Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đời này Nguyễn Phúc Thuần chỉ có một người thê tử là Tiểu Thanh

Tiểu thuyết gốc · 1484 chữ

Triều Đô hầu phủ. Kim Long phủ chính.

- Cuối cùng cũng đã đến nơi này!

Nguyễn Phúc Thuần đứng trước đại môn Triều Đô hầu phủ, khẽ thì thầm.

Nhìn khung cảnh xung quanh đại môn Triều Đô hầu phủ. Nguyễn Phúc Thuần ánh mắt phức tạp, không khỏi hồi ức lại những hình ảnh diễn ra ở đây chỉ cách vài tháng trước.

“Nhị ca! Muội chuẩn bị xong rồi! Đi thôi!”

“Nhị ca! Huynh yên tâm! Chúng ta sẽ cùng trở về!”

“Nhị ca! Dù có chuyện gì xảy ra, muội vẫn mãi luôn bên cạnh huynh!”

Nụ cười đó, giọng nói đó vẫn ẩn hiện bên tai Nguyễn Phúc Thuần như mới ngày hôm qua, từng cảnh tượng như một bức tranh lướt qua trước ánh mắt hắn.

- Tiểu Thanh! Chúng ta về đến nhà rồi!

Thì thầm một tiếng, Nguyễn Phúc Thuần chần chừ nhưng vẫn bước đến đại môn Triều Đô hầu phủ gõ cửa. Một gia đinh Triều Đô Hầu phủ mặc áo dài màu xanh từ trong bước ra.

Nhìn thấy tên gia đinh vừa bước ra, Nguyễn Phúc Thuần liền không nhanh không chậm đưa bái thiếp cho hắn nhờ gởi đến Triều Đô hầu xin diện kiến.

Tên gia đinh Triều Đô hầu phủ nhận ra Nguyễn Phúc Thuần. Hắn vội vàng nhận lấy bái thiếp, cung kính bảo Nguyễn Phúc Thuần chờ một lát, rồi xoay người chạy nhanh vào nội phủ thông báo với chủ nhân.

Nguyễn Phúc Thuần đứng ngoài đại môn Triều Đô hầu phủ đợi một thoáng. Chốc lát sau, tên gia đinh đã nhanh chóng quay trở lại mời hắn vào trong đại sảnh Triều Đô hầu phủ.

Bước vào đại sảnh Triều Đô Hầu phủ, Nguyễn Phúc Thuần quan sát thấy Triều Đô hầu Tống Phước Triều đang ngồi trên chủ vị, bên cạnh là Hầu gia phu nhân, cả hai người khuôn mặt đuộm buồn, tràn đầy nét bi thương đang nhìn về phía hắn.

Bước lên một bước, Nguyễn Phúc Thuần chắp tay cúi người, cung kính hướng về Triều Đô Hầu cùng Hầu gia phu nhân hành lễ.

- Chất nhi bái kiến hầu gia, phu nhân!

Triều Đô hầu Tống Phước Triều liền nhanh chóng đứng lên đáp lễ và mời Nguyễn Phúc Thuần ngồi vào hàng ghế bên cạnh.

- Thuần Đức hầu không cần đa lễ! Mời an tọa!

- Cảm tạ hầu gia!

Nguyễn Phúc Thuần cảm tạ Tống Phước Triều, rồi đến hàng ghế bên cạnh, ngồi xuống.

Không khí đại sảnh trở nên vi diệu, tĩnh mịch, ai cũng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không muốn cất tiếng lên trước, như lo lắng sẽ biết được một sự thật đau thương nào đó.

Sau cùng, vẫn là Hầu gia phu nhân chủ động phá vỡ không khí im lặng, bi thương nhìn Nguyễn Phúc Thuần cất tiếng hỏi.

- Thuần Đức hầu đến đây là để trao gởi di vật của Thanh nhi?

Nguyễn Phúc Thuần thống khổ gật đầu. Hắn lấy trong tay nải ra hủ tro cốt của Tống Phước Thanh, kính cẩn bước lên đưa cho Hầu gia phu nhân, miệng đắng chát nói.

- Chất nhi bất tài. Không bảo toàn được cho Tiểu Thanh. Kính xin hai vị trưởng bối bớt đau thương!

Hầu gia phu nhân ánh mắt có phần ngây dại cầm lấy hủ tro cốt nữ nhi của mình, thân thể bà như chết lặng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, đôi tay bà khẽ vuốt ve hủ tro cốt giống như đang vuốt ve khuôn mặt của nhi nữ bảo bối, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, miệng bà lẩm bẩm

- Thanh nhi! Con gái ngoan của mẫu thân! Con thật là số khổ mà!

Tống Phước Triều khuôn mặt cũng dấu được vẻ đau thương, mất mát, nỗi đau mất nhi nữ bảo bối này thật là một đả kích quá lớn với ông.

- Cảm tạ Thuần Đức hầu đã mang di cốt Thanh nhi về đây! Hôm nay thể tử của ta tâm tình không tốt, ta cũng không tiện tiếp khách. Mời Thuần Đức hầu quay về, hôm khác ta sẽ đến phủ cảm tạ!

Trấn định lại tâm thần, Tống Phước Triều đứng lên cảm tạ Nguyễn Phúc Thuần, có ý tiễn khách.

- Xin Triều Đô hầu thư thả, cho chất nhi nói vài câu!

Nguyễn Phúc Thuần đứng dậy, chắp tay hành lễ, khẩn khoảng nói.

