Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa chọn võ công

Phiên bản Dịch · 1753 chữ

"Ai nha, tôi nói không cần lo lắng cho tôi mà." Tiền Vương Tôn bĩu môi, cười hì hì nói: "Có nguyên thần lực dùng là đủ rồi."

Nói xong, hắn dùng nguyên thần lực giơ lên ly nước một bên: "Thấy không, so với tay chân dễ dàng hơn."

Đúng lúc này, Tiền Vương Tôn nhìn về vị trí cửa vào: "A? Chu Bạch, cậu đã đến rồi?"

Chu Bạch bước vào, mọi người cũng đều chào hỏi Chu Bạch.

Chu Bạch thấy trên giường bệnh chỉ còn lại phần thân Tiền Vương Tôn, cùng với khuôn mặt tóc vàng thanh tú đẹp đẽ, nhịn không được nói: "Xin lỗi, lúc đó tôi. . ."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Tiền Vương Tôn hiển nhiên không muốn để cho chúng người biết chuyện, cắt đứt lời Chu Bạch nói: "Nói chung cậu đã cứu toi, cảm tạ."

Dù sao chuyện liên quan đến lầu cũ cũng là việc bí mật, ngoại trừ Chu Bạch và Tiền Vương Tôn, những người khác chỉ biết bọn họ bị người nhiễu sóng tập kích, sau đó được Hình Quân cứu, tin tức cũng không nắm được rõ ràng.

Kế tiếp mọi người lại chăm sóc Tiền Vương Tôn một lần, Cảnh Tú, Đỗ Băng cùng Chu Bạch hàn huyên vài câu, sau đó từng người rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Chu Bạch.

Chu Bạch nhìn Tiền Vương Tôn nói: "Có chuyện tình gì tôi có thể giúp thì nói ra, cậu biết, phần lớn thời gian tôi đều ở phòng ngủ."

Tiền Vương Tôn ha ha cười: "Yên tâm, các ngươi an ui đều mệt chết ta, mau cút đi thôi."

Thấy Tiền Vương Tôn vẫn lạc quan tích cực như cũ, Chu Bạch cười cười, ly khai phòng bệnh.

Đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng bệnh, nhìn trong phòng trống rỗng, nụ cười trên khóe miệng Tiền Vương Tôn dần dần biến mất.

Gió nhẹ thổi qua, tựa hồ có lực lượng vô hình quét lên trên người hắn, phủ tấm mền chăn lên mặt hắn.

Nước mắt bất tri bất giác lăn lên hai gò má Tiền Vương Tôn, hắn cắn răng, trên mặt hiện lên vẻ không cam lòng: 'Thật là. . . Rõ ràng đã nói không khóc. . .'

Trong đầu của hắn, từ từ hiện ra lời bác sĩ nói với hắn.

. . .

"Không chỉ là tứ chi, thần kinh, cột sống của cậu đều bị tổn thương nghiêm trọng, tuy rằng nguyên thần trong thức hải, cũng không bị ảnh hưởng, thế nhưng Thổ Nạp Pháp. . ."

"Thổ Nạp Pháp làm sao vậy?"

"Thổ Nạp Pháp là dùng thân thể để tu luyện nguyên thần. Hiện tại thân thể cậu không được đầy đủ, tốc độ tu luyện Thổ Nạp Pháp có thể chậm hơn trước kia rất nhiều. Nói cách khác, điểm nguyên thần của cậu sẽ tăng trưởng cực kỳ chậm."

"Chậm bao nhiêu?"

"Sợ rằng. . . Chỉ bằng một phần mười học sinh trong đạo giáo. Nói thật, làm bác sĩ, cá nhân tôi kiến nghị cậu nên buông tha. . ."

. . .

Trên giường bệnh, Tiền Vương Tôn cắn chặt răng, nguyên thần lực vô hình ở trong không khí nhẹ nhàng rung động.

"Tại sao. . . Tại sao là ta. . ."

