Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi đau hậu chiến

Tiểu thuyết gốc · 1536 chữ

Bước ra khỏi đại môn Việt Kiếm Môn. Nguyễn Phúc Thuần ngựa không ngừng vó lần lượt đi đến gia đình những người huynh đệ trong Kim Long Thất Tử.

Trên đường lớn phủ chính Kim Long, kẻ qua người lại tấp nập ngược xuôi, tiếng mua bán mặc cả không dứt bên tai, những chủ hàng tiểu thương ven đường cao giọng hát rao không ngừng.

Không khí cuộc sống thường nhật thật vui vẻ, thoải mái. Thế nhưng tâm tư Nguyễn Phúc Thuần giờ đây chỉ là một mảnh đau thương, nặng nề, không có tâm tình để ý khung cảnh xung quanh.

Hắn đi đến Trung Quốc công phủ. Hắn nhìn thấy Trung Quốc công phu phụ cầm di vật của Nguyễn Cửu Minh đau lòng rơi lệ, tiếng khóc thê thảm, khiến người ta không nỡ đứng nhìn.

Trong cơn gió lạnh lẽo thổi qua đường lớn Kim Long phủ chính, hắn lặng lẽ rời đi Trung Quốc công phủ.

Địa điểm tiếp theo hắn đi đến nhà của Bùi Trọng Đổng. Hắn nhìn thấy mẫu thân Bùi Trọng Đổng ngất đi khi hay tin nhi tử mình mãi mãi không trở về.

Mang tâm trạng trầm thống, hắn tiếp tục đến nhà Lê Hoài Dương. Hắn nhìn thấy ông nội Lê Hoài Dương mang di vật của Tiểu Dương đến Tổ đường, hai hàng lão lệ tung hoành, dập đầu tạ tội với tổ tiên, dòng tộc.

“Sinh tử vô thường, họa phúc vô môn”

Từ đại môn Lê phủ bước ra, Nguyễn Phúc Thuần thở dài ngao ngán. Để hắn đi đến từng nhà huynh đệ kết nghĩa thông báo tin buồn, chuyển giao di vật, thật không khác nào tra tấn tinh thần của hắn.

Nguyễn Phúc Thuần tinh thần mệt mỏi, bước đi vô định, nhưng hắn biết hắn vẫn phải tiếp tục đi, vì đây là sứ mệnh của hắn.

Trần phủ. Kim Long phủ chính.

Từ đằng xa, Nguyễn Phúc Thuần đã nhìn thấy đại môn Trần phủ, gia viên của Trần Ngọc Lâm.

Đến trước đại môn chừng hai mươi trượng, Nguyễn Phúc Thuần dừng cương nhảy xuống, dắt ngựa từng bước tiến đến đại môn Trần phủ.

Bước lên bậc thang đại môn, hắn khi phía trước đại môn đang có hai tên thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, trên mình mặc bộ áo dài và chiếc mũ màu xanh dành cho gia đinh.

Hai tên gia đinh đang nói chuyện với nhau, cảm giác có người bước đại môn Trần phủ đến liền ngừng nói chuyện, xoay người nhìn lại thì thấy Nguyễn Phúc Thuần.

Một trong hai tên gia đinh cung kính chào hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ mất mát, buồn thảm.

- Thuần Đức công tử! Ngài đến rồi! Lão gia và phu nhân đang đợi trong nội viện. Mời ngài vào phủ!

Nghe thấy tên gia đinh báo lại, Nguyễn Phúc Thuần không kìm nén nổi cảm xúc bất nhẫn, đắng chát than lên một tiếng. Nhìn vẻ mặt của hai tên gia đinh, có lẽ Trần gia phu phụ đã đợi hắn lâu lắm rồi.

Một tên gia đinh Trần phủ nhanh chóng dẫn đường cho Nguyễn Phúc Thuần băng qua một khu vườn. Khu vườn này chiếm diện tích rất lớn, chỉ dùng mắt nhìn thì không thể thấy ranh giới.

Trong khu vườn có gác ngắm thiên văn, có lầu săn bắn lại có cầu nhỏ với nước róc rách chảy. Phóng tầm mắt ra xa thì thấy khắp khu vườn là hoa cỏ ngào ngạt toả hương, non xanh nước biếc, quả là một nơi phong cảnh tuyệt mỹ. Xen lẫn trong sự đi lại chuyển động không ngừng như con thoi của bọn nha hoàn hạ nhân là những khóm trúc, bụi cây tạo nên một bức tranh phồn hoa rực rỡ.

Chỉ có điều ngày hôm nay không khí khu vườn không được vui vẻ như mọi khi, thay vào đó Nguyễn Phúc Thuần cảm thấy một không khí u uất như có như không trên từng khuôn mặt đám nha hoàn hạ nhân.

Đi qua khu vườn, Nguyễn Phúc Thuần được tên gia đinh dẫn thẳng đến một tiểu viện trong Trần phủ.

Phía trước tiểu viện là một khu vườn hoa nhỏ vô cùng thanh tĩnh, trong vườn trồng không biết bao nhiêu là hoa hoa cỏ cỏ. Có Mẫu Đơn nghiêng nước nghiêng thành, Thược Dược diễm lệ toả hương ngào ngạt, cũng có Thu Cúc lặng lẽ hương thầm, hoặc Lan Hoa quân tử trong gió, trăm hoa khoe sắc đẹp đến không biết dung từ ngữ nào để diễn tả.

