Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa nghèo lại có dạ dày không đáy!

Phiên bản Dịch · 2500 chữ

Chương 5: Vừa nghèo lại có dạ dày không đáy!

Edit by: Jelita

Nơi Du Lệ sống là một tiểu khu cao cấp, hoàn cảnh yên tĩnh, an ninh rất tốt, đám chó săn sẽ không thể lẻn vào được.

Căn hộ có hai tầng, không gian cực lớn. Du lệ ở phòng ngủ chính tầng trân, đem Chử Hiệt an bài ở khòng khách dưới lầu.

Trợ lý Trịnh ngày thường không có ở nơi này mà là ở gần đây, đi bộ mười phút là tới, rất gần. Chỉ có một ít thời điểm quá bận rộn thì mới ngủ lại ở đây.

Sau khi mua đồ dùng sinh hoạt cho Chử Hiệt, thời gian cũng không sai biệt lắm, trợ lý Trịnh phải đi nhưng nghĩ đến bắt đầu từ hôm nay, trong nhà nghệ sĩ mình có thêm một người đàn ông thì trong lòng có chút không yên tâm.

Từ lúc Du Lệ xuất đạo, trợ lý Trịnh đã đi theo cô. Cô ấy bằng tuổi Du Lệ, vẫn luôn chăm sóc, giúp đỡ cô, nhìn cô từng bước phát triển. Những năm gần đây ở bên cạnh chăm sóc Du Lệ cũng không phải không có tình cảm, nói mối quan hệ giữa hai người là trợ lý và nghệ sĩ không bằng nói là nương tựa lẫn nhau thì thích hợp hơn.

Bởi vì không biết rõ việc mời vệ sĩ tư nhân, trong lòng trợ lý Trịnh không khỏi có chút lo lắng.

Bỏ thân phận của vệ sĩ sang một bên, một nam một nữ như này có thể không giống như là ở chung sao? Cô nam quả nữ đâu phải không lo lắng.

“Tuyết Dung, em không về sao?” Du Lệ kỳ quái hỏi.

Trợ lý Trịnh không nói nhìn cô, cô gái ngốc này, trong nhà có thêm một người đàn ông, chẳng lẽ cô không cảm thấy mất tự nhiên sao?

Cô lại liếc mắt nhìn về phía phòng cho khách, nói: “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho em, điện thoại đừng có tắt máy a."

*Tuy Du Lệ và trợ lý Trịnh bằng tuổi nhưng mình vẫn xưng chị-em cho gần gũi nha

Du Lệ cười nói: “ Không có chuyện gì rồi, chị sẽ không ngủ quá muộn, sáng sớm mai em qua đánh thức chị dậy.”

Nhìn bộ dạng ngốc bạch ngọt của cô, tấm lòng của người mẹ già* -trợ lý Trịnh đều tan nát.

Nguyên văn là: ‘một viên lão mụ tử lòng’. Ai biết dịch thế nào chỉ mình nhé!!

Lúc này, đã thấy Chử Hiệt thử quần áo xong đi ra, thấy gương mặt tuấn mỹ phi phàm, trợ lý Trịnh trong chốc lát cảm thấy mình quá lo lắng rồi, người đàn ông với nhan sắc như vậy hẳn là có thể tin được chứ?

Chờ sau khi trợ lý Trịnh sốt ruột rời đi, trong phòng chỉ còn hai người.

Du Lệ nhìn quần áo trên người hắn, hỏi: “Quần áo có vừa người không? Ánh mắt Tuyết Dung rất chuẩn, hẳn là không sai lệch lớn.”

Chử Hiệt khẽ vuốt cằm, “Rất vừa người.”

Du Lệ cười lên, nụ cười của cô thực đẹp, từ khoảng cách gần nhìn lên lại là đẹp đến kinh người, cô nói: “Còn thiếu cái gì anh hãy nói cho Tuyết Dung, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, sau này thì phải phiền anh rồi.”

Người đàn ông lại ừ một tiếng.

