Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ

Tiểu thuyết gốc · 1887 chữ

“Tu…tu…tu…!”

Một thanh âm trầm bổng của tiếng còi báo động vang lên, phá tan sự yên tĩnh của đất trời, hỏa pháo bắn lên không trung tỏa ra ánh sáng ngũ sắc cực kỳ rực rỡ.

Tất cả chiến thuyền thủ vệ của quân Bắc triều thất kinh, vội vàng tiến lên ngăn cản Soái thuyền của quân Nam triều.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Va chạm nhanh chóng xảy ra. Nam triều Soái thuyền lợi dụng sức tiến của chiến thuyền nhanh chóng hất văng chiến thuyền thủ vệ của quân Bắc triều sang hai bên.

Đám tướng lĩnh chiến thuyền thủ vệ quân Bắc triều kiên quyết không bỏ cuộc. Vội vã tập hợp chiến thuyền san sát nhau, tạo thành một vòng vây bảo vệ nhiều tầng xung quanh Soái thuyền Bắc triều.

“Ầm! Ầm!”

- Giết!

- Xung phong!

Chiến thuyền hai bên trong nháy mắt áp sát lẫn nhau. Đại quân Nam triều phóng lên chiến thuyền Bắc triều. Binh lính song phương lập tức triển khai một tràng chém giết thảm thiết.

Nguyễn Phúc Thuần dẫn đầu đại quân Nam triều, tay cầm Kim Thương, như bầy sói lao vào tấn công quân Bắc triều. Máu me bắn tung tóe, những binh sĩ Bắc triều trên thuyền hoảng loạn, nhưng các tướng lĩnh Bắc triều nhanh chóng phản ứng, vội vàng vọt lên.

- Toàn quân bình tĩnh! Bao vây, tiêu diệt địch nhân!

Bắc triều Lan Quận Công Nguyễn Trực hoảng hốt kinh hô, đại đao trong tay nháy mắt đã tuốt ra khỏi vỏ. “Xoát” một tiếng, bổ ra một phát về phía một binh sĩ Nam triều.

"Đang!"

Một tiếng va chạm vang lên, Nguyễn Đức Phong lúc này đang ngăn trước người Nguyễn Trực, đôi mắt hữu thần lấp lánh, nhìn thẳng vào tướng địch.

- Ngươi là kẻ nào?

Nguyễn Trực quát to nhìn Nguyễn Đức Phong, ánh mắt hơi e dè, rồi đột nhiên điên cuồng hét lên phẫn nộ:

- Mặc kệ ngươi là ai, cản ta phải chết! Ta muốn giết ngươi. Giết ngươi!

"Keng! Keng! Keng!”.

Nguyễn Trực mở to hai mắt, như đang nổi cơn điên, hai tay vung đao, trong nháy mắt chém ra ba phát, đao pháp tinh diệu, đao đao đều chém vào chỗ yếu hại của Nguyễn Đức Phong, đao chiêu cực kỳ tàn nhẫn.

Nguyễn Đức Phong lui một bước. Đỡ một đao của Nguyễn Trực đang đâm vào tim mình, mặt không chút thay đổi, ánh mắt băng lãnh.

Bất ngờ Nguyễn Đức Phong tiến lên một bước, trường kiếm trong tay chém thẳng vào đầu Nguyễn Trực.

“Đinh!”.

Nguyễn Trực đem hết toàn lực đỡ lưỡi kiếm của Nguyễn Đức Phong, lui về sau mấy bước.

Tranh thủ lúc này Nguyễn Đức Phong quay người nói to với đám người Nguyễn Phúc Thuần.

- Đi mau! Ở đây có ta rồi!

- Đức Phong đại ca, cẩn thận!

Nguyễn Phúc Thuần nghiêm mặt nói xong, không chút do dự liền quay người nhanh chóng rời đi. Hắn cấp tốc truyền lệnh cho Soái thuyền Nam triều tiếp tục thẳng tiến hướng Soái thuyền địch quân.

- Dám khinh thường ta! Ta giết ngươi, tên khốn này!

Ở phía sau Nguyễn Trực chợt quát lên, đại đao trong tay rít lên bổ về phía Nguyễn Đức Phong.

"Đinh!"

Nguyễn Đức Phong xoay người tay cầm trường kiếm đánh ra, hai thanh vũ khí chạm vào nhau phát ra từng tiếng đinh tai nhức óc.

