Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiên định

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

"Người điên?" Chu Bạch sờ cằm, trong mắt lóe lên suy tư.

Một lát sau, Khắc Lỵ Tư Đề Na hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Chu Bạch lắc đầu: "Còn thần đồ sao? Tăng lên kiểu gì?"

Khắc Lỵ Tư Đề Na nói: "Trên lý thuyết mà nói, thần đồ phải đợi nguyên thần lực đề thăng tới mức nhất định mới có thể tu luyện, bây giờ cậu vẫn chưa tăng được."

"Nói chung trước tiên cậu phải tăng nguyên thần lực, tăng đến lúc không thể tăng được thì thôi, cái này gọi là đánh vững cơ sở, tu luyện về sau mới có thể làm ít công to."

Chu Bạch thử một chút, quả nhiên không thể tăng thần đồ lên, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó hắn tăng thêm 5 điểm nguyên thần lực.

Trong nháy mắt cảm giác được đại não hơi choáng váng, kế tiếp hắn không tăng nguyên thần lực, định kéo dài đến trưa rồi nói.

"Đúng rồi, ngày hôm qua quên hỏi ngươi, bảo thạch kia đang ở trên người ngươi sao? Nó rốt cuộc có tác dụng gì?" Chu Bạch nhìn mèo trắng trong đầu mình, hắn thấy cổ của đối phương treo một viên bảo thạch.

Trong phòng thí nghiệm ngày hôm qua, hắn trộm vật cuối cùng chính là bảo thạch này.

Khắc Lỵ Tư Đề Na ngao ngao kêu lên: "Ngày hôm qua cậu ngủ, bảo thạch tự mình vào người ta. Hơn nữa đây vốn là bảo thạch của ta. Bảo thạch này còn lợi hại hơn cái hệ thống nát của ngươi, đó là thước đo thời không, cân bằng vũ trụ, nhân quả dây dưa, tác dụng của nó vượt qua bất kì đồ vật nào mà ngươi thấy, thậm chí không cách nào hình dung được tác dụng của nó. . ."

"Thật khoác lác." Chu Bạch bĩu môi: "Cô không phải bị mất trí nhớ sao, vẫn còn khoác lác được?"

"Hừ, lúc ta cầm bảo thạch, đã nhớ lại những thứ này." Khắc Lỵ Tư Đề Na suy đoán nói: "Kí ức ta chắc sẽ khôi phục, chỉ cần tiếp xúc một ít đồ vật quen thuộc là được."

Chu Bạch: "Như vậy bảo thạch dùng để làm gì."

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Không biết. . . Nhưng tuyệt đối rất trọng yếu, phi thường trọng yếu."

Sáng sớm mang theo Ngả Toa đi đến phòng học, Chu Bạch đi được nửa đường, lại thấy được vẻ mặt khẩn trương của Ái Lệ Ti.

Hai người nhìn nhau liếc mắt, đều tự khẽ gật đầu. Thời khắc hành động ngày hôm qua và cùng nhau chứng kiến bên ngoài, để cho Ái Lệ Ti càng thêm tin tưởng Chu Bạch.

Ngả Toa: "Làm sao vậy Chu Bạch? Sao không đi?"

Ái Lệ Ti đi tới trước mặt Ngả Toa, xoa xoa đầu đối phương: "Ngả Toa ngoan." Nàng móc ra vừa khối bánh bích quy: "Ngồi xuống."

Ngả Toa ngoan ngoãn ngồi xuống.

Ái Lệ Ti đặt lên đầu Ngả Toa: "Ngả Toa ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, lúc ta và Chu Bạch về, nếu thấy bách bích quy trên đầu chưa rơi xuống, vậy thì đưa cho cậu ăn."

Chu Bạch: ". . ."

Vẻ mặt Ngả Toa giãy giụa gật đầu: "Ừ."

Ái Lệ Ti lôi kéo Chu Bạch đi xa vài bước: "Chu Bạch, Ban Độ cậu ấy. . ."

Chu Bạch cắt đứt lời Ái Lệ Ti nói: "Ta biết, trước tiên không nói đến việc này. Ngươi nếu như tin tưởng ta, chúng ta quan sát ở đây vài ngày, đến lúc đó anh sẽ nghĩ biện pháp."

Tuy rằng ngày hôm qua rời khỏi căn cứ, đi tới thế giới bên ngoài, mọi thứ tựa hồ giống như lời tiến sĩ Trang nói.

Thế nhưng vẫn còn rất nhiều điều khả nghi.

Mà khả nghi nhất, đó là hai người Ban Độ.

Một người bên trong phòng thí nghiệm, một người phía trên đi học, sinh hoạt.

Hơn nữa không biết là nguyên nhân sơ suất hay nguyên nhân khác, ngày hôm qua tiến sĩ Trang cũng không có giải thích cho hai người Ái Lệ Ti và Chu Bạch về vấn đề Ban Độ.

Thậm chí ngay cả vấn đề con mèo và bảo thạch cũng không hỏi Chu Bạch, tựa hồ với hắn mà nói, còn có chuyện quan trọng hơn chạy đi làm.

Nhưng Chu Bạch tạm thời không định quản việc này, dù sao hành động tiến vào phòng thí nghiệm dưới tầng năm lần này, để cho hắn có thể chân chính sử dụng phụ trợ hệ thống, chỉ cần cho hắn chút thời gian, hắn có thể lấy tốc độ cực nhanh để trở nên mạnh mẽ.

