Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảm liệt

Tiểu thuyết gốc · 1986 chữ

Tình thế chiến sự giằng co, ngày càng nguy ngập.

Nguyễn Phúc Thuần lạnh lùng chĩa thẳng mũi thương về trước, gương mặt anh tuấn bừng bừng sát khí:

- Binh lính Nam triều nguyện chết đứng, tuyệt không sống quỳ! Bình An Vệ thì sao chứ? Hãy để cho người Bắc triều biết sức mạnh và sự vinh diệu của chúng ta!

Thanh âm ngân vang như chuông khua trống đánh, dội vào lòng từng người, khí thế hào hùng, tất cả tướng sĩ Nam triều đều tuôn trào lệ nóng, ở giữa vòng vây trùng trùng của Bình An Vệ nhưng không một ai còn tâm lý cầu sống cả.

- Giết! Giết! Giết!

Toàn thể tướng sĩ Nam triều vung vũ khí trong tay, đồng thanh hô lớn, vừa bi tráng vừa mang khí thế hừng hực, trong khoảng khắc cả mặt thuyền rung chuyển dữ dội.

Nguyễn Phúc Thuần bí mật quay sang nói với Lê Hoài Dương, Trần Ngọc Lâm.

- Tiểu Dương, Tiểu Lâm! Một lát khi hai quân giao chiến, hai đệ hãy dẫn theo binh sĩ bắt cho được Trịnh Căn. Rõ chưa?

- Nhị ca! Bọn đệ hiểu rồi!

Lê Hoài Dương, Trần Ngọc Lâm tràn đầy quyết đoán trả lời. Nguyễn Phúc Thuần gật đầu hài lòng.

Bình An Vệ thống lĩnh nhận thấy tình hình giằng co bất quyết, hành động quyết đoán liền lập tức giơ đại đao lên, đột nhiên vung mạnh về phía trước.

- Bình An Vệ! Cứu giá Thế tử! Giết!

Mệnh lệnh ban ra, Bình An Vệ tức thì thế tấn công như sấm vang chớp giật, mãnh liệt đánh tới, như bầy sói hung mãnh lao vào con mồi đã rình rập từ lâu.

- Máu thịt chúng ta sẽ thủ hộ Nam triều! Giết…!

Nguyễn Phúc Thuần phẫn nộ gầm lên, cùng với tiếng quát của Bình An Vệ thống lĩnh vang vọng khắp chiến thuyền.

Người Nam triều, người Bắc triều bỗng trở nên sôi sục, hai luồng sức mạnh mãnh liệt như chực chờ va chạm với nhau.

Đột nhiên một đám Bình An Vệ nằm xuống, lấy ra sàng nỏ, hai chân chống vào vành nỏ, hai tay kéo mũi tên đặc chế.

Bình An Vệ thống lĩnh tức thì vung tay lên.

- Bắn.

Một đám Bình An Vệ cùng thả ra mũi tên trong tay ra một lúc. Mũi tên bắn ra uy lực ghê gớm, tùy tiện bắn thủng trọng giáp quân sĩ bình thường. Khoảng cách hai bên quá gần, trong nháy mắt đã bắn bào đám người Nam triều binh sĩ.

- A!

- Những mũi tên này!

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hoặc là bắn thủng đầu, bắn thủng ngực, bắn thủng đùi... Binh sĩ một khi trúng phải tên, không chết cũng trọng thương. Rào rào, nơi có mũi tên dày đặc nhất bắn vào, đều mất trắng một khoảng quân sĩ.

Mắt Nguyễn Phúc Thuần đỏ ửng. Hắn vung tay lên. Nam triều binh sĩ lập tức xung phong tấn công. Ở phía trước hàng quân, Nguyễn Cửu Minh hai mắt đã đầy những tia máu, phi thân tiến lên đầu tiên.

Xoẹt một tiếng, máu tươi phun lên như suối phun, một tên Bình An Vệ lập tức bị thương, cả người vội lui về sau. Cùng lúc đó, tất cả tướng sĩ Nam triều, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn lẫn bi tráng, như vừa thoát khỏi một rào cản lớn lao, nhanh như điện vọt lên.

Trong chớp mắt, hai luồng sức mạnh đổ sầm vào nhau.

"Choang! Choang!"

Tiếng vũ khí chói tai văng vẳng khắp nơi, lẫn với tiếng tiếng hô hào của tướng sĩ. Cơn mưa máu trong chớp mắt như một đóa hoa bung nở, nhuộm đỏ cả sàn thuyền.

Những binh sĩ Nam triều tinh nhuệ nhất đã giao phong với những binh sĩ Bình An Vệ tinh nhuệ nhất.

