Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chiến bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 2131 chữ

“Xoạt!”

Một binh sĩ Nam triều nhảy lên, tụ tất cả khí lực, lưỡi đao vung mạnh, chém thẳng vào ngực một tên binh sĩ Bắc triều.

“Phốc!”

Một vòi máu thật dài phóng lên cao, phun thẳng vào đầu khôi, trên mặt của tên binh sĩ Nam triều, máu tươi nóng bỏng kích thích cả người nhiệt huyết sôi trào, có một loại cảm giác sinh mệnh thiêu đốt bừng bừng.

- Giết!

- Giết!

Nam triều quân nhiệt huyết dâng trào, tiếng gầm cất lên, dũng mãnh lao lên chiến đấu, giao chiến với đám binh sĩ Bắc triều.

Song phương chém giết kịch liệt, binh sĩ Nam triều không ngừng chết đi, cũng có vô số binh lính Bắc triều ngã xuống, trước ngực phun máu, nhuộm hồng cả sàn gỗ chiến thuyền.

Nơi nơi đều có vũ khí va chạm, nơi nơi đều có vết máu. Cửa biển Nhật Lệ, trong nháy mắt đã biến thành tâm điểm lịch sử của cuộc chiến tranh Nam triều và Bắc triều lần thứ bảy, vĩnh viễn trở thành một di tích không phai mờ trong dòng chảy lịch sử Đại Việt quốc.

Tiếng gầm vang rung trời lở đất của binh sĩ song phương như đập thẳng vào trái tim Nguyễn Phúc Thuần. Nhìn binh sĩ hai bên trộn lẫn vào nhau ra sức chém giết, giữa cảnh thê lương lẫn với những tiếng chấn động thấu trời, mặc kệ ngươi là người vĩ đại như thế nào, đứng trước khí thế này, đều trở nên nhỏ bé vô cùng.

Nguyễn Phúc Thuần căng thẳng trợn tròn hai mắt, sắc mặt tràn đầy sát khí, huyết khí chảy bừng bừng khắp người hắn, rồi dần dần sôi sục lên.

Từ Soái thuyền Nam triều, Nguyễn Phúc Thuần tức tốc cho phất lệnh kỳ một cái. Tất cả các chiến thuyền của Nam triều thủy quân nhất tề tràn vào chia cắt đội hình hạm đội Bắc triều thủy quân.

Nguyễn Phúc Thuần đích thân điều khiển Soái thuyền xông thẳng vào đội hình địch, ý định tìm bắt Bắc triều Nguyên Soái thủy quân Trịnh Căn để kết thúc nhanh cuộc chiến.

Nam triều thủy quân từ tả hữu hai bên đánh mạnh vào đội hình Bắc triều thủy quân. Ở giữa, Soái thuyền do Nguyễn Phúc Thuần chỉ huy đánh xốc tới. Bắc triều binh sĩ người bị giáo đâm, kẻ trúng tên bắn, chết cháy, chết đuối không biết bao nhiêu mà kể.

Đêm hôm nay, lửa đỏ rực trời, tiếng reo dậy sóng.

Cũng chính đêm hôm nay, chú định sẽ có những anh linh mới sẽ mãi mãi nằm lại trên dòng sông này, nhưng đồng thời cũng sẽ có những trang nam tử lưu danh hậu thế.

Chiến tranh mãi mãi vẫn như vậy. “Nhất tướng danh thành vạn cốt khô”.

Soái thuyền Bắc triều thủy quân.

- Ôi! Xuất sư bất lợi! Đành rút lui chấn chỉnh quân uy rồi xin Phụ Vương định đoạt vậy!

Bắc triều Nguyên Soái thủy quân Trịnh Căn lúc này đang nằm trên giường bệnh mệt mỏi lẩm bẩm. Đoàn thuyền tiên phong của Bắc triều thủy quân bị trúng mai phục, tổn thất nặng nề đã làm hắn thất kinh và phải vội vàng ra lệnh cho đại quân Bắc triều thủy quân theo đường cũ, nhanh chóng rút lui ra biển theo hướng cửa biển Nhật Lệ.

Trịnh Căn đang tính toán làm thế nào để bẩm báo chiến quả thất lợi cho Tây Định Vương Trịnh Tạc thì đột nhiên nghe tiếng đại pháo oanh kích, sau đó tiếng la hét chém giết dậy trời.

Trịnh Căn hốt hoảng không biết chuyện gì xảy ra liền cho một tên thân vệ đi ra ngoài thám thích tin tức. Chốc lát sau, tên thân vệ đã hốt hoảng quay về bẩm báo.

- Báo! Thưa Nguyên Soái! Nam triều thủy quân bất ngờ đột kích hậu quân! Tình hình chiến sự vẫn đang giằng co! Quân ta đang giao tranh ác liệt với địch quân!