"Kiến Tính, tên hỗn đản này. . . Tại sao muốn chọn tôi. . . Chu Bạch không phải ở bên cạnh sao?"

Đùng.

Ba động nguyên thần lực cường đại, trực tiếp đập tan ly nước trên bàn.

Một lúc lâu sau đó, nguyên thần lực xao động trong phòng bệnh mới từng chúy từng chút bình tĩnh lại.

. . .

Bên ngoài phòng bệnh, Chu Bạch siết chặc hai tay, một lúc lâu không có rời đi. Hắn vốn muốn đến hỏi Tiền Vương Tôn có muốn ăn gì đó một chút hay không, hoặc hỏi mượn bài vở những bạn học khác trong lớp, đừng bỏ lỡ chương trình học.

Chu Bạch ở trong đầu nhẹ nhàng nói: "Đề Na. . ."

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Ừ."

Chu Bạch: "Tôi. . . Tôi quá yếu. . ."

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Ừ."

Vội vã rời khỏi y viện, Chu Bạch tiếp tục dựa theo kế hoạch của chính mình bắt đầu tu luyện một vòng mới.

Mà chiến đấu trong tòa lầu cũ, cũng để cho Chu Bạch ý thức được, đó chính là phương hướng tăng cường thần đồ hắn chỉ có một loại đơn độc.

Ngoại trừ kiếm khí của Khắc Lỵ Tư Đề Na, hắn vẫn khuyết thiếu một loại thủ đoạn để lợi dụng tố chất thân thể và lực phòng ngự của hắn.

'Hiện tại lực phòng ngự mình cao như vậy, nhưng dù sao cũng không thể giấu được, mình còn cần một thủ đoạn chiến đấu, đã có thể lợi dụng lực lượng thân thể, có thể đủ làm lực phòng ngự.'

Mà trong khoảng thời gian suy nghĩ này, cũng để cho Chu Bạch đại khái nghĩ được một phương pháp chiến đấu.

'Võ công, ta muốn chọn một môn võ công có thể tăng cường cường đột thân thể, hơi tu luyện một chút, che giấu cường độ thân thể. Tu luyện một môn có thể pháp huy lực lượng thân thể, tốt nhất là võ công có thể năm chiến đấu.'

Chín loại lộ tuyến thần đồ, là tượng trưng cho chín loại tài nghệ tu đạo, thông qua tu luyện chín loại thần đồ, có thể nhanh chóng nắm giữ tài nghệ khác nay, theo đó mà tăng lên thực lực mình.

Nhưng cũng không phải nói là, tu luyện thần đồ nào, thì không thể tu luyện những đạo thuật, võ công khác, bất quá thuần túy đi khổ luyện đạo thuật, võ công cùng các loại kỹ năng, khẳng định không có hiệu quả cao như tu luyện thần đồ.

Tựa như kiếm khí của Khắc Lỵ Tư Đề Na, tiễn khí của Tiền Vương Tôn, kỳ thực đều là một loại đạo thuật. Bất quá được các tiền bối dung hợp vào trong thần đồ, cho các tu sĩ phương hướng đi, đề cao hiệu suất.

Cho nên hiện tại Chu Bạch đang tính toán, chính là đi thư viện chọn hai môn võ công để tu luyện một chút, cùng lúc che giấu lực phòng ngự, dù sao hắn trên mặt hắn tu luyện lộ tuyến Kiếm đồ.

Về phương diện khác chính là để lực lượng cơ thể, lực phòng ngự thân thể có phát huy được.

. . .

Chu Bạch đi dạo qua khu vực võ đạo trong thư viện, đôi mắt liên tục quét qua từng hàng sách trên giá.

Tất cả các loại võ đạo ở đây đều cho cấp thứ không tu luyện.

Chu Bạch một bên chọn, một bên nói chuyện liên tục với với Khắc Lỵ Tư Đề Na trong đầu.

"Kim Chung Tráo? Thiết Bố Sam? Cái gì, vừa nghe tên như tu luyện Long Sáo*, không luyện."

