Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đều do nghèo khó bức bách

Phiên bản Dịch · 2169 chữ

*Chương 4: Đều do nghèo khó bức bách *

Editor: Jelita

Du Lệ đối với chuyện vệ sĩ rất để ý.

Lúc gần hết bận cô liền nói với đạo diễn một tiếng, dưới ánh mắt khác nhau của mọi người trong đoàn phim rời đi trước.

Nói là đi trước nhưng thật ra thì bây giờ đã chạng vạng tối sáu giờ chiều. Chẳng qua là vòng giải trí nghề này khi quay phim để đuổi kịp tiến độ thì ngày đêm đảo lộn, bận bịu đến đêm khuya cũng là chuyện thường xảy ra.

Đối với công việc riêng của mình, Du Lệ luôn liều mạng, trong vòng giải trí là một nghệ sĩ rất chăm chỉ, kỹ thuật diễn cũng có tiến bộ, quan hệ với nhiều đạo diễn và đồng nghiệp đều không tệ. Chỉ là không biết vì sao lại truyền ra danh hiệu nữ thần bình hoa, hơn nữa lúc cô xuất đạo liền nhanh chóng được nhiều người hâm mộ yêu thích vì vẻ ngoài.

Đối với lần này, cô thật không biết làm sao.

Rõ ràng cô có dựa vào thực lực, tại sao mọi người chỉ nhìn vào nhan sắc của cô?

Mùa xuân trời tối sớm, mới chạng vạng đèn đường đã sáng lên, cả thế giới được bao phủ bởi sắc màu vàng nhạt.

Xe bảo mẫu một đường chạy đến trước cửa tòa cao ốc của giải trí Cảnh An, Du Lệ được vệ sĩ vây quanh đi vào công ty.

Bây giờ là lúc tan tầm, trong công ty người đến người đi, có thể thấy rất nhiều gương mặt thường xuất hiện trên màn ảnh TV. Nhìn đến Du Lệ đang được vây quanh đi đến, hậu bối trong công ty sôi nổi chào hỏi, dùng ánh mắt hâm mộ hoặc ngầm ghen ghát nhìn theo cô giống như nữ vương đang đi vào thang máy.

Đi tới phòng làm việc tầng thứ hai mưới, đảy cửa phòng làm việc, Du Lệ liếc mắt liền thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, dựa vào cửa sổ uống trà.

Dường như nghe được âm thanh, người đàn ông quay đầu nhìn, gương mặt tuấn mỹ bức người phơi bày, nhìn thẳng vào người trước mặt, đánh thẳng vào tầm nhìn.

Trợ lý Trịnh hít một hơi, không nhịn được che ngực.

Du Lệ trừng lớn đôi mắt, ngay sau đó cặp mắt sáng lên, bước nhanh vào.

An Như đang tiếp khách ngồi ở đó, vốn là hỏi người đàn ông vấn đề cơ bản để hiểu rõ tình huống của hắn. Chẳng qua là hỏi lại hỏi không biết thế nào lại nhìn mặt người đàn ông đến ngẩn người, cho đến khi Du Lệ trở lại cô mới lấy lại tinh thần.

Nhưng mà khi nhìn thấy nghệ sĩ xuất sắc nhất nhà mình đang nhìn về phía người đàn ông ánh mắt tỏa sáng, An Như trong lòng mãnh liệt cảnh giác.

Du Lệ bước tới trước ghế sa lon, dùng giọng điệu vui sướng nói: “Là anh à, tôi còn tưởng rằng mới vừa rồi mình nhìn lầm nữa chứ, tại sao anh lại ở đây?” Vừa nói, cô nghĩ đến cái gì, nháy mắt, “Anh không phải là vệ sĩ mà An Như mời đến chứ?”

Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, mặc dù ngồi ở trên ghế sa lon so với cô thì thấp hơn một chút nhưng vẫn khiến người ta cảm giác như từ trên cao nhìn xuống cô, không hề có chút yếu thế nào.

An Như cùng trợ lý Trịnh thấy một màn này, thầm nghĩ người đàn ông này khí thế thật lớn.

Du cô nương không để ý, ngồi bên cạnh An Như, cùng người đàn ông đối diện, hai mắt óng ánh, cười nói: “Tôi là Du Lệ, anh xưng hô thế nào?”

“Chử Hiệt.” Người đàn ông mở miệng, thanh âm rõ ràng, trầm thấp mà lạnh nhạt.

Trợ lý Trịnh tò mò nhìn hắn, cô nghe nói người địa diện muốn tìm cho Du Lệ một vệ sĩ tư nhân, cũng không hề theo quy tắc của công ty nhưng mà không nghĩ tới người nhận lời mời làm vệ sĩ lại như vậy, giá trị nhan sắc thế này, khí thế này giống như cao phú soái trong hào môn thế gia vậy.