Nguyễn Trực hai tay cầm đại đao. Răng nghiến ken két, nhìn thẳng vào Nguyễn Đức Phong, như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, thề tử chiến giết cho được địch thủ cũng không chịu lùi một bước.

Hai người mặt đối mặt, lưỡi đao, lưỡi kiếm quét vào mặt nhau bỏng rát.

- Đối thủ của ngươi là ta! Muốn truy kích. Đánh bại ta đi rồi tính!

Nguyễn Đức Phong oai hùng xuất kiếm tấn công, quát to.

Soái thuyền Nam triều.

- Đức Phong đại ca sẽ không sao chứ?

- Tiểu Đổng! Ngươi phải tin vào bản lĩnh của Đức Phong đại ca chứ. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là phải mau chóng bắt cho được Bắc triều Nguyên Soái thủy quân, chiếm tiên cơ kết thúc trận chiến này!

Nguyễn Phúc Thuần thần sắc nghiêm túc trả lời Bùi Trọng Đổng, rồi quay sang truyền lệnh chiến thuyền tiếp tục tiến lên phía trước.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Soái thuyền Nam triều dũng mãnh vượt qua hàng loạt chiến thuyền thủ vệ Bắc triều đang cản trở, cuối cùng va chạm mạnh vào Soái thuyền Bắc triều.

- Các huynh đệ! Thời điểm tận trung báo quốc là đây. Theo ta xung phong!

- Giết!!!

Nguyễn Phúc Thuần hét to một tiếng, dẫn đầu Nam triều binh sĩ đổ bộ lên Soái thuyền Bắc triều tiến hành chiến đấu kịch liệt với Bắc triều tướng sĩ.

Vừa lên Soái thuyền Bắc triều, tranh thủ quan sát chiến trường. Nguyễn Cửu Minh đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh đang được một đám thủ vệ Bắc triều hộ giá di chuyển về hướng một chiếc chiến thuyền khác.

Bất chợt hắn bỗng nhớ lại một bức tranh chân dung có bảy tám phần tương tự người này trong lúc xem xét báo cáo thám thính quân tình. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Nguyễn Cửu Minh bỗng nhiên nhớ ra danh tính người này được ghi chú trên bức họa.

Không chút do dự, Nguyễn Cửu Minh gấp gáp hét to.

- Là hắn! Ở phía sau bên phải Soái thuyền! Hắn chính là Bắc triều Nguyên Soái thủy quân Trịnh Căn!

Trịnh Căn nghe mình bị gọi tên thì kinh ngạc, hoảng hốt quay đầu nhìn lại phía bên này. Nhìn thấy khuôn mặt Trịnh Căn, Nguyễn Cửu Minh đã chắc chắn tin tưởng tuyệt đối vào trí nhớ của mình. Hắn hưng phấn chỉ về hướng Trịnh Căn la lớn.

- Chính là hắn, ta có chết cũng không thể quên hình dáng hắn. Lừa được người khác, không lừa được ta! Ha...ha…!

Nguyễn Phúc Thuần nhìn thấy Nguyễn Cửu Minh chỉ tay hô to, không chút do dự truyền lệnh công kích về phương hướng đó. Nam triều binh sĩ nghe thấy mệnh lệnh của Nguyên Soái lập tức tập trung tấn công, quyết bắt cho được Trịnh Căn.

Trịnh Căn hốt hoảng vội vàng ra lệnh cho một phần thủ vệ ở lại đoạn hậu, một phần thủ vệ tiếp tục nhanh chóng hộ giá mình đi chiến thuyền khác tránh nạn.

Nguyễn Phúc Thuần thương pháp dũng mãnh đánh thẳng vào đám thủ vệ của Trịnh Căn. Nam triều binh sĩ sĩ khí như hồng, hoàn toàn áp chế binh lính Bắc triều trên Soái thuyền.

Mắt thấy Trịnh Căn sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt. Bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên.

- Nghịch tặc! Dám đụng đến dòng dõi Trịnh Vương. Hôm nay sẽ là ngày chết của các ngươi!

Nguyễn Phúc Thuần thần sắc kinh ngạc, nhìn sang phía âm thanh vừa phát ra.

Một chiếc chiến thuyền to lớn đang nhanh chóng áp sát vào Soái thuyền Bắc triều. Trên chiến thuyền, hiệu kỳ hai chữ Bình An phất phới, ngạo nghễ tung bay.

- Bình An Vệ! Một trong tứ đại quân đoàn của Trịnh Vương!

Nguyễn Phúc Thuần ngưng trọng thì thầm.

