Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu viện

Phiên bản Dịch · 2458 chữ

Trước mặt Chu Bạch cùng Tiền Vương Tôn, Hình Quân mặc một thân áo bào trắng lẳng lặng đứng thẳng, toàn thân vẫn còn như bị nguyên thần lực bao vây lại.

Nguyên thần lực tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, khiến cho hắn nhìn có vẻ giống như thiên thần hạ phàm. Cùng bóng trắng Hình Quân trước đó tản ra ánh sáng trắng tạo thành nét đối lập rõ ràng.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Chu Bạch cùng Tiền Vương Tôn, Hình Quân nhìn hai người nhàn nhạt mỉm cười nói: "Yên tâm đi, không có việc gì rồi, việc còn lại... Giao cho thầy là được."

Nói xong, Hình Quân xoay người lại, ánh mắt quét về Kiến Tính đứng cách đó không xa.

Thấy cái miệng dài ở sau đầu của 'Kiến Tính' nhếch lên, giống như muốn nói cái gì đó.

Nhưng trong phút chốc, lại nhìn thấy bạch quang trên người Hình Quân lóe lên, nguyên thần lực khủng bố liền nghiền áp phóng qua.

Vách tường văng tung tóe, mặt đất bị chấn nát, nguyên thần lực khủng bố tựa như là trời sập đất sụt, những nơi đi qua, hết thảy đều bị sụp đổ thành phấn vụn.

Cái này là Nhân đồ dùng nguyên thần lực chín loại con đường tu đạo xưng hùng, mà nhân đồ tu đến cảnh thứ năm Cự Linh đồ như Hình Quân càng thể hiện ra lực lượng áp đảo.

Không cho đối phương bất cứ cơ hội nào, cái miệng sau đầu của 'Kiến Tính' dùng sức mở ra, gào thét cái gì, sau một khắc liền bị triệt để nghiền nát, hóa thành hạt bụi đầy trời, tiêu tán trong không khí.

Vị trí trước đó 'Kiến Tính' đứng, chỉ còn lại một bản kinh văn trôi nổi ở giữa không trung.

Hình Quân vẫy tay, kinh văn đã bay đến trên tay của hắn.

Ý niệm khẽ động, kinh văn trong tay rất nhanh liền trở mình bắt đầu chuyển động, giống như có vô số tin tức lập loè trong mắt Hình Quân.

Bên kia Tiền Vương Tôn cùng Chu Bạch ngay ngắn thở dài một hơi.

Bọn họ thật không ngờ, vốn cho là Hình Quân chính là người đứng phía sau màn cuối cùng lại cứu bọn họ.

Đúng lúc này, lông mi Chu Bạch hơi nhếch lên, trong mắt hắn, kim quang ở trên kinh văn đang phiêu đãng, vậy mà trực tiếp xông vào trong thức hải của hắn, vọt tới trước mặt Khắc Lỵ Tư Đề Na, sau đó tràn vào trong bảo thạch treo trên cổ Khắc Lỵ Tư Đề Na.

"Đây là..." Chu Bạch nhìn vào trong thức hải, bảo thạch treo ở trên cổ Khắc Lỵ Tư Đề Na.

Trước đó lúc ở căn cứ dưới đất, Chu Bạch đã từng bị Thiên Ma 'giết chết' một lần, chính là bảo thạch này cứu được hắn.

Nhưng từ lần đó về sau, bảo thạch suýt vỡ vụn, không còn có thể hiện ra bất luận điều thần kỳ gì.

Thẳng đến giờ này phút này, kinh văn trong tay Hình Quân càng phát ra u ám, ánh sáng màu vàng vọt tới xung quanh bảo thạch, cuối cùng biến thành một chuỗi văn tự màu vàng, toàn bộ trào vào bên trong bảo thạch.

Chu Bạch tập trung toàn bộ tinh thần nhìn về phía chuỗi văn tự màu vàng kia, loáng thoáng thấy được: càn, nguyên, hanh, lợi, trinh...