Hiếm khi tiếp xúc với dị sĩ tài giỏi, Du Lệ mặc dù rất muốn hỏi chút gì nhưng thấy bộ dạng lãnh đạm của người đàn ông, thầm nghĩ sau này có cơ hội thì hỏi đi, có lẽ chuyện của Thiên Sư của Huyền Môn không phải người bình thường nên hỏi, lại không có hiểu rõ nhau trước, cô vẫn là rất thức thời.

Cùng Chử Hiệt nói ngủ ngon, Du Lệ cũng lên lầu nghỉ ngơi.

Người đàn ông đứng ở cầu thang nhìn theo bóng người cô đến khi biến mất, đôi mắt màu xanh hiện vẻ thâm thúy.

Như thường ngày, sau khi tắm xong, Du Lệ dưới cuộc gọi thúc giục của trợ lý, lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Cô nằm ở trên giường, như mọi ngày, nhìn chằm chằm trần nhà.

Qua mấy phút, cơn buồn ngủ còn chưa kéo đến, không kiềm được có chút ngạc nhiên ngồi dậy, vỗ vỗ mặt mình, vui sướng nghĩ: chẳng lẽ trong nhà mình có vệ sĩ có thể đuổi quỷ hàng ma nên “người” trong mộng không dám kéo cô đi vào giấc mộng?

Tại phòng khách dưới lầu, người đàn ông cũng không có ngủ mà nhìn lên trần nhà, tựa như xuyên qua vách tường mà nhìn cái gì đó.

Đột nhiên, ánh mắt hắn chợt lóe, liền nhắm mắt lại.


Buổi sáng, lúc trợ lý Trịnh mang đồ ăn mà chuyên gia dinh dưỡng phối hợp liền thấy người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng khách. Trong ánh ban mai rực rỡ, người đàn ông quay đầu nhìn lại, tựa như được bao phủ bởi ánh nắng rực rỡ, thân hình cao lớn thon dài ưu nhã, gương mặt anh tuấn hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, mái tóc đen hơi hiện chút ánh sáng.

Một màn này đánh thẳng vào trái tim, làm người bình thường gần như không có cách nào chịu được.

Người phàm trợ lý Trịnh thiếu chút nữa lại muốn ôm ngực.

Có lúc giá trị nhan sắc quá cao cũng khiến cho người khó mà gánh vác.

Cho đến khi Du Lệ ngồi vào bàn ăn chuẩn bị ăn điểm tâm, thấy dáng vẻ như người mất hồn của trợ lý của, quan tâm hỏi: “Tuyết Dung, em không thoải mái sao?”

Trợ lý Trịnh lắc đầu, lại liếc người đàn ông được Du Lệ mời ăn bữa sáng. Tư thế ăn uống của ăn ta rất ưu nhaz, mọi cử chỉ đều cảnh đẹp ý vui. Chỉ là cùng hành động cảnh đẹp ý vui của hắn trái ngược đó là... đồ ăn trên bàn biến mất cực nhanh!

Phải biết rằng hôm nay cô đặc biệt mang đồ ăn sáng dành cho ba người ăn tới, vốn là làm hộ vệ thì ăn nhiều nhưng cái này cũng quá nhiều đi!

Du Lệ như bình thường dùng cơm, vẫn chưa ăn được một nửa liền phát hiện thức ăn trên bàn đã không còn.

Cô sửng sốt một chút, nhìn về phía người đàn ông tần sắc bình tĩnh, không biết làm sao, liền hỏi: “ Này... Anh còn chưa no sao? Có muốn ăn thêm mì tôm không?”

Người đàn ông thản nhiên nói, “Có thể.”

Trợ lý Trịnh: “....”

Trợ lý Trịnh hoảng hốt đi phòng bếp làm bát mì trứng. Sau khi bưng ra liền thấy vệ sĩ mới nhậm chức tiếp tục lấy một loại cử chỉ ưu nhã nhanh chóng tiêu diệt bát mì, tâm tình thật sự là một lời khó nói hết.

Lại lần nữa tiêu diệt hết tô mì, vẻ mặt của vệ sĩ nào đó bình tĩnh, không biết thế nào, Du Lệ cảm thấy hắn còn chưa ăn no.

Nghèo khó cộng thêm với cái dạ dày không đáy bá vương, suy nghĩ một chút liền có chút thương xót.

