Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đảo ngược

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

Ngay khi Chu Bạch sắp chết, bảo thạch đeo trên cổ Khắc Lỵ Tư Đề Na tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trong chốc lát, không gian xung quanh Chu Bạch ngừng lại, sau đó mọi thứ giống như đảo ngược , thân thể của hắn phục hồi như cũ, máu tươi trên mặt đất chảy ngược vào trong cơ thể.

Ban Độ, Ái Lệ Ti, Ngải Toa cũng giống như vậy, cơ thể từ dưới đất đứng dậy.

Thiên Ma như con rắn kia cũng đã rút lui, biến thành một luồng khói đen, chui vào trong đường ống thông gió.

Tất cả mọi thứ nhanh chóng quay về tình trạng trước đó năm phút.

Chu Bạch cảm giác được thời gian trôi qua một cách bình thường như lúc trước, Ban Độ đứng trước mặt hắn hoàn toàn bình thường, Ái Lệ Ti thì đứng phía sau: "Không đúng, bên ngoài đã là tận thế, chúng ta ra đó sẽ chết."

"Bịa đặt! Tất cả đều là lời bịa đặt!" Ban Độ kích động nói: "Lão sư đang nói dối! Người ở bên ngoài đã nghiên cứu ra cách đối phó với tận thế! Ông ấy giữ chúng ta lại đây là vì lợi ích cá nhân mà thôi."

Nhìn hai người đang nói chuyện, Chu Bạch nhanh chóng phản ứng, trong đầu hô lớn: "Chuyện gì xảy ra vậy? Khắc Lỵ Tư Đề Na! Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"

Khắc Lỵ Tư Đề Na cũng sợ hãi kêu lên: "Quay ngược thời gian rồi hả? Chúng ta còn biết trước được tương lai? Tôi đã nói bảo thạch rất trọng yếu, vô cùng trọng yếu mà!"

Chu Bạch nhìn bảo thạch treo trên cổ Khắc Lỵ Tư Đề Na, bây giờ bảo thạch đã hoàn toàn u ám, thậm chí vài nơi trên đó còn có vết nứt. Nhìn bộ dáng của nó, giống như đã hao hết năng lượng.

Khắc Lỵ Tư Đề Na gần như muốn khóc: "A! Bảo thạch của ta! Bảo thạch của ta hỏng rồi!"

Chu Bạch: "Không có thời gian nữa."

Nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, Chu Bạch biến sắc, cuốn ngược nguyên thần lực, nhấc Ban Độ lên, không quan tâm hắn có phản kháng hay không.

"Mọi người đi theo anh. Nhanh lên!" Chu Bạch nhìn thấy mọi người chần chờ, vội vàng nói: "Tiến sĩ Trang bố trí một mật thất ở chỗ này, mọi người đi theo anh."

Chu Bạch tự hỏi bây giờ mình nên làm gì.

'Nếu như tương lai lúc nãy là thật thì cửa chính không bị hỏng và cũng không bị mở ra. Do vậy quái vật kia sẽ từ bên trong ống thông gió tới đây. Dù là ta hay là Ban Độ, đều không phải đối thủ của nó... Móa.'

Dưới sự kinh ngạc của Ban Độ, Chu Bạch mang mọi người đi tới phòng thí ngihiệm, mở ra cánh cửa ngầm.

'Không còn cách nào, mọi nơi dưới tầng năm đều cực kỳ nguy hiểm, chui vào ống thông gió sẽ gặp quái vật kia, cửa chính cần vân tay của tiến sĩ Trang mới có thể mở... Đáng chết.'

Lúc mọi người thấy từng dãy thi thể trong phòng bí mật, ai cũng lộ vẻ khiếp sợ .

Ái Lệ Ti ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: "Chuyện này. . . có chuyện gì xảy ra vậy."

Ngải Toa: "Thế này là sao? Chẳng lẽ em đang nằm mơ?"

Ban Độ cười lạnh định nói gì đó nhưng Chu Bạch nhanh chóng dùng nguyên thần lực khép miệng của nó lại. Bọn trẻ đang sợ hãi, nếu Ban Độ nói ra bọn chúng sẽ sụp đổ mất.

Trong lòng Chu Bạch thầm nghĩ : 'Nếu tình huống trong mật thất là thật thì Thiên Ma xuất hiện cũng là thật...' Vừa nói xong, hắn tranh thủ nằm xuống đất, kiếm thêm một chút điểm lại khí.

Chu Bạch nằm xuống đất nhìn tới bọn trẻ nói: "Sắp tới chúng ta có thể sẽ bị kẻ địch sẽ tấn công, mọi người trốn ở trong mật thất... xen lẫn vào những thi thể này."

Nói xong, mặc kệ mấy đứa trẻ còn đang phản đối, hắn trực tiếp phát động nguyên thần lực cuốn tất cả mọi người vào trong mật thất, sau đó đóng cửa ngầm lại.

Bây giờ nguyên thần lực của Chu Bạch vừa đủ 30 điểm, mặc dù vẫn chỉ sử dụng trong phạm vi mười mét nhưng cũng tương đương với lực lượng của mười mấy người trưởng thành, đủ để khống chế bọn trẻ trước mặt.

