Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xảy ra bất ngờ

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

"Chu Bạch."

Chu Bạch quay đầu nhìn lại, phát hiện Ngải Toa khó được mà không nằm ngáy o o, đang trừng to mắt nhìn hắn.

"Sao vậy?"

Vẻ mặt Ngải Toa áy náy nói: "Chu Bạch, có phải em ăn nhiều lắm không? Ăn hết đồ của căn cứ chúng ta rồi?"

"A?" Chu Bạch nhìn dáng vẻ chăm chú của Ngải Toa, đột nhiên phản ứng lại em ấy từ sau khi tan học, luôn là bộ dáng không yên lòng, thậm chí lúc ăn cơm tối, cũng không xin tiến sĩ Trang nhiều thêm mấy muôi.

Chu Bạch trầm ngâm một chút, nói: "Ngải Toa, không có quan hệ gì với em đâu. Là bởi vì đồ ăn trong cả trụ sở đều ít, cho nên mọi người mới muốn mỗi ngày đều ăn ít một chút, có càng nhiều thời gian để tiến sĩ Trang tìm ra nơi cung cấp thức ăn mới."

Ngải Toa: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Chu Bạch an ủi: "Cho nên Ngải Toa cũng phải nhịn một chút, chờ qua một đoạn thời gian em sẽ có thể ăn nhiều hơn một chút rồi."

"Ừm!" Ngải Toa nhẹ gật đầu: "Về sau em nhất định mỗi ngày đều ăn ít đi một chút, Chu Bạch em cũng sẽ không tiếp tục đoạt đồ ăn của anh nữa."

Sau khi dỗ Ngải Toa đi ngủ, Chu Bạch dứt khoát lại thí nghiệm nguyên thần lực một chút.

Lực lượng vô hình theo suy nghĩ của Chu Bạch từ trong đầu dọc theo người đi ra ngoài, Chu Bạch giơ bàn tay lên, cảm thụ được lực lượng không ngừng đè ép không khí trước mắt, thậm chí có thể xuyên thấu qua một bên đèn đêm, nhìn thấy một tia gợn sóng không khí nhỏ xíu.

"30 điểm nguyên thần, cảm giác còn mạnh hơn mười mấy người cường tráng"

Khắc Lỵ Tư Đề Na khinh bỉ nói: "Một điểm khí lực thì tính là gì? Nguyên thần lực của cậu chính là cơ bản nhất của cơ bản đó, một điểm diệu dụng cũng không có. Đắc ý cái gì."

"Gấp cái gì chứ? Cô cũng không nhìn một chút tốc độ tiến bộ của tôi, chờ tôi lại nằm thêm một đoạn thời gian nữa..." Mang theo nụ cười hài lòng, Chu Bạch dần dần lâm vào giấc ngủ.

Oanh!

Mở choàng mắt, tiếng nổ tung cùng chấn động liên tục truyền vào tai Chu Bạch.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chu Bạch bỗng nhiên từ trên giường bò xuống, hắn cảm giác phía trên căn cứ tựa hồ như bị ném bom, trong tiếng nổ vang rầm rầm rầm, toàn bộ mặt đất, vách tường, trần nhà tựa hồ cũng đang không ngừng lay động.

Hắn vội vàng mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài, liền thấy trên hành lang vốn đen kịt một màu, giờ phút này đã sáng đầy đèn khẩn cấp màu đỏ tươi.

Từng cửa phòng mở ra, lộ ra ánh mắt bất an của bọn nhỏ.

Ngải Toa một bên dụi mắt, một bên từ trên giường ngồi dậy, nghi hoặc mà nhìn Chu Bạch: "Sao vậy Chu Bạch?"

Đúng lúc này, âm thanh tiến sĩ Trang thông qua loa trong hành lang vang lên.

"Chu Bạch..." Tiếng va đập kịch liệt xen lẫn trong tiếng loa: "Mang tất cả mọi người đến phòng thí nghiệm... Không có mệnh lệnh của thầy, tuyệt đối không được đi ra... Bảo vệ tốt mọi người..."

Oanh!

Lại một tiếng nổ kịch liệt truyền đến, tiến sĩ Trang quát trong loa: "Đi mau!"

'Chẳng lẽ là... Yêu ma sao?' Chu Bạch có chút ngẩn người, lập tức lôi kéo Ngải Toa đang mờ mịt xông ra ngoài, hướng về căn phòng bọn nhỏ đang trốn mà hô: "Tất cả mọi người đi ra nhanh!"

"Nhanh lên đi ra đi! Cùng ta cùng đi xuống dưới."

Chu Bạch cũng biết vào thời điểm này không kịp giải thích nhiều hơn, hắn thậm chí trực tiếp vận dụng nguyên thần lực, cưỡng ép phá cửa bắt mấy đứa trẻ không nguyện ý khóa cửa lại.

Nhìn đám người hoảng loạn chạy loạn khắp nơi, Chu Bạch một bên phát động nguyên thần lực cản bọn họ lại, một bên hô: "Tất cả mọi người đừng sợ, chúng ta trước tiên trốn ở phía dưới, chờ tiến sĩ giải quyết xong phiền phức, sau đó thầy ấy sẽ tới tìm chúng ta."