Cô nhìn về phía người đàn ông ánh mắt thêm đồng tình, nghĩ đến tối hoiom qua hiếm thấy không bị kéo vào giấc mơ, vừa cảm giác đến bình minh, tâm tình phá lệ không tồi, liền quy công lao là do bản lĩnh của người đàn ông này, không nhìn được nói: “ Sau này anh muốn ăn cái gì cứ việc nói, đảm bảo anh ăn đến no.”

Vừa dứt lời liền thấy người này nhìn qua, đôi mắt màu xanh sạch sẽ sáng ngời, giống như phản chiếu mặt hồ xanh thẳm, khẽ gợn sóng. Người đàn ông mười phần nhanh chóng nói một tiếng: “Được.”

Trợ lý Trinh lần nữa lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.

Ăn sáng xong, Chử Hiệt đi theo các cô đến đoàn phim.

Đối với việc bên người có thêm một vệ sĩ, Du Lệ không có cảm giác gì nhiều, dâu sao cũng là một nhân vật của công chúng, cô đã thành thói quen bên người luôn có người vây quanh. Sau khi cô xuất đạo không lâu, công ty liền đem cô toàn diện đóng gói, ngay cả vệ sĩ cũng so với nghệ sĩ bình thường nhiều hơn mấy người.

Chiwr Hiệt tồn tại chủ yếu là đảm bảo rằng cô sẽ không bị những thứ không phải con người kia quấy rầy.

Cho nên lúc không có thứ không phải người ra làm loạn thì Chử Hiệt căn bản không cần động phủ, rất dễ khiến cho người khác coi thường sự tồn tại của hắn.

Nhưng mà, muốn không chú ý tới hắn cũng không dễ dàng.

Sau khi đến đoàn phim, Du Lệ như bình thường trong sự vây quanh của mọi người hướng phòng nghỉ chuyên dụng của mình đi tới.Người đi ngang qua rối rít chào hỏi, ân cần cung kính, nhưng mà hôm nay ánh mắt bọn họ so với bình thường dừng lại lâu hơn, càng nhiều chính là tụ tập ở chỗ người nào đó sau lưng Du Lệ.

Người đàn ông thân cao chân dài là vệ sĩ cao chất với chiều cao gần một mét chín, đứng ở trong đám người vốn là hạc đứng trong bầy gà, hết thảy lần này tới lần khác hắn còn được trờ cao phá lệ ưu đãi gương mặt.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lơ đãng nhìn thất đều giật mình tại chỗ.

Trợ lý Trịnh cảm giác không thích hợp quay đầu nhìn lại, tự nhiên cũng thấy một màn này, tâm tình rất phức tạp.

Cô phát hiện, rõ ràng là vệ sĩ chung quanh ăn mặc giống nhau nhưng vị này trời sinh khí thế giống như công tử hào môn, người chung quanh phảng phất đều làm nền cho hắn.

Địa vị nữ thần của chị Tiểu Lệ khó mà giữ được.

Trợ lý Trịnh nhìn một chút, quyết định đợi lúc sau sẽ cho người mua cho Chử Hiệt cặp kính để che bớt khuôn mặt.

Nào có vệ sĩ nào so với ngôi sao nổi tiếng hơn?

Lúc Du Lệ quay phim, bọn vệ sĩ cũng ở bên ngoài, chỉ có vệ sĩ tư nhân là Chử Hiệt đi theo bên người trợ lý Trịnh.

Thời điểm Du Lệ đóng phim hết sức nghiêm túc để cho người khác có thể cảm giác được thái độ thận trọng của cô. Cho nên dù kỹ thuật diễn không phải tốt nhất nhưng đạo diễn và nghệ sĩ đã từng hợp tác đều có ấn tượng vệ cô không tệ. Hơn nữa vẻ ngoài xinh đẹp luôn có lợi thế hơn, mọi người đối với cô ấn tượng càng là không tồi.

Lúc trước mỗi khi cô đóng phim, đoàn phim phân nửa ánh mắt sẽ tập trung ở trên người mình.

