Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Việt Kiếm Môn

Tiểu thuyết gốc · 1574 chữ

Việt Kiếm Môn. Kim Long phủ chính.

Ở phía xa xa, Nguyễn Phúc Thuần đã trông thấy một tòa đại môn sừng sững.

Khung cửa đại môn rộng chừng hai mươi thước, cao cũng hơn năm thước, đều được tạo thành từ Thiết Mộc cứng rắn, phía dưới là hai cánh cửa thiếc dày màu đen do tinh thiết tốt nhất chế tạo mà thành.

Đằng sau cánh cửa có thể chứng kiến không khí u tĩnh, một con đường rộng nối thẳng vào trong, hai bên đường rất nhiều cây cối cao lớn. Giữa đại môn có treo biển hiệu, trên biển viết ba chữ to "Việt Kiếm Môn".

Nguyễn Phúc Thuần thắng cương xuống ngựa, từ từ bước đến đại môn Việt Kiếm Môn.

Việt Kiếm Môn, Kim Long phủ đệ nhất kiếm môn. Môn phái có lịch sử lâu đời, được sáng lập không lâu sau khi Nam triều Tiên Vương Nguyễn Hoàng dẫn quân Nam tiến, chưởng quản hai xứ Thuận Hóa và Quảng Nam.

Tổ sư khai phái Việt Kiếm Môn vốn là một giang hồ đại hiệp, ngao du khắp nơi, đến khi Nam triều Tiên Vương Nguyễn Hoàng chiêu mộ nhân tài Nam tiến thì gia nhập vào đội ngũ nhân sĩ phò trợ.

Sau khi vào nam, trong suốt phần đời còn lại, tổ sư khai phái Việt Kiếm Môn luôn theo Tiên Vương xông pha trận mạc, đánh Đông dẹp Bắc, lập biết bao công lao hạng mã. Đến tuổi xế chiều được Tiên Vương vinh danh, trở thành anh hùng một phương. Việt Kiếm Môn tổ sư nhân dịp này bèn xin phép Tiên Vương, được chấp thuận ở phủ chính Kim Long khai tông lập phái, đặt tên là Việt Kiếm Môn.

Kiếm pháp Việt Kiếm Môn vang danh Nam triều, tuy nhiên nhân số đơn bạc, mỗi đời chưởng môn chỉ có một đệ tử chân truyền. Đệ tử chân truyền đời này của Việt Kiếm Môn chính là Nguyễn Đức Phong.

Nhìn thấy cánh cửa đại môn quen thuộc, Nguyễn Phúc Thuần không khỏi hồi ức về khoảng thời gian vui vẻ lúc trước.

“Thuần đệ! Đi uống rượu nào!”.

“Nam nhân là phải biết uống rượu!”

“Đức Phong đại ca! Tha cho đệ đi!”

“Thằng nhóc này!”

- Đức Phong đại ca….! Về đến nhà rồi!

Cố gắng trấn định tâm thần lại, Nguyễn Phúc Thuần bước đến đại môn Việt Kiếm Môn thì gặp một lam bào thiếu niên từ trong bước ra.

Trên lưng lam bào thiếu niên đeo một thanh trường kiếm, trên ngực áo may môn huy Việt Kiếm Môn. Hắn tinh thần khá sa sút, đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Phúc Thuần, sửng sốt vội hỏi.

- Thuần Đức công tử! Ngài đã trở về rồi?

Nguyễn Phúc Thuần cười đáp lễ, khách khí nói.

- Vị huynh đệ này. Ta muốn vào bái kiến Mạc lão sư. Xin giúp ta thông truyền!

Lam bào thiếu niên vội vàng bảo Nguyễn Phúc Thuần đợi một lát, rồi chạy vào trong thông bẩm. Không bao lâu sau, lam bào thiếu niên đã quay trở ra đại môn, cung kính nói.

- Sư phụ đang đợi công tử ở thư phòng! Xin mời Thuần Đức công tử vào trong!

Nguyễn Phúc Thuần chắp tay đáp lễ, liền đi vào trong. Lam bào thiếu niên nhìn thấy hắn sắp đi vào, ánh mắt do dự, muốn hỏi lại thôi.

Nguyễn Phúc Thuần tinh ý phát hiện, thở một hơi dài, vỗ vai hắn nói.

- Ngươi yên tâm! Đức Phong đại ca là một anh hùng. Không phải chỉ của Việt Kiếm Môn mà còn là anh hùng của Nam triều ta! Ngươi có quyền tự hào về huynh ấy!

Nói xong, Nguyễn Phúc Thuần bước nhanh vào trong đại môn. Phía sau, lam bào thiếu niên đôi mắt đã ửng đỏ, thần sắc nghiêm trang nhìn theo, chắp tay vái tạ.

Nguyễn Phúc Thuần nhanh chóng đi đến Thư phòng Môn chủ Việt Kiếm Môn. Đến trước cửa thư phòng, hắn đứng ngoài cửa chắp tay, cung kính nói vọng vào.

- Vãn bối Thuần Đức công tử! Kính xin bái kiến Mạc lão tiền bối!

- Vào đi!

Từ phía trong phòng, một thanh âm mạnh mẽ vang lên.

- Đa tạ tiền bối!

Nguyễn Phúc Thuần lập tức kính trọng đáp lời, đứng dậy bước vào thư phòng.

Bên trong thư phòng, một vị bạch phát lão nhân đang đứng bên cửa sổ đôi mắt xuất thần, đang nhìn về phía tinh không.

