Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống sót

Phiên bản Dịch · 1544 chữ

Cổ Ban Độ trực tiếp bị cắt ra

Ngực Ái Lệ Ti bị đâm thủng ngực.

Từng hài tử ngã vào vũng máu.

Chu Bạch rống giận phát động 50 điểm nguyên thần lực, máu tươi trong lỗ tai, trong mắt chảy ra không ngừng.

Ầm! Lực lượng cuồng bạo đánh lên người Thiên Ma, lại không có hiệu quả chút nào, chỉ đổi lại tiếng cười lạnh của Thiên Ma.

"Thân là một con heo... Còn dám chống lại?"

Hắc vụ hóa thành con rắn dài, bay thẳng quét ngang đến Chu Bạch.

Nguyên thần lực vừa chạm đến con rắn, trong nháy mắt bắt đầu tan vỡ tiêu tán.

Người Chu Bạch bị hắc vụ quét ngang, mắt hắn tối sầm, bị đập lên trên vách tường, chậm rãi trượt xuống mặt đất, ý thức hắn bắt đầu không rõ.

Thiên ma: "Cũng chỉ là một đám heo ăn rồi thải, ta muốn giết sạch các ngươi!"

Vèo vèo vèo.

Từng người bị đâm xuyên qua thân thể.

Ầm!

Một ống thép ném vào người Thiên Ma.

Sắc mặt Thiên Ma âm lãnh quay đầu lại, nó thấy Ngả Toa đứng lên, căm tức nhìn nó, thế nhưng hai chân gầy yếu run liên tục, trong giọng nói mang theo lo lắng không thôi, vừa nói, nước mắt không ngừng được đất bắt đầu chảy xuống.

"Ngừng... Ngừng tay! Ngươi tại sao muốn giết mọi người, mọi người... Mọi người rõ ràng cũng nỗ lực mà sống... Ta cũng ăn ít đi mà! !"

Vèo!

"Ồn áo."

Hắc vụ biến thành lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua thân thể Ngả Toa, trực tiếp đóng đối phương lên trên tường.

Chu Bạch cắn chặc răng, nguyên thần lực liên tục bị kích thích muốn thoát ra cơ thể, lại không hề có tác dụng. Lúc này, bất luận là nguyên thân hay thân thể hắn đều bị trọng thương, căn bản mất đi sức chiến đấu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.

"Người cuối cùng..." Con rắn nhẹ nhàng lung lay, khí đen cuốn tất cả, hóa thành một lưỡi dao đen, hung hăng đâm tới Chu Bạch.

'Ta phải...Chết sao...'

Giờ khắc này trong đầu Chu Bạch rối loạn, không có phẫn nộ, không có căm hận, không có cừu hận... Duy nhất tìm cách chiếm giữ đại não.

'Ta thực sự... Không muốn chết...'

Sợ hãi tử vong truyền tới từng đoạn thần kinh toàn thân hắn.

Giờ khắc này Chu Bạch đột nhiên hiểu rõ tử vong, biến mất, hoàn toàn cùng cả một thế giới mất đi liên hệ, không có bất kỳ hy vọng cùng tương lai nào.

Đây đối với một sinh mệnh mà nói, tóm lại là một chuyện vô cùng kinh khủng.

Két két...

Tiếng va chạm dữ dội, âm thanh ma sát vang lên.

Không biết từ lúc nào, tiến sĩ Trang đã chắn ở trước mặt Chu Bạch, một tay cầm thật chặt lưỡi dao đen đâm tới, máu tươi từ trong lòng bàn tay hắn liên tục rơi xuống.

Chu Bạch trợn to hai mắt nhìn một màn này, sắc mặt tiến sĩ Trang bình thản nói: "Chu Bạch, cậu có cảm thấy sợ? Tuyệt vọng? Phẫn nộ? Rồi lại không làm được gì? Nhớ kỹ cảm giác lúc này, cái này gọi là bất lực. Đừng để bản thân trải qua cảm giác như vậy một lần nữa..."

Vèo vèo vèo vèo! Càng nhiều lưỡi dao đen cuốn tới, kim quang trong mắt tiến sĩ Trang lóe lên.

Trong âm vang đùng đùng, tay phải tiễn sĩ Trang nắm lưỡi dao đen đột nhiên lướt nhanh, giống như tia chớp màu đen đánh rơi tất cả lưỡi dao đen đang phóng tới.

Xà quái: "Cái gì, Ma La bị ngươi đánh chết? Thật là đồ vô dụng."

"Ngươi nói đồng bạn của ngươi sao?" Trang bác sĩ: "Ta cũng đưa ngươi đi bồi hắn luôn."

Xà quái lạnh lùng nhìn bàn tay tiến sĩ Trang bị chém đứt, bắp đùi bị đâm thủng một lỗ lớn, cười lạnh nói: "Thương thế của ngươi thế nặng như vậy, thậm chí ngay cả nguyên thần lực cũng không dùng được, vậy mà không nghĩ đến chạy trốn, còn muốn tới cứu người?"

"Heo chính là heo, ngu không ai bằng."

Sau một khắc, tất cả lưỡi dao đen hơi lóe lên, đã được ngọn lửa màu đen bao trùm, rõ là lưỡi dao đen trong tay tiến sĩ Trang cũng vậy, ngọn lửa màu đen lan đến tay hắn, làm cho hắn không thể không buông lưỡi dao đen trong tay.