Nhưng hôm nay lại khác, ánh mắt mọi người dừng lại nhiều hơn trên người nam nhân nào đó bên ngoài, sôi nổi suy đoán thân phận của hắn, càng có người đoán hắn có phải là nghệ mà công ty Cảnh An bồi dưỡng, muốn mượn tay Du Lệ giúp hắn xuất đạo.

Không có ai tin tưởng vị này là vệ sĩ, dù hắn hôm nay cùng mặc đồng với phục vệ sĩ xung quanh.

Ngay cả đạo diễn cũng không nhìn được mượn cơ hội hỏi một phen.

Sau một vài cảnh, đạo diễn vẫy tay để mọt người nghỉ ngơi nửa giờ.

Du Lệ uống nước trợ lý bưng tới, nhìn về phía người ngồi trên chiếc ghế đơn giản nhưng lại có khí thế tổng tài bá đạo, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Đúng rồi, anh có điện thoại di động không?”

Vệ sĩ nghèo tiên sinh như thường lệ lắc đầu.

Trợ lý Trịnh lần nữa lộ vẻ đồng tình.

Du Lệ liền nói: “ Tôi sẽ để cho người mua cho anh chiếc điện thoại di động, sau này thuận lợi liên lạc.”

Vệ sĩ tiên sinh đáp một tiếng “Tốt”.

Lúc ăn cơm buổi trưa, vệ sĩ tiên sinh cùng Du Lệ ở trong phòng nghỉ ăn.

Du Lệ vẫn như của ăn cơm do chuyên gia dinh dưỡng phối hợp, những người còn lại ăn cơm hộp của đoàn làm phim cấp, nghĩ đến lượng cơm Chử Hiệt ăn, trợ lý Trịnh lấy nhiều hộp cơm lại đây.

Hình như là vẫn không đủ ăn.

Một hộp, hai hộp, ba hộp....

Rất nhanh trên bàn xuất hiện sáu cái hộp cơm trống rỗng.

Thật may địa vị Du Lệ đủ lớn, có phòng nghỉ nghơi riêng nên mới không có người thấy một màn này, nếu không một cái đa dạng mỹ nam nhưng lại là cái thùng cơm sẽ khiến mọi người sợ hãi a.

Trợ lý Trịnh cầm chiếc đũa, ngơ ngác nhìn gương mặt đẹp trai, dáng người thon dài cân đối của vệ sĩ nào đó, thật sự không nghĩ ra vì sao hắn có thể ăn nhiều như thế. Chẳng lẽ hắn nghèo thành như vậy chính là bởi vì hắn ăn quá nhiều sao? Kiếm tiền cũng không đủ ăn no?

Cho nên nói, người có tiền đều giống nhau, người nghèo khó có cái riêng của nghèo khó.

Du Lệ ngược lại cảm thấy không sao, vô cùng quan tâm tới vệ sĩ nào đó không có ăn no, nói: “Chờ buổi tối tôi mang anh đi ăn ngon, đảm bảo no.”

Thần sắc lãnh đạm của vệ sĩ nào đó tựa hồ ôn hòa chút, đôi mắt thật sâu mà chăm chú nhìn cô, hướng cô gật đầu.

Chờ lúc Du Lệ đi hóa trang, trợ lý Trịnh nhỏ giọng nói: “Chị Du, chị đối với hắn cũng quá tốt đi.” Mặc dù thấy gương mặt đó sẽ khiến cho người ta không nhịn được có ý nghĩ muốn đối tốt với hắn.

Du Lệ cười nói: “Hắn giống như là ân nhân cứu mạng của chị, sau này chị còn phải dựa vào hắn, đối tốt với hắn một chút không phải điều nên làm sao?”

Có câu nói, cắn người miệng mền, bắt người tay ngắn, cô dùng phương pháp cho vệ sĩ tiên sinh ăn ăn uống uống, sau này gặp phải những thứ kia, hắn còn không phải tận tâm tận lực bảo vệ cô sao?

Tuy vậy trợ lý Trịnh vẫn cảm thấy Du Lệ đối xử quá tốt với Chử Hiệt, tốt giống như là bao nuôi vị vệ sĩ tiên sinh kia vây...

Bạn đang đọc Vì Ngươi Mê Muội (Dịch) của Vụ Thỉ Dực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jelita1123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.