Vèo! Theo kim quang triệt để chui vào bên trong bảo thạch, Chu Bạch cảm giác được bảo thạch dường như khôi phục một ít sáng bóng, đường vân vốn dĩ đã vỡ ra hình như cũng khép lại đi một tí.

Chu Bạch nhìn dị tượng trước mắt, có chút khẩn trương mà nhìn Hình Quân.

Giống như đã nhận ra ánh mắt của Chu Bạch, Hình Quân xoay đầu lại, khẽ mĩm cười nói: "Làm sao vậy? Không cần khẩn trương, nguyên thần nhiễu sóng chiếm cứ thân thể Kiến Tính đã bị thầy giết, không có việc gì rồi."

Hình Quân thở dài: "Xem ra Kiến Tính cũng không có sống sót, chỉ sợ trước khi Anh Tử đoạt xá hắn, hắn đã bị nguyên thần nhiễu sóng khác đoạt xá rồi... Không nghĩ tới vậy mà lại là lần đoạt xá thứ hai... Cái tên đã sớm bị đoạt xá này, chỉ sợ là người phía sau màn khống chế Anh Tử lúc trước... Ài."

Nói xong, hắn nhìn nhìn kinh văn trong tay mất đi kim quang, có chút nhíu nhíu mày, đem kinh văn bỏ vào trong ngực.

"Đây là bút ký một vị tiền bối trong trường lưu lại, thầy lát nữa đưa lên cho hiệu trưởng xem một chút đi."

Chu Bạch trong lúc đó phản ứng đi lại: 'Ông ấy... Ông ấy không thấy được?' Hắn quay đầu nhìn lướt qua Tiền Vương Tôn vô cùng suy yếu, đối phương hình như cũng hoàn toàn không thấy được kim quang dũng mãnh tràn vào trong đầu Chu Bạch.

Chu Bạch: "Chẳng lẽ một màn kia chỉ có mình nhìn thấy thôi ư?"

Khắc Lỵ Tư Đề Na hô: "Tôi nhìn thấy rồi! Tôi cũng nhìn thấy! Tôi đã nói là bảo thạch của tôi siêu quan trọng mà!" Nàng duỗi móng vuốt, vui vẻ mà ôm lấy bảo thạch, cái đuôi không ngừng lay động.

Chu Bạch lại không có để ý, nếu tất cả mọi người không phát hiện, kia chính là không có việc gì rồi. Hắn tranh thủ thời gian cùng Hình Quân nói: "Giáo sư, Tiền Vương Tôn hắn..."

Hình Quân nhìn Tiền Vương Tôn bởi vì mất máu quá nhiều mà ngất đi, nhẹ gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên đan dược cho Tiền Vương Tôn ăn vào, ý niệm khẽ động, nguyên thần lực đã xoáy lên Tiền Vương Tôn.

"Chu Bạch, cậu ở bên ngoài đợi các Giáo sư khác tới tiếp ứng, tình huống của Tiền Vương Tôn rất nguy hiểm, thầy trước tiên đưa hắn đi trị liệu."

Nhìn Hình Quân mang Tiền Vương Tôn đi, Chu Bạch rời khỏi ký túc xá, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, trong đầu như cũ một mảnh loạn xạ, vô số suy nghĩ lóe lên.

Đêm nay thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, Kiến Tính chết, Tiền Vương Tôn bị thương nặng, còn có Đạo Đức Kinh, trận pháp, các loại tin tức tà dị tìm được trong tòa ký túc xá cũ, cùng với cuối cùng một chuỗi kinh văn dũng mãnh tràn vào bảo thạch kia.

"Nếu là những chữ khác vậy thì thôi. Nguyên, hanh, lợi, trinh... Đây là quẻ thứ nhất của Dịch Kinh, mình đọc nhiều tiểu thuyết như vậy cũng không phải không có ích." Trên mặt Chu Bạch lộ ra cười khổ, đầu tiên là Đạo Đức Kinh, bây giờ lại là Dịch Kinh, cho dù hắn phản ứng chậm cũng biết rằng điều này không được bình thường.

"Cái thế giới này, cùng thế giới của mình, hết thảy tuyệt đối không đơn giản giống như mình tưởng tượng."