Lúc này, An Như hắng giọng, nói: “Tiểu Lệ, vị Chử tiên sinh này là vệ sĩ mà bạn chị giới thiệu, hai người biết nhau sao?”

“Từng có duyên gặp một lần.” Du Lệ hé miệng cười, ánh mắt tỏa sáng khiến người khác biết được tâm trạng hiện giờ của cô rất tốt, “Hơn nữa Chử tiên sinh là ân nhân cứu mạng em.”

An Như sửng sốt, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Chử Hiệt, lại nhìn nghệ sĩ nhà mình phát hiện hình như cô đối với Chử Hiệt rất vừa lòng, không khỏi hỏi: “Cái gì ân nhân cứu mạng ?”

“Ừ....”Du Lệ nhìn về phía cô, “Dì An, dì thật muốn biết sao?”

Nghe được lời nói ý vị không rõ, An Như sắc mặt hơi đổi, lập tức chuyện gì cũng không muốn biết.

Vì thế cô xua xua tay, nói: “Vậy ý của cháu là gì?”

“Chọn hắn!” Du Lệ lập tức quyết định, hướng Chử Hiệt cười nói: “Chử tiên sinh, về sau xin chiếu cố nhiều hơn.”

Chử Hiệt nhìn về phía cô, đôi mắt màu xanh yên tĩnh mà trong suốt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Chờ trợ lý Trịnh mang Chử Hiệt đi làm thủ tục nhậm chức, An Như đem Du Lệ kéo đến một bên, nhỏ giọng nói: “Dì cảm thấy hắn không giống thiên sư mà là giống siêu sao nổi tiếng hơn. Cháu nói hắn có nguyện ý tới vòng giải trí phát triển không? Với giá trị nhan sắc của hắn thì dì dám đảm bảo hắn tuyệt đối có thể nổi, nói không chừng còn nổi tiếng hơn cháu.”

Du Lệ: “....”

Thấy Du Lệ một lời khó nói hết nhìn mình, An Như không khỏi có chút ngượng ngùng, giải thích: “Dì không phải là quý trọng người tài sao? Cháu nhìn vẻ ngoài của hắn tốt biết bao nhiêu, gương mặt tốt như vậy không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc. Còn có, hắn nhìn trẻ tuổi như vậy, đàn ông lớn lên bộ dạng kia.... Thật sự có khả năng kia không?”

Đây tuyệt đối là phân biệt đối xử!

Du Lệ nghiêm trang nói: “Dì An, dì không thể chỉ nhìn bề ngoài, đây là không đúng.”

An Như mếu máo, “Dì cũng không muốn a, nhưng cháu nhìn bộ dạng lớn lên của hắn mà lại đi làm thiên sư, thật phí của trời mà!”

“Thiên sư?” Trên mặt Du Lệ hiện lên vẻ ngoài ý muốn, “Dì nói thiên sư là đạo sĩ sao? Sẽ không là thần côn chứ?”

“Nói bậy gì đó, cháu không biết không có nghĩa là không có, thiên sư là người trong Huyền Môn, nghe nói nhóm người này rất thần bí, người bình thường không có biện pháp tiếp xúc, nghe nói cũng không tệ, nếu không phải dì có nhân mạch thì làm sao có thể tìm được người tiến cử Thiên Sư?” An Như giải thích một lượt, sau đó lại có chút không chắc chắc, “Chử tiên sinh này hẳn là con lai, cũng không biết tiêu chuẩn thu đồ đệ của Huyền Môn đó là gì, con lai cũng có thể làm thiên sư sao?”

An Như không biết, vậy nên là một người bình thường chưa hề tiếp xúc qua –Du Lệ lại càng không biết.

Hai người trố mắt nhìn nhau một hồi, An Như không nhịn được nói: “Tiểu Lệ, cháu chắc chắn? Có muốn đổi lại vệ sĩ hay không?” Với bộ dáng kia của vệ sĩ, cảm thấy là người không đáng tin, hơn nữa cùng với thiên sư mà cô gặp qua không giống nhau.

An Như hi vọng vị Chử tiên sinh cự tuyệt công việc vệ sĩ này, vào vòng giải trí phát triển.

Thấy An Như hoài nghi năng lực của Chử Hiệt, Du Lệ vội nói nói: “Dì An, cháu tin tưởng năng lực của hắn, hơn nữa ở dưới loại tình huống kia hắn đã cứu cháu, có thể thấy được thặc lực của hắn, không cần suy xét lại nữa.”

Tình huống như thế nào, An Như không muốn biết.

Thấy cô không có ý khác, An Như liền không nói nữa.