Đối mặt với từng dãy thi thể trong mật thất, đặc biệt dáng dấp những thi thể này lại giống y chang mình, những đứa trẻ mới hơn mười tuổi này sao có thể bình tĩnh được

Bất kể Chu Bạch nói gì, đa số bọn trẻ đã chìm trong tuyệt vọng, sợ hãi, cuồng loạn.

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Không được Chu Bạch, nhiều năm sống trong an bình, bây giờ sự an bình đó bị phá, bọn chúng làm sao có thể tỉnh táo được, đánh ngất bọn chúng đi."

Chu Bạch thở dài, khống chế nguyên thần lực đánh ngất từng đứa kể cả Ban Độ.

Chỉ để lại Ái Lệ Ti cùng Ngải Toa.

Ái Lệ Ti vừa khóc vừa không ngừng thút thít: "Chu Bạch... Anh cũng đánh ngất em đi, em sợ em không chịu được."

Chu Bạch gật đầu, đánh ngất Ái Lệ Ti sau đó nhét cô bé vào bên trong thi thể, quay đầu nhìn Ngải Toa đang mê man.

Ngải Toa ôm đầu, mặt buồn rười rượi: "Làm sao thế, mọi người đều bị chết đói hả? !"

Lạch cạch một tiếng.

Ngải Toa bị đánh ngất, Chu Bạch cũng nhét cô bé vào đám thi thể. Sau đó, tìm một nơi nằm xuống.

Chu Bạch: "Khắc Lỵ Tư Đề Na, ta như thế này... Có thể lừa Thiên Ma không?"

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Còn phải coi Thiên Ma đó ra sao, nếu mạnh mẽ thì chắc là không được."

Chu Bạch không nói thêm gì nữa, khẽ động lỗ tai, nghe được một tiếng vang từ xa truyền tới. Hắn biết, tên Thiên Ma này đã từ bên trong ống thông gió chui ra ngoài.

'Bây giờ chỉ còn trông chờ vào tiến sĩ Trang, hi vọng có thể kéo dài tới lúc ông ấy tới cứu chúng ta.'

'Nếu như bây giờ ta ra ngoài thu hút tên Thiên Ma kia, nói không chừng có thể tranh thủ thêm cơ hội sống sót cho mọi người ?'

'Nhưng mà ta sợ ... Ta rất sợ hãi... Ta không muốn chết...'

Chu Bạch cắn răng, vô cùng chán ghét tình huống trước mắt, vô cùng muốn sống sót, nhưng hết lần này đến lần khác không thể làm được gì. Dũng khí, trí tuệ, lực lượng mọi thứ đều không đủ...

Tình huống không biết làm sao như thế này thật khó chịu.

Ầm ầm!

Từ ngoài truyền đến âm thanh cái bàn bị lật đổ, trong lòng Chu Bạch vô cùng căng thẳng, vội vàng ngừng thở, giả làm một người chết...

Từng giây từng phút trôi qua, Chu Bạch hồi hộp đến mức tưởng rằng thời gian đã ngừng lại.

Chỉ nghe âm thanh lục tung mọi thứ, sau đó là âm thanh va chạm đồ vật, cuối cùng âm thanh gào rú dần dần đi xa.

Chu Bạch thở dài một hơi: "Hô... Cuối cùng đã đi."

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Hù chết mèo, lông của ta đều muốn rơi ra, tưởng rằng sẽ chết lần nữa. Xem ra Thiên Ma này không lợi hại lắm..."

Khắc Lỵ Tư Đề Na còn chưa nói xong, trong nháy mắt, cửa ngầm của mật thất bị phá vỡ, hình dáng Thiên Ma như rắn chậm rãi bò đến, khói đen trên người nó khuếch tán ra toàn bộ mật thất, tản ra sát khí khiến toàn thân Chu Bạch nổi da gà.

Thiên Ma khẽ nở nụ cười: "Trốn có tác dụng sao? Trong mắt ta, những con heo các ngươi từ nhịp tim, hơi ấm cơ thể đều hiện lên một cách rõ ràng."

"Không được!" Trong lòng Chu Bạch giật mình, lập tức chuyển tất cả điểm Lại khí vừa mới thu được thành điểm nguyên thần.

Chỉ nằm mấy phút, Chu Bạch đã kiếm được 200 điểm lại khí.

Giờ phút này, khi hắn dùng hết điểm lại khí, điểm nguyên thần từ 30 bắt đầu tăng nhanh một hơi đạt đến 50 điểm.

Trong nháy mắt tăng lên 20 nguyên thần lực, Chu Bạch không thích ứng kịp, mũi của hắn không ngừng chảy máu, đầu thì đau đớn giống như bị kim đâm.

Cùng lúc đó, khói đen khuếch tán trong mật thất chấn động một hồi, hóa thành vô số lưỡi dao màu đen đâm tới bọn trẻ đang trốn ở trong đám thi thể.

Phốc phốc phốc phốc âm thanh vang lên, từng sinh mạng chết trong lúc đang hôn mê.

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diegoa6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Tình_nhạt_như_nước
Lượt thích 5
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.