Đây là một trận đấu không cân sức. Đối mặt với đội quân đông hơn, mạnh hơn mình nhiều lần, tướng sĩ Nam triều đối với việc sinh tồn đã không còn xem là chuyện cần phải lo nữa. Một người đổi một người, vậy đã là lời rồi.

Ở vào tuyệt cảnh như thế này, tất cả tướng sĩ Nam triều trong tích tắc đã bộc phát sức lực vô cùng mãnh liệt, lấy một địch mười, dũng mãnh như hổ.

Giữa cảnh máu tươi tràn ngập, những thân hình trẻ trung Nam triều tướng sĩ liên tục ngã xuống, nằm bên người họ là vô số thi thể Bình An Vệ tinh nhuệ!

Màu máu che khuất hết tầm mắt, cừu hận bao trùm toàn bộ chiến trường.

Khắp nơi đều là ánh lửa, khắp nơi đều là máu đỏ. Trong cảnh giết chóc khôn cùng, tướng sĩ hai bên hết lớp này đến lớp khác ngã xuống. Nguyễn Phúc Thuần nôn nóng, hét lớn.

- Tiểu Dương, Tiểu Lâm! Nhanh! Tốc chiến, tốc thắng!

Lê Hoài Dương, Trần Ngọc Lâm nghe tiếng Nguyễn Phúc Thuần, biết tình thế đã rất nguy ngập, liền dẫn một toán binh sĩ Nam triều dốc sức tấn công đám Bắc triều thủ vệ đang ra sức chiến đấu hộ vệ Trịnh Căn. Bọn họ quyết ý phải nhanh chóng bắt cho được Trịnh Căn, bất kể sống chết.

Máu tanh rợp trời, Nguyễn Phúc Thuần đích thân cầm Kim Thương xung phong chiến đấu.

Nguyễn Phúc Thuần gầm lên một tiếng kinh thiên động địa. Hắn như phát điên, hét lên lao lên phía trước. Lúc này đây hắn đã quên hết xung quanh, chỉ có giết chóc.

Đao thương giao nhau, máu văng tung tóe. Không còn thấy sàn thuyền nữa, chỉ toàn máu là máu, những cặp mắt đỏ rực, chung quanh toàn người là người.

Nguyễn Phúc Thuần hai mắt trợn trừng, Kim Thương đâm ra rất mạnh, từng tên Bình An Vệ ngã xuống bên người hắn, đôi cánh tay hắn ra sức chém giết đã như tê dại đi rồi.

Nguyễn Cửu Minh theo sát phía sau Nguyễn Phúc Thuần bỗng rên lên đau đớn, một mũi tên đã bắn trúng hắn, máu phun ra như suối. Một cánh tay Bùi Trọng Đổng cũng lòng thòng, Tống Phước Thanh đang hộ vệ bên người hai người này, nhuyễn kiếm chém nhiều đến nỗi oằn cả lưỡi.

Nguyễn Phúc Thuần từng thương đâm ra, nhát nào cũng đâm thật sâu vào cơ thể đám binh sĩ Bình An Vệ đối diện. Hắn lạnh lùng nhìn đối thủ từng tên rên lên ngã xuống. Trước mắt hắn tất cả đều tràn ngập một màu đỏ, hai mắt mơ hồ, ý nghĩ trống rỗng. Lúc này, không ai có thể làm hắn tỉnh lại.

- Tiểu tử! Ngươi giỏi lắm. Chết đi!

Bình An Vệ thống lĩnh giận dữ quát vang, một mũi tên trong tiếng gió rít, bất ngờ vun vút lao về phía Nguyễn Phúc Thuần với một tốc độ kinh hoàng.

Nguyễn Phúc Thuần giật mình, cấp tốc dùng Kim Thương đánh bật mũi tên qua một bên.

Hắn còn chưa kịp thở, mũi tên thứ hai đã đến, thế tới rất mạnh, nhanh như tia chớp đến trước ngực hắn, khí thế đó so với mũi tên lúc trước thì còn khủng khiếp hơn nhiều. Hắn cắn răng hô lên một tiếng, lấy Kim Thương đẩy mũi tên hướng lên trên, cắt đứt vài cọng tóc của hắn.

- Nhị ca! Cẩn thận!

“Vù!”

Lời còn chưa dứt, khi mũi tên thứ hai vừa qua, thình lình xuất hiện mũi tên thứ ba, đầu tên đen bóng xoáy tròn, lướt tới như một làn khói hung hãn, lao thẳng vào ngực Nguyễn Phúc Thuần.

Khí thế và tốc độ một tiễn này cơ hồ xuất thần nhập hóa, đường bay không thể nhìn thấu được.

Nguyễn Phúc Thuần mí mắt khẽ giật hoảng hốt, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm mà hắn chưa bao giờ trải qua từ trong lòng dâng lên.