"Còn có Hình Quân... Vốn cho là hắn chính là người đứng phía sau màn, kết quả hắn cuối cùng đã cứu chúng ta, hơn nữa hắn thật sự muốn đem đồ vật gì đó có được nộp lên? Nếu như nộp lên, vậy có phải là nói hắn kỳ thật thực sự không phải là người đứng phía sau màn hay không?"

Trong đầu Chu Bạch không ngừng nghĩ tới nghĩ lui, thẳng đến lúc các giáo sư, nhân viên công tác của trường học đến, tiếp theo đó là cảnh sát xuất hiện.

Theo sự lục soát của những người chuyên nghiệp, trong tầng hầm ngầm đã tìm được một lượng lớn điển tịch của Phiên Thiên Giáo.

Tầng cao nhất của lầu số bảy phát hiện người bình thường bị trận pháp huyết tế.

Theo đủ loại manh mối được tìm ra, sự tình dần dần bị trở lại như cũ.

Chu Bạch là người chứng kiến quan trọng, nhận được vô số thẩm vấn.

Chu Bạch nói ra tất cả những gì mình chứng kiến, về phần một chương cuối cùng của Đạo Đức Kinh, hắn chỉ nói là mình tùy tiện mò mẫm đã viết ra một câu, sau đó cường điệu nói hoài nghi của mình đối với Hình Quân.

Về sau Chu Bạch cuối cùng từ chỗ cảnh sát biết được, chính là Kiến Tính bị tội phạm Phiên Thiên Giáo đoạt xá, sau đó âm thầm thu thập Đạo Kinh của một vị tiền bối trong trường học viết, thế cho nên đã có những việc liên tiếp đằng sau.

Mà vốn dĩ điểm tích lũy khen thưởng vì tìm được kinh văn, cũng bởi vì Hình quân đơn phương từ chối, tạm thời bị gác lại rồi.

Về phần Đạo Đức Kinh lấy được lần này, đã bị giao cho đạo giáo, do đạo giáo phụ trách nghiên cứu.

Chu Bạch ngồi ở văn phòng cảnh sát, đột nhiên cảm giác được cả tòa nhà khẽ chấn động.

'Xảy ra chuyện gì rồi hả?'

Trong một căn phòng khác, Hình Quân căm tức mà nhìn mọi người trước mắt: "Nói bậy nói bạ, tôi căn bản không có thu được báo cáo của Tiền Vương Tôn, cũng không có sai khiến Kiến Tính đi ký túc xá cũ tìm đồ."

Lý Tu Trúc cười lạnh nói: "Vậy thì hôm nay vì sao ông lại vừa hay ở gần đó? Hơn nữa vì sao Chu Bạch bọn họ gặp phải trận pháp, có dùng hình tượng của ông miêu tả trận linh."

"Mỗi lúc trời tối tôi đều đi dạo ở gần đó, điều cậu đáng ra nên điều tra là tại sao lại có người bố trí trận pháp ở nơi tôi thường đi dạo, trong trường học nhất định có nội gian khác."

Trên người Hình Quân, nguyên thần lực nồng hậu phập phồng, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: "Về phần hình dạng trận linh, không phải càng rõ ràng là đang vu oan sao. Huống chi nếu thật sự do tôi làm, vì sao tôi còn muốn báo cáo trường học, trực tiếp giết Chu Bạch bọn họ diệt khẩu không phải tốt hơn sao?"

"Được rồi, Hình Quân." Một bên phó hiệu trưởng Triệu Thủ nói: "Tôi tin tưởng cách làm người của anh, nhưng mọi thứ đều theo như trình tự đi, anh phối hợp công tác của mọi người một phút, chúng tôi rất nhanh sẽ thả anh ra."

Hình Quân rủ mí mắt xuống, giận dữ nói: "Muốn tôi phối hợp công tác thì cũng không có vấn đề gì, nhưng điều tôi lo lắng, là có người muốn mưu hại tôi, càng có mục đích không thể cho ai biết."

