Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nằm mơ không ngủ

Phiên bản Dịch · 1649 chữ

Chọn được võ công mình muốn, Chu Bạch nhanh chóng đi về dự định tu luyện.

Đầu tiên đọc hiểu một lần, hiểu được trình tự tu luyện cụ thể của Đại Mộng La Hán Tâm Kinh.

Phương pháp luyện thể đa số là tu luyện võ đạo, đều là thông qua từng lần cơ bắp tê liệt, xương cốt tê liệt, sau đó cơ bắp lớn lên rồi khép lại, xương cốt tái tạo, từng chút từng chút, chậm rãi rèn luyện thân thể, tăng cường sức mạnh và sức chống đỡ của thân thể.

Mà Đại Mộng La Hán Tâm Kinh lại không có quá trình rèn luyện này, mà trực tiếp tăng cường thân thể.

Cơ thể con người mỗi ngày đều cần nghỉ ngơi, bất luận là thân thể hay là tinh thần đều cần thông qua giấc ngủ để tiến hành điều dưỡng.

Đại Mộng La Hán Tâm Kinh làm tăng hiệu quả giấc ngủ của mỗi ngày, đồng thời thông qua phương pháp hô hấp mà dẫn động linh cơ, để cơ thể đạt được tu dưỡng tốt hơn, càng thêm khỏe mạnh trưởng thành.

Mấu chốt, chính là một chữ dưỡng.

Trên lý luận mặc dù thấy hiệu quả chậm, nhưng lại có thể tích lũy từng ngày.

Về phần quyền pháp bên trong Đại Mộng La Hán Tâm Kinh, thì thao túng thân thể của mình trong giấc mơ, dùng nguyên thần để quan sát thân thể của mình, tựa như thị giác thứ ba khống chế thân thể, có thể thi triển ra các loại chiêu thức trái với nhân thể thông thường.

Đồng thời trong chiến đấu không sợ đau đớn, cảm giác sợ hãi và cảm giác khẩn trương cũng được giảm bớt, trong chiến đấu càng có thể bộc phát ra sức mạnh của cả thân thể và nguyên thần.

Chu Bạch thử đầu tiên, đương nhiên là phương pháp trong ngủ mơ thân thể, tinh thần và thể xác khỏe mạnh, có thể vì chính mình sau này có nhiều thịt để che chở.

Liền thấy Chu Bạch nằm trên giường, bắt đầu khống chế hô hấp, điều chỉnh tư thế, thả lỏng không tinh thần, từng chút từng chút dựa theo phương pháp bên trên Đại Mộng La Hán Tâm Kinh để khống chế trạng thái giấc ngủ của mình.

Dưới loại trạng thái này, Chu Bạch cảm giác thân thể của mình thả lỏng vô cùng, thậm chí nguyên thần cũng truyền tới từng trận cảm giác dễ chịu, toàn bộ thân thể tựa hồ cũng được linh cơ bồi dưỡng từng chút từng chút một.

Vì vậy duy trì phương pháp này, Chu Bạch mở to hai mắt, liên tục hơn hai tiếng không ngủ.

"Là mình còn chưa đủ thuần thục à?"

"Vậy thì thử nhìn trong quyền pháp một chút đi."

Chu Bạch nhắm mắt lại lần nữa, dựa theo phương pháp thả lỏng tinh thần, thả lỏng nguyên thần được truyền thụ từ trên bí tịch, cảm thụ được nguyên thần lực vỗn dĩ bị kiềm chế ở trong đầu từng chút từng chút tràn ra từ trong đầu, giống như đứa bé duỗi dài tay chân vậy.

Tiếp đó khống chế nguyên thần lực dọc theo người tràn ra ngoài một cách tự nhiên, Chu Bạch thông qua nguyên thần lực thuần túy nhưng cảm giác được thân thể, đồng thời dần dần lơ đi cảm giác trên cơ thể, chuyên chú vào phản hồi của nguyên thần.

Cảm nhận được thân thể càng ngày càng buông lỏng, trên mặt Chu Bạch lộ ra nụ cười không màng danh lợi.

Hắn cứ nằm trên giường như vậy, mất ngủ nguyên ngày.

"Lừa bố mày à!"

"Cái này con mợ nó ai có thể ngủ được chứ?"

"Vả lại tu luyện cái này, thậm chí ngay cả điểm Lại khí trốn học vào ban ngày cũng mất hết?"

"Bí tịch rác rưởi!"

Chu Bạch tức giận một tay ném Đại Mộng La Hán Tâm Kinh xuống đất, xoay người liền nhắm mắt lại, nằm ngáy o o.

Thấy Chu Bạch ném sách trên mặt đất, vẻ mặt Ngải Toa tò mò chạy tới, cái mũi run run, ngửi tới ngửi lui bí tịch, một lát sau tò mò nhìn lại, lại qua một lát, cô chậm rãi nhắm mắt lại, trong mồm phát ra tiếng ngáy o o.

Chu Bạch ngủ một giấc đến chạng vạng tối, cũng là bị một trận âm thanh nuốt ào ào đánh thức.

Chu Bạch liếc mắt, thân thể dưới sự phụ trợ của nguyên thần lực bay lên từng chút một, nhìn tới hướng âm thanh truyền ra.

Nhìn thấy dưới bàn sách, Ngải Toa đang duỗi chân chó ra, không ngừng móc tới móc lui trong một cái hộp sắt.

Hộp là nơi Chu Bạch dùng để cất giữ nhân lương, còn cố ý khóa lại, chính là vì đề phòng Ngải Toa ăn vụng.