Trịnh Căn nghe vậy lập tức cố gắng trấn định lại tinh thần, tập trung suy tính. Tính toán một lúc, đoán biết chắc chắn quân Nam triều đang triển khai công kích mục tiêu có khả năng rất lớn chính là bản thân hắn nhằm tạo lợi thế trong cả tràng chiến dịch.

Nhận thấy tình thế chiến trường cực kỳ nghiêm trọng, đã đến thời điểm liên quan đến thành bại cuộc chiến, sinh tử của bản thân. Trịnh Căn cố gắng muốn ngồi dậy đi ra ngoài xem xét tình hình và chỉ huy chiến sự, nhưng thân thể hắn mang bệnh, quá yếu đuối nên cũng đành thôi.

Cắn răng một cái, Trịnh Căn ánh mắt quyết đoán nhìn sang một trung niên võ tướng đang đứng hầu bên cạnh, uy nghiêm ra lệnh.

- Lan Quận Công Nguyễn Trực nghe lệnh!

- Có mạt tướng!

Nghe Nguyễn Trực cung kính đáp lời, Trịnh Căn khẽ gật đầu hài lòng, nói tiếp.

- Bản Soái trao cho ngươi binh phù, lệnh cho ngươi thay ta tạm thời chỉ huy đại quân Bắc triều thủy quân nhanh chóng đánh tan địch quân, rút lui thuận lợi!

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Trịnh Căn mỉm cười thỏa mãn, cầm binh phù điều binh đưa cho Nguyễn Trực. Sau đó hắn mặt không đổi sắc, sắc mặt âm trầm, từ áo trong lấy ra một ấn tín, phía trên khắc hình một con rồng đang oai vũ bay lượn, đưa cho Nguyễn Trực, nghiến răng nói.

- Còn đây là tín vật! Ngươi lập tức đến Hộ Thiên thuyền điều động lực lượng đó đến bảo hộ cho ta.

Nhìn thấy ấn tín khắc hình rồng mà Trịnh Căn vừa đưa. Nguyễn Trực giật mình hỏi lại.

- Nguyên Soái! Người đây là muốn điều động …?

Nguyễn Trực còn muốn hỏi rõ nhưng Trịnh Căn đã tức khắc cắt ngang, ra lệnh.

- Đúng! Ta muốn điều động Bình An Vệ. Người mau đi truyền lệnh cho ta!

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Nguyễn Trực thận trọng nhận binh phù và tín vật xong, cung kính hành lễ với Trịnh Căn rồi nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng.

Trịnh Căn mệt mõi nằm lại trên giường, thần sắc oán độc, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đám loạn thần Nam triều! Đến đây đi, ta sẽ cho các ngươi có đi mà không có về!

Lúc này chiến trường đã cực kỳ khốc liệt, chiến thuyền hai bên tình thế cài răng lược, xen kẽ lẫn nhau.

Bắc triều thủy quân sau những chật vật do bị tấn công đột ngột phủ đầu đã dần dần tỉnh táo trở lại, một số Bắc triều tướng lĩnh bắt đầu tổ chức phòng thủ hữu hiệu.

Nam triều thủy quân sau khi lợi thế bất ngờ ban đầu trôi qua, nay bắt đầu phải lâm vào tình trạng khổ chiến.

- A! Cháy rồi. Cứu ta với!

Vài người binh sĩ Bắc triều bị lửa bén vào quần áo cả người cháy bừng bừng, thống khổ la to, không ngừng nhảy lên, rồi chạy dọc theo thành chiến thuyền như một ngọn đuốc sống.

Vài tên binh sĩ Bắc triều còn chưa kịp phản ứng đã bị những ngọn đuốc sống đó đụng mạnh vào người. Những tia lửa bén vào tóc tai quần áo, tiếng kêu rên vang lên thê thảm.

Nguyễn Phúc Thuần cầm trên tay Kim Thương dũng mãnh đâm vào tên quan quân Bắc triều trước mặt. Máu me tung tóe, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, những binh sĩ Bắc triều xung quanh nghe tiếng trông lại, chỉ thấy một thiếu niên thống soái như sói giữa đàn dê xoay thương đâm loạn, trường thương múa lên điên cuồng, máu văng tứ phía.

Bên cạnh hắn các thành viên Kim Long Thất Tử cùng Túc Vệ Quân, Nam triều binh sĩ hai mắt đều đỏ ngầu, như những con sói hung tàn nhất, lao thẳng vào địch nhân thẳng tay chém giết kịch liệt.

- Giết! Giết!

Chiến đao lóe lên, tiếng hò hét sát phạt vang vọng kinh thiên động địa khắp chiến trường.

Nguyễn Cửu Minh, Bùi Trọng Đổng, Lê Hoài Dương, Trần Ngọc Lâm, vô số những binh lính trẻ tuổi, phẫn nộ hò hét, khí thế điên cuồng.

- Các huynh đệ, xông lên!

Tống Phước Thanh tâm lý lo lắng, thầm lặng theo sau bọn họ. Trong mắt nàng lúc này chỉ có hình ảnh oai hùng của Nguyễn Phúc Thuần.