Ái Lệ Ti cũng đứng dậy, hướng về phía mọi người mà hô: "Mọi người yên tâm, Chu Bạch là người mà thầy ấy tín nhiệm, lực lượng của anh ấy đều là do thầy ấy dạy, thầy ấy nhất định sẽ bảo vệ chúng ta, mọi người chỉ cần ở phía dưới chờ thầy trở về là được rồi."

Tình cảm cùng tiếng nói của Ái Lệ Ti hiển nhiên cũng còn không tệ, thêm vào đó Chu Bạch dù sao cũng là lớn tuổi nhất, lại thể hiện ra nguyên thần lực không giống bình thường.

Bọn nhỏ ở đây mặc dù vẫn rất sợ hãi, nhưng cuối cùng nhờ Chu Bạch dẫn đầu qua từng ống thông gió thông qua phòng ăn, chạy vào trong phòng thí nghiệm ở tầng năm dưới mặt đất, Chu Bạch dùng nguyên thần lực bóp méo hàng rào, che kín đường ống thông gió.

Những người khác thì chờ ở trên hành lang phòng thí nghiệm, nghe tiếng vang không ngừng truyền đến từ phía trên, trên mặt hiện ra các loại biểu cảm thấp thỏm lo âu.

Đúng lúc này, Ái Lệ Ti chạy đến bên cạnh Chu Bạch: "Chu Bạch, thiếu mất một người, em đếm tới đếm lui chỉ có 41 người, thầy ở phía trên, người bị thiếu kia chính là Ban Độ."

Đúng lúc này, bên trong đường ống thông gió truyền đến oanh một tiếng nhẹ vang lên.

Đám người mang vẻ mặt kinh sợ ngẩng đầu lên nhìn lại, sau một khắc liền thấy một đạo bóng đen vọt ra, chính là Ban Độ mang vẻ mặt lạnh lùng.

Ban Độ quét đám người một chút, mang ánh mắt chằm chằm nhìn trên người Ái Lệ Ti: "Đi thôi Ái Lệ Ti, thừa dịp thầy ấy bị cuốn lấy, chúng ta nhanh trốn đi."

Thấy hắn muốn tiến lên lôi Ái Lệ Ti đi, Chu Bạch tiến lên một bước, ngăn giữa hai người.

Ái Lệ Ti núp ở sau lưng Chu Bạch, lắc đầu nói: "Ngươi không phải là Ban Độ..."

Ban Độ giải thích nói: "Ái Lệ Ti, trước đó là tớ cố ý ngụy trang, là vì không cho thầy ấy phát hiện được tớ có hành động khác thường, sinh ra hoài nghi đối với tớ."

"Trên thực tế lần trước lúc tớ chạy ra khỏi căn cứ, đội cứu viện phát ra tín hiệu, hiện tại chính bọn họ tới cứu chúng ta."

"Mau đi cùng tớ thôi Ái Lệ Ti, ở lại nơi này quá nguy hiểm, thầy ấy lúc nào cũng có thể chạy đến, chúng ta cũng nhanh một chút đi tụ hội cùng đội cứu viện đi..."

Ái Lệ Ti lắc đầu: "Không đúng, bên ngoài đã là ngày tận thế, chúng ta ra ngoài sẽ chết."

"Bịa đặt! Đều là bịa đặt!" Ban Độ kích động nói: "Thầy ấy đang nói láo! Nhân loại ở bên ngoài đã sớm nghiên cứu ra phương pháp chống lại tận thế rồi! Thầy ấy vì ham muốn cá nhân nên mới giữ chúng ta lại nơi này đó."

Nghe được lời nói của Ban Độ, đám người hai mặt nhìn nhau, nhưng theo tiếng động ngày càng kịch liệt ở phía trên, Ban Độ chau mày: "Không kịp giải thích nhiều như vậy đâu, cậu tranh thủ thời gian đi cùng tớ đi."

Nói xong, Chu Bạch liền cảm giác được một cỗ nguyên thần lực vậy mà bay lên từ trên thân thể Ban Độ, muốn đẩy hắn ra, sau đó bay đến Ái Lệ Ti.

Đó là bộc phát toàn lực của Ban Độ, 5 điểm nguyên thần lực.

Chu Bạch tâm niệm vừa động, nguyên thần lực cùng nhau nổ tung, trực tiếp chặn lại công kích của Ban Độ.

Ban Độ mặc dù có được 5 điểm nguyên thần lực, nhưng Chu Bạch đã cố gắng nằm, vì vậy điểm nguyên thần của hắn trọn vẹn 30 điểm.

Giờ phút này chẳng những dễ dàng ngăn cản được công kích của Ban Độ, thậm chí lực lượng còn cuốn ngược lại, đẩy Ban Độ ra.

""Ngươi cũng tu luyện nguyên thần lực?" Ban Độ giật mình nhìn Chu Bạch, hiểu rõ lúc này mình không phải là đối thủ của hắn, nghĩ nghĩ nói: "Tớ biết rõ các cậu trong lúc vội vàng, không có cách nào tin tưởng tớ. Nhưng tớ có thể mang các cậu đi xem chứng cứ..."

Con mắt Chu Bạch khẽ híp một cái: "Ái Lệ Ti, em ở chỗ này chờ chúng ta, anh đi cùng hắn."

Trong lòng Ái Lệ Ti rối loạn, đối với mấy lời Ban Độ nói hoàn toàn không biết nên tin tưởng hay không, nghe được Chu Bạch phân phó, vô ý nhẹ gật đầu.

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkimotoNanami
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.