Nhưng giờ này khắc này hộp đã bị xé mở một cái miệng nhỏ, Ngải Toa đang không ngừng dùng chân chó móc nhân lương ở bên trong ra, móc ra một cái liền ào ào ăn hết, một bên ăn, cái mông nhỏ ở một bên uốn qua uốn lại, cái đuôi hưng phấn không ngừng lắc lư.

"Ngải Toa! !"

Nương theo một tiếng quát lớn của Chu Bạch, thân thể Ngải Toa trong nháy mắt cứng đờ, tiếp đó tứ chi cứng ngắc ngã trên mặt đất, giống như chết.

Chu Bạch không để ý tới cô đang giả chết, xông tới mở hộp nhân lương ra, nhìn thấy chỉ còn lại chưa tới một phần mười nhân lương, tức giận nói: "Ngải Toa! Không phải anh đã nói không cho phép ăn vụng à? Vừa mới qua nửa tháng, điểm tích lũy của chúng ta sắp sử dụng hết rồi! Không có đồ ăn, em lại muốn chịu đói, haizz, nói không chừng lại lớn lên. . . Nếu như bị phát hiện em lớn hơn, nói không chừng liền mang em đi giải phẫu, em hiểu không?"

Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Chu Bạch, trong miệng Ngải Toa phát ra thanh âm ô ô, lè lưỡi muốn liếm liếm Chu Bạch.

Chu Bạch trực tiếp đẩy cô ra: "Ít làm bộ đi, anh nói với em, em lại ăn vụng như thế, cuối tháng chúng ta phải đi uống gió tây bắc đó."

Ngải Toa không phục hô: "Em ~~ đói ~~ "

"Em đói chả lẽ anh không đói bụng." Chu Bạch hừ một tiếng: "Nếu để anh phát hiện em ăn vụng, anh sẽ cạo hết lông của em đó, biết chưa!"

Cho dù bản năng của chó, vẫn là vì dây thần kinh xấu hổ của con người, khiến cho Ngải Toa sinh ra sợ hãi đối với hành động cạo lông này, cái đuôi trong nháy mắt xẹp xuống, nức nở với Chu Bạch vài tiếng, bắt đầu giả bộ đáng thương.

Chu Bạch lắc đầu, chỉ có thể lại đến nhà ăn mua cơm.

Thấy Chu Bạch muốn đi ra, Ngải Toa lại đung đưa cái đuôi theo sau, mắt trông mong nhìn Chu Bạch.

Nhìn cô đáng thương lại mang dáng vẻ hưng phấn, Chu Bạch bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, em cùng đi đi. Bất quá em chỉ chờ anh ở ngoài phòng ăn thôi, lần trước vào nhà ăn, suýt chút nữa ngậm thịt của người ta đi, người ta không cho anh dắt em vào."

Đi vào nhà ăn, đúng lúc là thời gian tan học, vô số học sinh, giáo viên đạo giáo đang dùng cơm.

Mấy tên học sinh cùng khóa với Chu Bạch cũng ở trong đó, Lưu Hiển tóc vuốt ngược nhìn Chu Bạch cách đó không xa đến mua cơm, mỉm cười.

Bên cạnh Lưu Hiển, một người con trai tóc đỏ theo ánh mắt của hắn nhìn sang, cũng cười theo: "Chu Bạch? Nghe nói tên này nuôi một con chó, ngày ngày nghèo đói chỉ có thể ăn cơm trắng, thật đáng thương."

Lưu Hiển lắc đầu: "Đạo giáo cho chúng ta điểm tích lũy, là để chúng ta phân phối hợp lý, tăng hiệu quả tu đạo, cái tên này vậy mà lấy ra cho chó ăn, hắn có biết là nhân lương có thể cứu được bao nhiêu người ở bên ngoài hay không cơ chứ? Loại hành vi này thực sự là. . . làm cho người ta phát cáu."

Lạch cạch một tiếng, Đỗ Băng đặt vào bàn ăn ngồi xuống bên cạnh Lưu Hiển, nhìn Lưu Hiển nói: "Lưu Hiển, cậu còn muốn gây sự với Chu Bạch? Có Đỗ Băng tôi ở đây, thì sẽ không cho phép có bạn học bị ức hiếp."

Lưu Hiển hừ một tiếng, quay đầu đi: "Đỗ Băng, cậu cảm thấy cậu thật vĩ đại sao, làm việc gì cũng rất có đạo lý?"

Hắn cười lạnh: "Đông Hoa đạo giáo thành lập hơn một trăm năm, chưa từng xuất hiện học sinh trốn học hơn một tháng. Bao nhiêu tiền bối kinh tài tuyệt diễm, hiện nay đã bước vào cấp bảy thậm chí cấp tám, cấp chín, trước kia bọn họ đều nghiêm túc đi học, chỉ có cái tên Chu Bạch này là ngoại lệ? Hắn chiếm toàn bộ tài nguyên mà chỉ có số ít người có được của thành Đông Hoa."

Hắn nhìn Đỗ Băng, lạnh lùng nói: "Cho dù là trốn học, vẫn cầm điểm tích lũy cho chó ăn, mỗi một chuyện hắn làm đều khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn. Đông Hoa đạo giáo hội tụ tinh anh nhân loại, vì chiến thắng Thiên Ma mà tồn tại. Sự tồn tại của tên Chu Bạch này, chỉ khiến cho toàn thể chúng ta hổ thẹn."

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkimotoNanami
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.