Trong cơn hỗn loạn của chiến trường bỗng nghe một quan quân Bắc triều hét lên:

- Bắn tên! Giết! Giết! Giết chết bọn chúng!

Mấy chục binh sĩ Bắc triều cầm cung tên điên cuồng chạy lên sàn thuyền, tên bắn như mưa bắn về phía đám người Nam triều đang tràn vào.

"Phốc! Phốc!"

Một loạt mưa tên đi qua, mười mấy tướng sĩ Nam triều trúng tên ngã lăn xuống sàn thuyền hoặc rơi thẳng xuống nước. Đám binh sĩ Bắc triều sĩ khí đại chấn, như phát điên lao tới cận chiến với tướng sĩ Nam triều.

Nguyễn Phúc Thuần, Kim Long Thất Tử cùng Túc Vệ Quân lập tức lao lên ngênh đón, hai bên kịch chiến khốc liệt.

Nguyễn Phúc Thuần không biết khí lực từ đâu ra, phi thân một cái nhảy vào giữa đội ngũ binh sĩ Bắc triều vung thương chém giết, thương pháp đâm tới tựa hồ có một lực lượng cường đại phi thường, đâm chết vô số địch quân, làm cho hắn trong nháy mắt trở thành một dũng sĩ vô địch.

Binh sĩ Bắc triều từ các chiến thuyền khác tiến đến tham chiến ngày càng nhiều. Nguyễn Phúc Thuần cùng Nam triều binh sĩ trên người đều đã vấy đầy máu tươi.

Nguyễn Phúc Thuần cùng các thành viên Kim Long Thất Tử hóa thành mũi tiên phong, một đường chém giết, chiến bào trên người nhuộm đầy huyết dịch, không thấy rõ hình dáng nữa rồi.

Nguyễn Phúc Thuần một đường giết chóc, vô số hung hiểm, mấy lần suýt gặp nguy cấp dưới tên nỏ của Bắc triều binh sĩ, cũng không biết như thế nào mà ở những thời khắc cuối cùng, thì hắn luôn là người tránh kịp.

Mắt thấy tướng sĩ Nam triều liên tục trúng tên gục xuống, Nguyễn Phúc Thuần tâm lý khẩn cấp, đang muốn liều mạng xông đến tiêu diệt đám cung tiễn thủ Bắc triều, đột nhiên nghe thấy một thanh âm hét lớn.

- Để chúng cho ta!

Một bóng người mặc thân vệ khôi giáp như lưu tinh vượt qua mọi người, lao tới đám cung tiễn thủ Bắc triều, những mũi tên của binh sĩ Bắc triều điên cuồng bắn tới như châu chấu, mang theo tiếng rít rợn người.

Bóng người đó không hề ngừng lại, kiếm quang trong tay lóe sáng như một luồng lửa điện, sấm sét, đánh thẳng vào đám cung tiễn thủ Bắc triều mà chém giết. Chỉ trong một thoáng, đám cung tiễn thủ Bắc triều chỉ còn là những thi thể. Chiến thuyền trong nháy mắt biến thành một biển máu.

- Đức Phong đại ca! Hay lắm, quả không hổ danh Kim Long Kiếm công tử.

Nguyễn Phúc Thuần, các thành viên Kim Long Thất Tử cùng Túc Vệ Quân vui mừng hô lớn.

Nguyễn Đức Phong thần thái trầm tĩnh, tuy nhiên sắc mặt lại nghiêm trọng, lắc đầu nói với Nguyễn Phúc Thuần.

- Thuần đệ! Cứ tiếp tục như thế này không phải cách. Dù sao lực lượng của chúng ta vẫn có cách biệt với quân Bắc triều!

- Đức Phong đại ca nói phải! Đệ cũng đã có kế hoạch có thể giải quyết được khốn cục trước mắt rồi!

- Ý đệ là…

- Chính là nơi đó!

Nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Phúc Thuần, mọi người thấy được hình ảnh Soái thuyền của quân Bắc triều ở phía xa xa.

Nguyễn Đức Phong ánh mắt toát ra quang mang đặc thù, trầm giọng hỏi.

- Cầm tặc trước cầm vương?

- Đúng vậy! Hiện giờ chỉ có cách đó mới có thể chấm dứt cuộc chiến nhanh nhất!

Nguyễn Phúc Thuần thần sắc bình tĩnh, kiên định trả lời. Các thành viên Kim Long Thất Tử cùng Túc Vệ Quân đều gật đầu, hiểu rõ mình cần phải làm gì.

- Truyền lệnh! Tham tướng Tài Lễ thay ta chủ trì chiến sự ở đây! Túc Vệ Quân theo ta. Tiến lên!

Nguyễn Phúc Thuần cho Truyền lệnh binh đem mệnh lệnh cho Tham tướng Tài Lễ. Bản thân hắn dẫn Túc Vệ Quân điều khiển chiến thuyền xông thẳng về hướng Bắc triều Soái thuyền.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.