(Long Sáo: Giáp rồng)

"Phi Tiên Kiếm? Địa Ngục Đao? Binh khí thì quên đi, dù sao vũ khí mạnh nhất của ta, chính là cái này một thân thể thiên chuy bách luyện."

Tìm tới tìm lui không tìm được võ công đặc biệt gì, bí kíp ẩn trốn, võ học cấm kỵ.

Vì vậy Chu Bạch suy nghĩ một chút, cuối cùng đi tới phần đầu giá sahs, định mượn hai quyển sách được mượn nhiều nhất.

Chỉ thấy ở giữa giá sách, dễ dàng đưa tay lấy được, một hàng bí tịch được để chỉnh tề, bên trên còn viết chữ 'Mượn nhiều nhất', hiển nhiên đều là võ công được học sinh cấp không mượn nhiều nhất.

Nếu bản thân Chu Bạch không chọn được võ công, theo quần chúng lựa chọn luôn luôn tốt nhất.

"Cần chăm học khổ luyện, không nên lãng phí thời gian. . ."

"Đao thương côn bổng các loại, không nên dùng binh khid. . ."

"Tốc độ, kỹ xảo cũng không thích hợp, dù sao ta đi lộ tuyến bình thản. . ."

"Không được tốn nhiều tài nguyên, mình không có nhiều điểm tích lũy để đổi. . ."

Khắc Lỵ Tư Đề Na nói: "Ta xem quyển Địa Thảng Quyền có thể được, không cần tài nguyên, cũng không cần thời gian."

Chu Bạch khinh thường: "Quá quy mùa, nghe thấy tên đã trừ một điểm lực chiến đấu, ai muốn luyện cái này."

Khắc Lỵ Tư Đề Na còn nói thêm: "Vậy Suất Giao Bái, ngươi hay ngã nên rất có hữu dụng. Ngươi xem quyển Đại Ngục Suất Giao Pháp, còn có quyển Yêu Vương Giao, ta xem cũng không tệ."

"Cút đi." Chu Bạch không chịu: "Chúng ta tu đạo để chiến đấu, làm sao có thể ôm đối thủ cùng một chỗ, sau đó đất lăn qua lăn lại trên mặt đất? Quá khó coi."

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Vậy quyển Vô Địch Phong Hỏa Luân."

Chu Bạch: "Quá tổn hại thân thể, vẫn nên tìm quyển khác."

Khắc Lỵ Tư Đề Na bất mãn nói: "Ngươi cũng quá xoi mói, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, dứt khoát luyện."

Chu Bạch chọn chọn mấy lần, sau cùng từ trong võ học luyện thể rút ra một quyển Đại Mộng La Hán Tâm Kinh.

"Đại mộng thùy tiên giác? Bán tỉnh nhân thế gian."

Lướt qua nội dung Đại Mộng La Hán Tâm Kinh, ánh mắt Chu Bạch ngày càng sáng.

Đây là một môn võ học có thể tu luyện lúc ngũ, lai có bộ phận luyện thể cùng bộ phận chiến đấu.

Chính là bởi vì lúc ngủ cũng có thể tu luyện, phi thường tiết tiết kiệm thời gian, cho nên bí tịch võ đạo này quanh năm được mượn rất nhiều lần, được đại lượng học sinh đạo giáo luyện tập.

Chỉ có điều quyển võ công này có yêu cầu cần thiên phú đặc thù, nhất định đạo tâm phải đơn thuần, có thể chuyên chú tu luyện Đại Mộng La Hán Tâm Kinh.

Thiên phú không đủ, gần như khó có thể tiến thêm.

Thiên phú thỏa mãn yêu cầu, tiến triển cực nhanh.

Nhưng đây đối với Chu Bạch mà nói, đã được rồi.

"Tốt rồi, về sau nếu như hỏi ta vì sao có thể năng lực như vậy, vậy thì có thể giơ lên, ta đã nói bởi vì ta khổ luyện Đại Mộng La Hán Tâm Kinh, là thiên tài tu luyện võ đạo."


Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tình_nhạt_như_nước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.