Đi xuyên qua biển hương hoa ấy là đến một tiểu viện u tĩnh, sau lưng dựa giả sơn. Một chiếc cổng vòm hình tròn ngăn cách giữa vườn hoa và tiểu viện.

Đi qua cổng vòm, điều đầu tiên đập vào mắt Nguyễn Phúc Thuần là sự xuất hiện của một căn phòng khá lớn, mái ngói màu đỏ, cột nhà đều được làm bằng gỗ quý, đại sảnh trong phòng bày một bộ bàn ghế được chạm khắc tinh xảo. Tuy trang trí đơn sơ nhưng vẫn toát lên vẻ thanh nhã quyền quý.

Ngồi tại đại sảnh căn phòng là một đôi vợ chồng trung niên. Trung niên nam nhân mặc một bộ cẩm bào, khuông mặt khổ sáp. Trung niên phụ nhân thì dung nhan xinh đẹp mặc một bộ áo dài màu hồng, nhưng lúc này thần tình lại đau thương, đôi mắt nàng đỏ ửng, rõ ràng mới khóc qua một trận.

- Thuần Đức bái kiến Trần bá phụ, bá mẫu!

Nguyễn Phúc Thuần tiến vào căn phòng, lễ độ hướng hai người hành lễ.

- Thuần Đức công tử khách khí! Xin mời ngồi!

Trung niên nam nhân Trần bá phụ thần thái có chút mệt mỏi, gắng gượng đáp lễ. Không khí trong căn phòng đột nhiên trở nên có chút nặng nề, không ai lên tiếng.

Một lúc sau, Trung niên phụ nhân Trần bá mẫu tinh thần ổn định đôi chút, nhìn về phía Nguyễn Phúc Thuần, âm thanh nhát gừng hỏi.

- Thuần Đức công tử! Có phải Lâm nhi đã ….?

Nguyễn Phúc Thuần nặng nề nhắm mắt lại, không nói lời nào, đau đớn gật đầu.

Có được câu trả lời chính xác từ Nguyễn Phúc Thuần, Trần bá mẫu như mất hết cả linh hồn, ngồi ngây như phỗng, hai hàng nước mắt tuôn rơi, lẩm bẩm.

- Lâm nhi! Con ta. Con trai ngoan của mẹ!

Trần bá phụ ngồi cạnh Trần bá mẫu lặng lẽ thở dài, đôi mắt tràn ngập thống khổ, nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi thê tử của mình.

Nguyễn Phúc Thuần khẽ lắc đầu lặng thin không nói gì. Cảnh tượng như thế này ngày hôm nay hắn đã liên tục chứng kiến mấy lần. Tinh thần hắn cũng căng thẳng cực độ, đôi lúc chỉ hận không được chết đi để cùng đoàn tụ với huynh đệ của mình.

Bỗng ở phía sau rèm cửa phía trong căn phòng, một thân ảnh lam y thiếu nữ ngồi phịch xuống đất. Nữ tử này tuổi chừng mười sáu trăng tròn, dung mạo tuy không tính là quá xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ thanh thuần đáng yêu.

Nàng ngồi đấy, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi trên đôi má nàng, ánh mắt nàng vô hồn như không tin vào sự thật mình nghe thấy, đôi môi nàng khẽ run rẩy thì thầm.

- Tiểu Lâm ca ca chết rồi! Chết rồi! Không! Đây không phải là sự thật. Tại sao chứ? Huynh đã hứa sẽ quay về cưới Tiểu Ngọc mà. Tiểu Lâm ca ca! Huynh là kẻ không giữ lời! Muội hận huynh! Muội hận huynh! Tại sao chứ? Hu hu hu….!

Tiểu Ngọc cuồng loạn hét to, càng lúc càng lớn. Nàng không tin vào sự thật người mà nàng yêu đã tử trận. Nàng muốn điên rồi, điên lên để quên hết cõi trần ai đầy đau khổ này.

- Tiểu Ngọc! Bình tĩnh Tiểu Ngọc. Có đại nương ở đây, con mau bình tĩnh lại!

Trần bá mẫu thấy nàng tâm thần tan vỡ, điên loạn khóc lóc liền vội vàng chạy lại ngồi xuống, ôm thiếu nữ Tiểu Ngọc vào lòng. Trần bá mẫu vừa khóc vừa an ủi nàng. Hai người phụ nữ, hai linh hồn đồng điệu, họ ngồi đó ôm nhau khóc cho một bóng hình họ thương yêu đã không bao giờ trở lại.

- Khiến Thuần Đức công tử chê cười rồi! Phu nhân ta hôm nay tinh thần bất ổn. Xin công tử về cho. Hôm khác ta sẽ đến phủ tạ lỗi!

Trần bá phụ cười khổ, chắp tay khách khí tiễn khách.

- Bá phụ quá lời! Thuần Đức xin cáo lui!

Nguyễn Phúc Thuần thở dài đứng lên, chắp tay bái biệt Trần bá phụ, không chút do dự xoay người rời đi.

Lúc này, không ai trong số những người trong phòng phát hiện được một tia quyết tuyệt trong ánh mắt thiếu nữ Tiểu Ngọc đang khóc lóc ngồi đó.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.