng, không còn cái vẻ diễm lệ hoa mỹ, trông đơn thuần mộc mạc, đôi mắt ẩn chứa bi thương thống khổ muốn lao đến che chắn cho người thương liền bị đám tay chân của người quyền quý kéo trở lại.

Vũ công xinh đẹp bất lực giương mắt nhìn người nhạc công bị một đám người đánh đến thổ huyết, y nhìn lên người quyền quý lắc đầu van xin, cánh môi mềm run rẩy mấp máy nói gì đó, lại dập đầu quỳ lạy ông ta.

Người quyền quý liếc mắt nhìn vũ công xinh đẹp đau đớn vì một tên nhạc công hèn mọn lại càng nổi nóng, hất đầu với thủ hạ bên cạnh, người kia liền hiểu ý chủ nhân, rút ra dao găm bên mình, tiến đến nắm lấy tóc của người nhạc công lúc bấy giờ đang nằm úp sấp vô lực ngất đi.

Lưỡi dao bén ngót kề dưới cổ hắn xoẹt một đường, máu tươi phun ra văng lên mặt trống.

Vũ công xinh đẹp kêu lên một tiếng thảm thiết, vùng ra chạy đến chặn lại dòng máu tươi đỏ rực trên cổ người nhạc công.

Y gào khóc giữ tay đè chặt nhưng dòng máu vẫn không thể nào ngừng tuôn.

Người nhạc công được y ôm ngồi dậy, kéo vào lòng, đau đớn tột cùng, đầu của hắn ấn vào trong lồng ngực của y, gương mặt lúc này chợt lộ ra.

Mile bàng hoàng nhìn thấy, trên gương mặt trắng trẻo nhuốm đầy máu và bụi đất, là ngũ quan y hệt của mình.

Chuyện này là thế nào?

Đang trong lúc anh còn đang bần thần, cảnh lại lần nữa xoay chuyển, Mile nhìn thấy người vũ công xinh đẹp đã vận lên vũ phục lộng lẫy, đầu đội mũ chóp bằng vàng có đính hoa nhài, quỳ trước gương trang điểm yêu kiều phấn son, đôi mắt cong dài u sầu ngấn lệ.

Y đứng dậy bước đi kiên định, đến bên giường đặt chiếc trống của người nhạc công, ngồi xuống ôm lấy nó ngả đầu vuốt ve, tựa như vai của người y thương nhớ.

Liền sau đó, ngón tay thon dài nắm lấy chuôi dao giắt ở bên hông, rút ra đặt ở cổ cắt qua một đường, mắt ngọc xinh đẹp loé lên tia đau đớn, trào ra hàng lệ trắng rơi xuống như châu hoà cùng với máu tươi thấm đẫm lên thân gỗ, lan ra chảy xuống bên mặt trống vẫn còn vương vệt máu khô đi của người nhạc công đã chết.

"Chat?"

Ngay sau lưng phát ra tiếng gọi. Mile xoay lại thì thấy vũ công xinh đẹp đang đứng trước mặt anh ai oán đớn đau.

"Tôi không phải." Mile mở miệng đáp lời.

"Chat?"

Lệ quỷ đáng thương lại cất tiếng gọi, lạc lõng, u sầu.

Giờ phút này Mile không còn cảm thấy nó đáng sợ, nếu những gì anh vừa thấy là kiếp trước của nó, thì quả thật số phận của cặp đôi này là quá bi thương.

Nhưng anh không phải. Người anh yêu là Apo, không phải là lệ quỷ, anh là Mile, không phải là nhạc công của y.

Mile lại một lần nữa lắc đầu, nhìn nó với ánh mắt thương hại.

Lệ quỷ vươn tay ra muốn chạm vào gương mặt của anh, Mile liền nghiêng mình né tránh.

Tay của nó chạm hụt vào hư vô, sững sờ vô định, hàng lệ lại tuôn trào.

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.