"Chuyện lần này, không chỉ là buổi tối hôm nay, từ Anh Tử cho đến Kiến Tính, đến trận pháp buổi tối hôm nay, Phiên Thiên giáo rõ ràng có thể có thủ đoạn dễ dàng hơn. Nhưng lại làm rất nhiều việc dư thừa, bọn họ chỉ dẫn ba người Chu Bạch dựa theo phương thức đặc biệt hành động." Hình Quân lạnh lùng nói: "Tôi rất lo lắng đây là một nghi thức bí mật nào đó."

...

Nửa tiếng sau, trong mật thất của đạo giáo, Triệu Thủ xem xét Đạo Đức Kinh trên tay, khẽ nhíu mày.

Từ sau khi Hình Quân nộp lên bản Đạo Đức Kinh này, hắn liền đơn giản kiểm tra một lần, nhưng không có tìm được bất kỳ manh mối gì.

Cả bản Đạo Đức Kinh trống rỗng, nhìn không ra bất kỳ nội dung cùng thần dị gì, thật giống như sách vở bình thường, không thấy được bất kỳ kinh văn gì.

Triệu Thủ nghĩ nghĩ, quyết định đem thứ này đến sở thứ 12, giao do bên kia tiến hành kiểm tra đo lường cùng nghiên cứu.

...

"Sự tình không phải đơn giản như vậy, một tội phạm Phiên Thiên Giáo muốn trong trường học bố trí trận pháp, nhất định được có nội ứng."

"Là Hình Quân sao? Nhưng hắn đã bị bắt đi rồi, nếu quả thật chính là hắn... Hắn càng không nên lộ diện mới đúng."

"Còn có Đạo Đức Kinh bọn họ có lẽ cũng đã nhận được? Không có ai phát hiện câu đầu tiên trên đó chính là câu mình đã ghi ở cuộc thi sao? Cũng không có người tới tìm mình nói chuyện..."

"Còn có manh mối ở trong ký túc xá cũ kia, những hình vẽ nguệch ngoạc kia, những tiếng vọng kia, là muốn nói lêncái gì?"

"Tất cả những thứ này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"

Chu Bạch luôn cảm giác chuyện này vẫn chưa xong, người phía sau màn làm một trận lớn như vậy, thật sự cứ như vậy liền xong rồi sao?

...

Buổi tối hôm sau, Chu Bạch đi tới chỗ ranh giới của trường học.

Toàn bộ thành phố Đông Hoa là kết cấu lập thể từ dưới đất năm mươi mét đến không trung hai nghìn mét.

Thông qua vô số cao ốc trên lơ lửng không trung, bán đảo hình thành dung nạp năng lực khổng lồ, chứa đựng hơn ba trăm triệu miệng người.

Chu Bạch bây giờ đang đứng ở độ cao một nghìn năm mét, hắn có thể nhìn thấy gió mạnh cách đó không xa, mây trôi chậm rãi.

Cũng có thể nhìn thấy phía dưới một nghìn năm trăm mét, một mảnh đất lớn đen kịt.

Mà hôm nay Chu Bạch tới đây, là vì nhìn sao trời.

Từ sau khi đi vào cái thế giới này, Chu Bạch cũng không có cẩn thận quan sát các vì sao.

Bình thường ở trong giáo khu, sao trên đầu tất cả đều là nhân tạo.

Chỉ có đi tới nơi này, Chu Bạch mới có thể nhìn thấy bầu trời đêm thật sự.

Mục đích đến xem sao, chính là vì hắn muốn xác nhận một việc.

Bởi vì Đạo Đức Kinh xuất hiện, Dịch Kinh 64 quẻ xuất hiện, hắn có chút vấn đề vô cùng muốn thông qua vì sao xác nhận rõ ràng.

Cặp mắt của hắn chăm chú nhìn từng vì sao sáng ngời, âm thanh có chút run rẩy.

"Chòm sao Orion..."

"Thiên Lang tinh..."

"Kim Ngưu α tinh..."

Chu Bạch thò tay bưng kín mặt, có chút khó tin nói: "Địa Cầu?"

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Còiiiiiii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.