Cảm giác nguy hiểm này mãnh liệt đến cực điểm, làm Nguyễn Phúc Thuần tâm thần choáng váng, toàn thân nổi lên một lớp da gà, giống như lọt vào trong một vùng băng giá lạnh lẽo.

Hắn chưa kịp thu hồi Kim Thương, trước ngực không hề có phòng hộ, làm sao có thể ngăn cản một tiễn như thạch phá thiên kinh này đây?

Nguyễn Phúc Thuần lập tức cảm giác được một đoàn khí tức chết chóc sắp bao phủ chính mình.

Một khắc này, Nguyễn Phúc Thuần cảm giác được mình chưa bao giờ khoảng cách đến tử vong gần như vậy.

"Đến đây là kết thúc sau?".

Trong mắt Nguyễn Phúc Thuần hiện lên vẻ thê thảm, thời điểm tử vong đến gần, hắn bất chợt lưu luyến muốn nhìn về phía nàng. Bỗng Nguyễn Phúc Thuần thoáng thấy hai bóng người to lớn trùm xuống, bay về phía trước mình.

“Xoẹt!”

“Phốc! Rắc..!”

Tên găm vào người, xương cốt vỡ vụn.

Mọi người sửng sốt, Nguyễn Phúc Thuần ngẩng đầu lên, thấy được một cảnh tượng mà suốt đời đều khó quên. Một mũi tên dài màu đen đêm xuyên qua người Nguyễn Cửu Minh và Bùi Trọng Đổng ở cách hắn chỉ vài trượng phía trước.

Nguyễn Cửu Minh và Bùi Trọng Đổng sừng sững hiện thân trước người Nguyễn Phúc Thuần. Máu tươi vô tận, trước ngực hai người họ phun ra như suối.

Hai mắt Nguyễn Cửu Minh cùng Bùi Trọng Đổng trợn ngược, cả hai bước chân loạng choạng, nhưng vẫn cố đứng đó bám víu vào nhau, không chịu lùi một bước.

Ở xung quanh hai người bọn họ, từng người từng người Nam triều tướng sĩ sắc mặt tái nhợt, toàn bộ đều mang sắc mặt khiếp sợ nhìn về mũi tên dài màu đen đâm xuyên qua thân thể hai người.

Rất nhiều máu, từ mũi, tai, mắt, miệng hai người cuồn cuộn tuôn ra, phun ra ào ạt, ướt đẫm ngực, vai, đùi của bọn họ… Trong nháy mắt Nguyễn Cửu Minh cùng Bùi Trọng Đổng đã hóa thành hai người máu.

Tam tiễn liên hoàn, thiên hạ vô song!

Bình An Vệ thống lĩnh tuyệt đối có thực lực xạ thủ tông sư! Một tiễn này có uy lực kinh thiên động địa, xuyên kim phá thạch.

- Tiểu Minh!

- Tiểu Đổng!

Nguyễn Phúc Thuần, Tống Phước Thanh nghẹn ngào gào lên, nước mắt như mưa, liều mạng tiến lên, nhưng lại nghe Nguyễn Cửu Minh cùng Bùi Trọng Đổng nấc lên giận dữ:

- Nhị ca! Tiểu Thanh! Tránh... Tránh mau...!

- Tiểu Minh...! Tiểu Đổng…!

- Tiểu …Thanh! Dẫn nhị ca… Đi... Đi đi... a... a...!

Nguyễn Cửu Minh cùng Bùi Trọng Đổng cố gắng ngậm miệng lại, nhưng máu tươi vẫn phun ra, trào ra cả từ mũi bọn hắn đổ xuống khắp người.

- Đi! Nhị ca rút lui thôi. Chỉ cần còn sống chúng ta sẽ còn cơ hội. Đi thôi!

Tống Phước Thanh nước mắt không thể khống chế, nén đau thương hét lên, kéo Nguyễn Phúc Thuần giờ phút này vẫn đang thất thần đứng dậy. Nàng quay về Nguyễn Cửu Minh cùng Bùi Trọng Đổng vái một cái thật sâu, nước mắt đầm đìa trút xuống. Vô số tướng sĩ Nam triều nhìn lại cũng lệ tuôn như mưa.

- Nguyên Soái! Đi mau!

- Nguyên Soái! Bảo toàn thân thể. Sau này trả thù cho bọn thuộc hạ!

- Giết! Cùng lắm thì mười tám năm sau ta lại là một trang nam tử!

Tình thế vô cùng bất lợi cho Nam triều quân. Từng tiếng tiếng gầm gừ phẫn nộ ở phía Nam triều tướng sĩ phát ra, vô số tướng sĩ Nam triều dồn dập xông về phía trước đám Bình An Vệ, quyết chí tử chiến không lùi, tạo cơ hội cho Nguyễn Phúc Thuần thoát đi.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.