Nhìn qua bộ dáng lão nhân ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc dài màu trắng, tướng mạo khá bình thường, thân thể tráng kiện, trên thân mặc một bộ lam bào trước ngực có môn huy Việt Kiếm Môn, hai tay chắp lại ở phía sau lưng.

Trên người bạch phát lão nhân phảng phất có chút đặc thù khí chất tựa như một thanh thần kiếm sắp rời vỏ, hai mắt sắc bén mở lớn trong đó mang theo vài phần sát phạt chi ý.

Tâm tình lão nhân không mấy vui vẻ. Nghe tiếng bước chân phía sau, lão nhân thong thả xoay người lại, ánh mắt pha chút đau thương nhìn Nguyễn Phúc Thuần.

Nguyễn Phúc Thuần trông thấy lão nhân tâm tình không tốt cũng không biết phải an ủi như thế nào cho phải. Nguyễn Đức Phong vừa là đệ tử vừa là người được lão nhân nuôi dưỡng từ nhỏ, dốc lòng truyền thụ công phu tuyệt học, xem như con ruột mà dưỡng dục.

Thở dài một hơi, Nguyễn Phúc Thuần lấy ra di kiếm của Nguyễn Đức Phong, cung kính chuyển giao cho vị bạch phát lão nhân, sau đó lùi lại, cung kính đứng đó không nói gì.

Đưa tay nhận lấy di kiếm của đồ đệ do Nguyễn Phúc Thuần đưa qua, bạch phát lão nhân nhìn chăm chú vào thanh trường kiếm, đôi tay lão thầm vuốt ve thân kiếm.

Một lúc sau, ánh mắt bạch phát lão nhân mới lần nữa lướt qua trên người Nguyễn Phúc Thuần. Không biết tại sao mặc dù lão nhân không nói, nhưng Nguyễn Phúc Thuần có cảm giác một tâm tình thống khổ tận đáy lòng trong đôi mắt ấy.

Lão nhân vừa vuốt ve thanh trường kiếm, vừa chậm rãi mở lời.

- Năm xưa! Mạc Cảnh Hạo ta đây từ bỏ quan cao hậu lộc, quyết chí gia nhập Việt Kiếm Môn, trở thành chân truyền đệ tử, rồi Môn chủ. Sau đó, ta thu nhận Phong nhi làm chân truyền đệ tử. Ta dốc lòng truyền thụ Tru Hồn kiếm pháp cho hắn, muốn hắn làm người nối nghiệp. Tiếc thay! Nay hắn đã tận trung báo quốc, cũng coi như không uổng công ta đặt kỳ vọng vào hắn!

Thất thần trong nháy mắt, Mạc Cảnh Hạo lão nhân hồi tỉnh định thần, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Phúc Thuần, ôn tồn cười nói.

- Thuần Đức công tử! Ngươi là huynh đệ kết nghĩa của Phong nhi! Luận theo bối phận, ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng ông cậu, dù sao mẹ của tổ phụ ngươi cũng là cháu của phụ thân ta. Năm đó ta trao cho ngươi bộ U Ling thương pháp và U Linh bộ pháp của Hoa Sơn Lý gia có lẽ là một trong những quyết định đúng đắn nhất của ta. Bộ thương pháp này có thể tỏa sáng rực rỡ, phát dương quang đại trong tay ngươi, ta cũng thấy mãn nguyện!

Mạc Cảnh Hạo lão nhân vừa nói, vừa cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Phúc Thuần, trên mặt xuất hiện một tia mỉm cười mãn ý, các khối cơ thịt trên mặt lão nhân tựa hồ có chút cứng ngắc, bộ dáng lúc cười lên khiến kẻ khác có chút không dám tán thưởng, hùa theo.

Ngừng một lát, Mạc Cảnh Hạo lão nhân tâm tình có chút u uất, nhìn Nguyễn Phúc Thuần lãnh đạm nói.

- Thuần Đức công tử! Lão phu cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi! Mời người hồi phủ thôi!

Nguyễn Phúc Thuần nghe Mạc Cảnh Hạo lão nhân ngữ khí có ý mệt mỏi, hạ lệnh trục khách. Hắn gật gật đầu, đột nhiên, hắn lui về phía sau một bước, mở rộng khoảng cách của mình và Mạc Cảnh Hạo lão nhân, ngay sau đó, hai gối quỳ xuống trên mặt đất, hướng về lão nhân cung kính dập đầu lạy ba lạy.

Phía trong phòng, Mạc Cảnh Hạo lão nhân sửng sờ.

- Thuần Đức công tử! Người làm như vậy ý là….

Nguyễn Phúc Thuần ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Mạc Cảnh Hạo lão nhân, trịnh trọng nói

- Một ngày là thầy, cả đời là cha! Ba cái dập đầu này là ta cùng Đức Phong đại ca dành cho Mạc lão sư ngài. Mong người nhận cho!

Mạc Cảnh Hạo lão nhân khuôn mặt biến ảo trầm ngâm, suy nghĩ một lát, rốt cuộc lão thở dài, gật đầu không nói gì thêm.

Nguyễn Phúc Thuần lễ độ đứng dậy chắp tay bái biệt, cáo từ lão nhân, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, rời khỏi Việt Kiếm Môn.

Ở sau lưng hắn, trong thư phòng, là một thân ảnh già nua, cô độc đang run run tiếp tục vuốt ve thanh di kiếm trong căn phòng cô quạnh, miệng khẽ lẩm bẩm “Phong nhi!”.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.