Có thể áp đảo sức mạnh tiến sĩ Trang, thì mọi nghi vấn trong căn cứ đều có thể giải đáp. Nhưng lúc này, Chu Bạch vẫn định án binh bất động, không nên chạm đến tiến sĩ thần kinh.

Trấn an Ái Lệ Ti mấy câu, sau đó hai người trở về chỗ Ngả Toa đang ngồi, bọn họ thấy bánh bích quy trên đầu nàng đã biến mất vô tung.

Ngả Toa lúng túng nói: "Không phải em ăn! Em vừa ngẩng đầu nhìn, bánh bích quy đã rơi trên mặt đất rồi biến mất không thấy!"

Kế tiếp ba người cùng nhau đi học, Chu Bạch cứ nghỉ ngơi và thu thập thêm chút thông tin, xế chiều hôm nay học tiết yêu ma, Chu Bạch rốt cuộc cũng tăng nguyên thần lực lên tới 30 điểm.

Đạo hóa độ: 0%

Điểm nguyên thần: 30

Thần đồ: Thiên Nhân Cửu Tai

Lại khí: 0

"Cảm giác mạnh hơn rất nhiều so với trước." Trong lòng Chu Bạch nghĩ đến: 'Nhưng hiện tại là tận thế, còn có cái gọi là yêu ma, ta phải càng mạnh hơn mới được.'

Trong đầu Chu Bạch nghĩ: 'Hệ thống phụ trợ chỉ nói có phương pháp, đó chính là nằm xuống. Vậy hẳn còn có phương pháp khác tăng điểm Lại khí sao?'

Ngay lúc Chu Bạch nghĩ như vậy, theo nguyên thần lực tăng cường, bên tai hắn tựa hồ nghe được âm thanh rất nhỏ.

Hắn hơi sửng sờ, âm thanh nhỏ đã biến mất không thấy.

Chu Bạch nhìn những pho tượng yêu ma bốn phía, hắn luôn cảm thấy pho tượng kia tựa hồ càng sống động hơn.

Khắc Lỵ Tư Đề Na cũng nhìn thấy những pho tượng này, nàng nhíu nhíu mày, âm thanh nàng vang bên tai Chu Bạch: "Đừng nhìn những pho tượng này. Đồ chơi này hình như có vấn đề."

Chu Bạch: "Có vấn đề gì?"

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Không nghĩ ra, nhưng nói chung đừng nhìn. Bây giờ điểm nguyên thần của cậu bỗng nhiên tăng lên, nguyên thần rất mẫn cảm, đừng nhìn linh tinh."

Vì vậy trong tiết học yêu ma, Chu Bạch không nhìn những pho tượng yêu ma này nữa, cái loại âm thanh thì thầm cũng không còn xuất hiện.

Tiết học yêu ma kết thúc, tiến sĩ Trang trên bục giảng nói: "Lần trước sau khi sắp xếp lại vật tư, ta kiểm lại một chút, lương thực của chúng ta tiêu hao quá nhanh, kế tiếp mỗi ngày có thể cần giảm thiểu cung ứng số lượng đồ ăn đóng hộp và bánh bích quy dinh dưỡng. . ."

Nghe được việc tiến sĩ Trang tuyên bố, trên mặt bọn nhỏ cũng lộ ra vẻ thất vọng.

Ngả Toa trợn to hai mắt, tựa hồ có nước mắt dâng lên trong viền mắt, trong đầu này như bị sấm sét đánh qua, cả người cũng dại ra.

Tiễn sĩ Trang thở dài: "Ta nghĩ mọi người đều biết, vật tư trong căn cứ có hạn, tuy rằng ta bình thường đi tìm đến nhưng nơi có thực vật, thế nhưng bên ngoài có yêu ma uy hiếp, nguồn thức ăn trên đó cũng không ổn định.

Để làm cho căn cứ hoạt động thời gian dài hơn, một đoạn thời gian sau chỉ có thể giảm bướt thức ăn, thức ăn của ta sẽ giảm thiểu một nửa, mỗi người cũng phải giảm thiểu một phần tư."

Nhìn bọn nhỏ vẻ mặt lo lắng, tiến sĩ Trang an ủi: "Mọi người không cần sợ hãi, chờ ta tìm được rồi nguồn thức ăn mới, mọi thứ rồi sẽ khá hơn."

Nghe tiến sĩ Trang nói, trong lòng Chu Bạch âm thầm thở dài.

Khắc Lỵ Tư Đề Na nói: "Các ngươi như vậy cũng không chống đỡ được, vẫn cần phải nghĩ biện pháp đề cao tu vi. Ta cảm thấy lực lượng nguyên thần cấp cao hẳn có thể chống lại hoàn cảnh tận thế, tránh được linh cơ xâm nhập. Nếu không vẫn giấu ở chỗ này, chỉ còn một con đường chết."

Chu Bạch: 'Dưới loại tình huống này. . . Sinh hoạt xác thực rất gian nan. . .'

Chu Bạch thở dài, mọi việc tiếp tục vẫn như cũ, mà hắn vốn nghĩ rằng tiến sĩ Trang sẽ tìm hắn để hỏi về nguyên thần lực, con mèo cùng bảo thạch, kết quả đối phương cũng không tìm đến, trái lại vừa hết tiết lại vội vã ly khải.

Vào lúc ban đêm, Chu Bạch không kịp chờ đợi lại nằm lên giường, tuy rằng hắn ở tận thế, nhưng lúc hắn nhìn từng điểm từng điểm Lại khí đang tăng lên, trong lòng càng cảm thấy kiên định hơn.

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tình_nhạt_như_nước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 178

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.