"Chu Bạch... E rằng tinh cầu này đã không còn thích hợp với sự sống loài người..."

Ầm! Hơn mười lưỡi dao đen hóa thành đao kiếm hình rồng, trực tiếp đánh ép tiến sĩ Trang về phía tường, phát ra một tiếng nổ lớn.

"Địa Cầu có thể khuất phục..."

Oanh!

Kim quang nhè nhẹ từ trong người tiến sĩ Trang nổi lên, tóc trên đầu hắn không biết từ lúc nào đã biến thành lông thú màu vàng, xương cụt trên người dài ra một cái đuôi.

Sau một khắc, chỉ thấy cả người hắn phá vỡ lưỡi dao đen bốn phía, sau đó lại chắn trước mặt Chu Bạch, chặn những lưỡi dao đâm về phía Chu Bạch.

"Nhân loại vĩnh không thỏa hiệp."

Sau câu nói đó, chỉ thấy tiến sĩ Trang nhìn chằm chằm hàng loạt lưỡi dao cùng tàn ảnh màu vàng, trực tiếp đụng vào Thiên Ma, một tay nắm đầu đồi phương ép lên tường.

"Chu Bạch, đây là tiết học cuối cùng của ta, sống sót, bất luận hèn mọn cỡ nào, sợ cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào... Sống sót."

"Tự bạo nguyên thần?" Thiên Ma căm tức nhìn tiến sĩ Tranh: "Còn có yêu... Hóa..."

Ngọn lửa màu vàng trên người tiến sĩ Trang thiêu đốt, thân thể Thiên Ma hình rắn điên cuồng vùng vẫy, từng mũi dao màu đen đâm xuyên qua thân thể tiến sĩ Trang, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi trói buộc.

Tiến sĩ Trang: "Là nhân loại cuối cùng, không thể để văn minh nhân loại kết thúc ở chỗ này..."

Sau một khắc, ngọn lửa màu vàng sáng chói bao trùm toàn bộ tầm nhìn của Chu Bạch, phòng thí nghiệm, tầng bốn, tầng ba, tầng hai, ánh sáng lan ra toàn bộ căn cứ.

Ngọn lửa màu vàng hầu như thiêu đốt hết mọi thứ, đến khi hỏa diễm hoàn toàn biến mất, bóng người tiến sĩ Trang và Thiên Ma cũng đã tiêu tán vô tung từ lâu.

Mà Chu Bạch cũng đã thụ thương quá nặng, chết ngất ở trên mặt đất.

...

Lúc Chu Bạch tỉnh lại, toàn bộ căn cứ cơ hồ bị hủy hoại không còn, chỉ có hắn và thân thể bọn nhỏ bên cạnh không có bị cháy chút nào, hiển nhiên tiến sĩ Trang khống chế ngọn lửa.

'Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ...'

Cả người vừa đau vừa xót, động một cái cũng không được.

Rơi vào đường cùng, Chu Bạch chỉ có thể nghỉ ngơi một hồi, chờ khôi phục một chút rồi thử lại lần nữa.

Hơn nửa canh giờ sau đó, Chu Bạch thử phát động nguyên thần lực, khống chế thân thể chính mình một chút, cả người ngồi trên mặt đất.

Trong quá trình này, hắn cảm giác lồng ngực mình tựa hồ có vật gì đó.

Hắn mở áo ra nhìn lại, phát hiện tựa hồ là một quyển sách nhỏ.

Ánh mắt Chu Bạch hơi ngưng tụ: "Ai để ở chỗ này? Chẳng lẽ là tiến sĩ Trang?"

Trong đầu Chu Bạch hỏi: "Khắc Lỵ Tư Đề Na, ngươi biết không?"

"Sợ rằng trong chiến đấu, tiến sĩ Trang đã lén bỏ vào đưa cho ngươi. Tu vi của hắn cũng không thấp, làm loại chuyện này cũng không khó khăn."

Chu Bạch nhìn tiếp, trước mặt hắn hiện ra từng trang nhật ký.

Chỉ có điều phần lớn bộ phận trong nhật ký đều bị xé bỏ hoặc là xoá sửa.

...

Bầu không khí trong căn cứ ngày càng áp lực, trong bóng tối tựa hồ có vậy gì đang nhìn ta. Buổi tối Mại Khắc bắt đầu nói mớ, ta không để cho em ấy nói ra, ta rất lo lắng trạng trạng của em ấy.

Ta không biết chúng ta rốt cuộc là đúng hay sai, cầu Thiên Đình phù hộ chúng ta.

—— Hàng loạt xoá và sửa

Nghiên cứu vẫn còn tiếp tục, Lý Chính Đạo điên rồi, chúng ta chỉ có thể nhốt cậu ấy bên trong phòng giam, cậu ấy lớn tiếng nói ngôn ngữ không ai hiểu cả. Tất cả mọi người phi thường uể oải, hay là phương pháp chúng ta thực sự sai.

Ta có chút bận tâm về cậu ấy, hy vọng cậu không có việc gì.

—— Liên tục thiếu trang

Từ sau khi không ngủ được, ta cũng không còn nghe được âm thanh nói nhỏ, phương pháp này có lẽ là đúng, ta cần phải phát phổ biến rộng ra.

——

Nhân số sống sót: 2

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tình_nhạt_như_nước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 173

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.