Hắn từng nghe Phụ Vương nói đến, Bắc triều chia làm Lê Đế - Trịnh Vương. Lê Đế sở hữu quân lực thế nào thì phụ vương hắn không nhắc nhiều, nhưng các quân đoàn chủ lực của Trịnh Vương thì phụ vương hắn diễn giải rất rõ.

Bình An Vệ, Trọng Giáp Thiết kỵ, Thiết Tượng binh cùng Phong Tranh Vệ, tứ đại quân đoàn của Trịnh Vương, sức chiến đấu cường hãn, bất kỳ quân đoàn nào đều có thể xoay chuyển thế cục trong chớp mắt.

Nguyễn Phúc Thuần sắc mặt lo lắng nhìn về phía chiến thuyền Bắc triều đang tiến về phía này. Nam triều tướng sĩ cũng thủ thế, nghiêm cẩn phòng thủ, tựa như cảm thấy một thứ gì đó cực độ nguy hiểm sắp xuất hiện.

Bên kia chiến thuyền, một nhánh quân đội hơn năm trăm người, từng binh sĩ mặc khôi giáp màu đen đứng đó, khuôn mặt mỗi người đeo một tấm mặt nạ lãnh khốc, trên thân thể từng người đều tỏa ra khí tức sát phạt, xốc vác, làm cho người ta cảm giác thật giống như một thanh trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng chém giết địch nhân. Trên áo giáp của từng người chiến sĩ bọn họ đều có khắc quân huy hình rồng hung tợn.

Hơi thở của bọn họ ác liệt, trầm trọng, làm cho người ta cảm thấy có một loại sức mạnh to lớn đè ép không thở nổi. Hơn năm trăm người đứng đó trong một bầu không khí nghiêm túc, không hề có một chút tiếng động phát ra giữa chiến trường ác liệt. Không khí tĩnh lặng nặng nề áp bách, khiến bên kia chiến thuyền hết thảy Nam triều tướng sĩ có cảm giác khiếp đảm không ngớt.

Bắc triều chiến thuyền nhanh chóng áp sát vào Soái thuyền. Một đám Bình An Vệ nhanh chóng nhảy lên Soái thuyền.

- Nam triều tướng sĩ! Đầu hàng đi. Các ngươi đã bị vậy chặt rồi!

Dẫn đầu đại quân, Bình An Vệ thống lĩnh thần sắc băng lãnh nhìn về phía Nam triều quân, ngạo nghễ nói.

- Không như ngươi tưởng tượng đâu!

Thoáng nhìn về phía Trịnh Căn, Nguyễn Phúc Thuần âm trầm cười dữ tợn.

- Thắng lợi chưa biết về tay ai đâu!

Nguyễn Phúc Thuần lẩm bẩm, nắm chặt Kim Thương trong tay quan sát tình hình xung quanh.

Bình An Vệ từng bước ép sát, bao vây Nam triều binh sĩ. Danh hiệu Trịnh Vương tứ đại quân đoàn không phải nói đùa, mỗi binh sĩ Bình An Vệ đều có sức chiến đấu cường hãn vượt xa binh sĩ bình thường, quân Nam triều đã bắt đầu có người ngã xuống.

- Nhị ca! Đừng lo lắng. Dù chuyện gì xảy ra muội vẫn bên huynh!

- Nhị ca! Còn có bọn đệ. Bọn đệ cũng sẽ mãi mãi ở bên huynh!

Tống Phước Thanh, Nguyễn Cửu Minh, Bùi Trọng Đổng, Lê Hoài Dương, Trần Ngọc Lâm đi đến bên cạnh Nguyễn Phúc Thuần mỗi người đều lộ vẻ chân thành, không chút do dự nói thẳng.

Nguyễn Phúc Thuần đột nhiên hiểu được, vào thời khắc sinh tử tồn vong mấu chốt này, mọi người đứng bên người mình, đó là muốn cùng sống chết với mình.

Nguyễn Phúc Thuần cảm động nhìn mọi người, mục quang bình tĩnh nói.

- Nếu hôm nay ta chết, không chỉ Nam triều sẽ nhớ ta, đến cả lịch sử Bắc triều có lẽ cũng phải viết vài dòng về ta nữa. Có lẽ, đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta đó!

"Trận chiến cuối cùng?"

Đám người Tống Phước Thanh thoáng ngẩn người suy tư, nhìn về phía bầu trời đêm trên cao, bóng tối bao trùm vạn trượng, như ẩn giấu một cái gì đó rất tăm tối, sâu xa.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.