Hiện tại xác định ánh mắt tỏa sáng của nghệ sĩ nhà mình khi nhìn Chử Hiệt không có tình cảm nam nữ là được, những cái khác không cần phải so đo.

Lúc trợ lý Trịnh cùng Chử Hiệt ký hợp đồng trở về, hai người cũng dừng đề tài này lại.

Du Lệ nhìn người đàn ông đang đi tới, thấy thế nào cũng hài lòng, quan trọng nhất là người này có năng lực, sinh mạng được đảm bảo, cái gì cũng đều tốt.

Thấy không có chuyện gì, Du Lệ liền nói: “Dì An, chúng cháu về đây, dì cũng tan việc sớm chút."

An Như đáp một tiếng, đưa mắt nhìn Du Lệ dẫn người đàn ông cao lớn tuấn mỹ ra ngoài, lần nữa cảm thấy người đàn ông kia không giống vệ sĩ mà ngược lại giống như là ngôi sao nổi tiếng hơn.

Vẫn là câu nói kia, với giá trị nhan sắc như vậy mà không làm nghệ sĩ thì thật đáng tiếc.


Trợ lý Trịnh ở phía trước lái xe, Du Lệ cùng Chử Hiệt ngồi ở đằng sau.

“Chử tiên sinh, về sau anh và tôi sẽ ở cùng một chỗ được chứ?” Du Lệ khách khí hỏi.

Nếu là vệ sĩ 24 giờ, tự nhiên là muốn ở cùng một chỗ, việc này lúc trước An Như đã nói qua nên đối với vấn đề này Chử Hiệt không có ý kiến.

Tiếp theo Du Lệ lại hỏi, “Đúng rồi, hành lý của anh đâu?”

Vừa rồi khi lên xe, cô phát hiện hai tay người này trống trơn, không có hành lý.

Trợ lý Trịnh ngồi phía trước cũng dựa vào kính mà liếc nhìn người đàn ông ngồi sau, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng đều bị gương mặt không tỳ vết của người đàn ông làm rung động.

Chử Hiệt quay đầu nhìn cô, thần sắc nhàn nhạt, mở miệng nói: “Không có.”

Du Lệ: “.....”

Trợ lý Trịnh: “......”

Không có là ý gì?

Du Lệ liếc quần áo trên người hắn, giống như bộ mấy ngày trước, cả người phong trần vất vả, vật liệu may mặc cũng không giống có giá trị cao. Trong mắt cô thì càng giống như món hàng vỉa hè một trăm đồng ba món, chẳng lẽ hắn đã nghèo đến mức quần áo tắm rửa cũng không có?

Trong chốc lát, trong lòng Du Lệ có chút phức tạp, đối với hắn càng thêm đồng tình.

Nếu đã thuê hắn thì sau này không thiếu lúc phải dựa vào hắn bảo vệ, Du Lệ tự nhiên hết sức rộng rãi nói: “Tí nữa tôi sẽ cho người đặt mua cho anh chút đồ dùng sinh hoạt, có yêu cầu gì anh cứ việc nói.”

Người đàn ông đáp một tiếng, đối với chuyện này không có ý kiến.

Thấy thái độ thản nhiên của hắn, Du Lệ càng thêm khẳng định suy đoán của mình, chẳng lẽ bởi vì nghèo quá nên mới có thể nhận công việc bảo vệ này?

Trợ lý Trịnh đưa hai người đến nhà Du Lệ liền đi mua đồ dùng hàng ngày cho Chử Hiệt.

Động tác của cô rất nhanh, không quá một tiếng liền xách mấy túi lớn trở lại, trừ quần áo ra thig còn có chút đồ dùng hàng ngày.

Trợ lý Trịnh đem quần áo mua được đưa cho người đàn ông, nhìn không được tò mò hỏi: “Chử tiên sinh, anh nghĩ thế nào lại đến xin làm vệ sĩ?”

Chử Hiệt lãnh đạm nhìn cô một cái, hắn đem đến cho người khác cảm giác yên tĩnh mà lạnh lùng, tựa hồ cũng không thích nói chuyện với người khác. Từ lúc gặp mặt đến giờ, căn bản không nghe hắn nói quá ba chữ trở lên.

Ngay lúc trợ lý Trịnh cho rằng hắn sẽ không trả lời, liền nghe được hắn nói: “Không có tiền.”

Đang vểnh tai nghe lén, Du Lệ: “.....” Thì ra là rất nghèo.

Trợ lý Trịnh cũng bị lý do thẳng thắn đó làm kinh hãi.

Thì ra dáng dấp đẹp trai cũng không nhất định là cao phú soái mà còn có khả năng là người nghèo đến nỗi ngay cả quần áo để thay cũng không có.

Bạn đang đọc Vì Ngươi Mê Muội (Dịch) của Vụ Thỉ Dực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jelita1123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.