Tống Phước Triều cùng Hầu gia phu nhân hơi kinh ngạc, thần sắc bất định nhìn nhau, do dự một chút vẫn là đồng ý, cả hai người ngồi xuống chú ý xem Nguyễn Phúc Thuần có chủ ý gì.

Bỗng nhiên Nguyễn Phúc Thuần lui về phía sau một bước, hai gối quỳ xuống trên mặt đất đại sảnh.

Tống Phước Triều cùng Hầu gia phu nhân giật nảy mình vội vàng đứng dậy, gấp gáp nói to.

- Thuần Đức hầu làm gì vậy! Chúng tôi không nhận nổi đâu! Mời ngài mau đứng lên đi!

Nguyễn Phúc Thuần dường như không nghe thấy lời nói của Tống Phước Triều cùng Hầu gia phu nhân, hắn vẫn kiên trì quỳ ở đó.

Khuôn mặt Nguyễn Phúc Thuần bình tĩnh, ngữ khí kiên định thâm tình, nhìn về phía Tống Phước Triều cùng Hầu gia phu nhân, từng câu từng chữ nói.

- Hai vị trưởng bối xin hãy cho ta thay Tiểu Thanh thành toàn đạo hiếu!

Triều Đô hầu phu phụ nghe xong, lập tức như bị trúng thuật định thân, đứng yên tại chỗ, cả hai dùng ánh mắt phức tạp nhìn về thân ảnh Nguyễn Phúc Thuần đang quỳ dưới đại sảnh.

- Đời này Nguyễn Phúc Thuần chỉ có một người thê tử là Tiểu Thanh. Nhị vị trưởng bối xin cho phép chất nhi được gọi hai vị tiếng nhạc phụ, nhạc mẫu. Hai lạy này là chất nhi thay thê tử bái nhị vị song thân. Xin nhị vị hãy nhận lấy!

Nguyễn Phúc Thuần ánh mắt ngước nhìn Triều Đô hầu phu phụ, lời nói như đanh thép mang theo sự kiên định không gì xoay chuyển nổi, pha lẫn trong đó sự đau thương thấu tận tâm can.

Nguyễn Phúc Thuần thần sắc cố chấp, bướng bỉnh kiên quyết thực hiện dập đầu nhị bái hai người Tống Phước Thanh phụ mẫu.

- Hiền chất! Tại sao lại cố chấp như vậy?

Tống Phước Triều nhìn thấy Nguyễn Phúc Thuần cố chấp bái lạy vợ chồng mình thì chỉ đành lắc đầu cười khổ, thần sắc nhu hòa nói.

- Đây là ý nguyện của tiểu tế. Hai vị nhạc phụ, nhạc mẫu xin đừng quá lo nghĩ. Tiểu tế chỉ xin hai vị nhạc phụ, nhạc mẫu cho phép tiểu tế được an táng thê tử Tiểu Thanh theo ý nguyện của nàng. Kính mong hai vị nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân cho phép!

Tống Phước Triều cùng Hầu gia phu nhân hai mắt nhìn nhau khó xử, do dự bất quyết. Một lát sau, Hầu gia phu nhân nhắm mắt lại, khẽ gật đầu. Tống Phước Triều thấy phu nhân đã đồng ý thì cũng hạ quyết tâm, không còn do dự.

Nhìn về phía Nguyễn Phúc Thuần đang quỳ ở sảnh đường. Quan sát thân thể, hình thái, ngũ quan, tướng mạo thiếu niên nam tử trước mặt. Tống Phước Triều ánh mắt tràn đầy tiếc nuối, nội tâm cay đắng thầm nghĩ.

“Nam nhân có tình, có nghĩa. Vương tử văn võ song toàn, khiêm cung giữ lễ, kính trên nhường dưới, nho nhã lễ độ. Lên ngựa làm thống thoái, xuống ngựa làm minh quân. Đây đáng ra đã là hiền tế của ta rồi. Ý trời! Ý trời! Thanh nhi, phụ thân mừng vì con đã không đặt tình cảm nhầm chỗ”.

Suy nghĩ thoáng qua, Tống Phước Triều từ từ đứng dậy, xoay người bước đi ra khỏi đại sảnh.

Khi Tống Phước Triều đã gần bước ra khỏi đại sảnh, Nguyễn Phúc Thuần mới nghe thấy tiếng nói của ông vọng lại.

- Hiền tế, xin cứ tùy tiện!

- Cảm tạ! Nhạc phụ đại nhân!

Nguyễn Phúc Thuần đôi mắt đỏ ửng, vui mừng dập đầu về phía thân ảnh Tống Phước Triều, hét to cảm tạ, hồi lâu vẫn chưa ngẩng đầu lên.

Hầu gia phu nhân nhìn thấy tình cảnh này, không cầm được nước mắt, bà khẽ vuốt ve hủ tro cốt của Tống Phước Thanh trên tay của mình, cảm khái tán thưởng.

- Si nhi! Si nhi! Thanh nhi có trượng phu như con đã không uổng đời người. Thôi con hãy về đi!

- Cảm tạ, nhạc mẫu đại nhân. Tiểu tế xin phép cáo lui!

Nguyễn Phúc Thuần đứng dậy cảm tạ, hành lễ bái biệt Hầu gia phu nhân. Sau đó, hắn lập tức xoay người, rời khỏi Triều Đô hầu phủ.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.