Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sẽ không thích nữa...

Tiểu thuyết gốc · 2400 chữ

Muốn trở thành một mỹ nữ vạn người mê, chỉ dựa vào nhan sắc là không đủ!

Manabu Hikari sau khi nhìn ngắm gương mặt vừa trải qua bao nhiêu cuộc phẫu thuật mới lấy lại được nhan sắc ban đầu, ánh mắt tốt sầm đi, hàm răng trắng tinh khẽ cắn vào đôi môi đỏ hồng. Cô tự thấy bản thân quá ngu ngốc khi để cho người ta dễ dàng ức hiếp chỉ dựa vào vẻ bề ngoài xinh đẹp yếu ớt của cô.

Bàn tay nhỏ nhắn kia phải biết cuộn thành nắm đấm, ánh mắt long lanh kia phải biết tỏa sát khí như một con thú hoang.

Yểu điệu đúng lúc, mạnh mẽ đúng chốn, cô trước nay chưa bao giờ hiểu nghĩa của hai chữ "thất bại" trong quá trình chinh phục đàn ông. Có điều...

... có hai người là ngoại lệ của cô kể từ khi cô đặt chân vào học viện Stars này.

Một hoàng tử lai với mái tóc vàng và đồng tử mắt màu xanh trong như ngọc, rất dịu dàng và ấm áp, có điều lại có bạn gái.

Và một ác quỷ với ánh mắt sắc như dao, thâm tâm phức tạp khó đoán, lại là anh trai song sinh của một cô gái khác.

Hikari chưa bao giờ cảm thấy đố kị với một người con gái như thế. Cuối cùng cô cũng đã hiểu nghĩa của câu, núi cao còn có núi cao hơn. Hanagato Kazumi chính là kiểu con gái thông minh sắc sảo, thu hút tình cảm và ánh nhìn của những người con trai hoàn hảo nhất. Người ta nói, mây tầng nào gặp gió tầng nấy, Kazumi tuy không nhiều con trai theo đuổi, nhưng những con trai theo đuổi Kazumi đều là những nam nhân xuất sắc nhất, điều này khiến Hikari thoáng ghen tị.

Cảm thấy có ánh mắt chòng chọc dán vào mình, Kazumi rời mắt khỏi đống sổ sách, nhìn vào cô lính mới kia, lạnh giọng.

- Mặt tôi có dính gì sao?

Hikari giật mình, liền lắc đầu lia lịa:

- Không có, chỉ là rất tò mò về senpai thôi! - Rồi cô ngước vẻ mặt vô tội chẳng biết gì.

Kazumi thoáng thở dài.

Hikari im lặng, ngước quanh căn phòng của hội học sinh. Căn phòng này thật sự rất rộng, rất sang chảnh, kệ tủ còn có những bộ ấm trà làm từ sứ cao cấp, những loại trà thảo mộng thượng hạng nhập khẩu từ nước ngoài. Nội thất trong căn phòng này vừa sờ vào đã biết không phải dạng vừa.

Cô ngẫm lại, học viện Stars này tiền thân là cao trung Stars I và Stars II, là hệ trường học liên cấp chỉ dành cho những học sinh ưu tú nhất đất nước này. Nhưng cách đây năm năm, không hiểu vì cớ gì lại sát nhập hai trường lại thành học viện Stars, chia làm hai hệ. Một hệ đào tạo học sinh thiên tài xuất chúng, và một hệ dành cho cậu ấm cô chiêu như một ngành dịch vụ. Vì lẽ đó phòng hội học sinh này nhìn còn sang trọng hơn cả văn phòng giám đốc của các công ty nhỏ.

- Nè, senpai. - Hikari ngẩng đầu nhìn Kazumi, nhẹ giọng. - Hội học sinh gồm mấy người vậy?

- Thêm cậu nữa là sáu.

- Vậy công việc của tôi là gì?

- Lính mới thì làm chân chạy việc thôi.

Nụ cười của Kazumi rất bình thản, giọng điệu thì rất điềm nhiên, nhưng vô thức những điều đó lại khiến cho Hikari cảm thấy lạnh sống lưng.

- Thật ra tôi thấy anh trai tôi có hứng thú về cậu, nên mời cậu về đây để mua vui cho anh ấy. - Kazumi gõ nhẹ đầu chiếc bút chì lên mặt bàn, nụ cười ám muội.

Khóe môi Hikari giật giật biến dạng.

Anh em nhà này thật sự chọc tức cô mà!

Có điều, cô lại chẳng thể từ chối bước chân vào hội học sinh này. Manabu Hikari cô đã quyết tâm phải ganh đua với Hanagato Kazumi kia bằng được, nhất định phải chứng tỏ bản thân mình vượt cô ta, và trên hết, mục đích lớn nhất của cô là chinh phục được Hanagato Hitoshi, khiến tên đó yêu cô tới chết đi sống lại, và sau đó cô sẽ tàn nhẫn đá anh ta.

Đồng tử mắt Hikari lóe lên một tia quyết tâm, nụ cười dần tỏa mùi ám muội khiến cho Kazumi lạnh sống lưng mà kì thị.

Cánh cửa phòng hội học sinh đột nhiên bật mở.

Không có bất kì tiếng gõ nào, lại tự nhiên như thế, chắc chắn là người của hội học sinh. Hikari ngạc nhiên quay đầu lại.

Lát sau, cô thoáng chết trân.

Mái tóc vàng của anh ta hơi ướt, chắc hẳn vừa tắm xong, trên chiếc cổ trắng ngần còn vắt một chiếc khăn màu trắng nhỏ. Oga Kirihito vừa thấy cô, thoáng ngạc nhiên.

Vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta phút chốc vụt mất, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng.

- Đã bảo là có duyên hữu ngộ, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Tim của Hikari đập mạnh dần.

- Hả? Anh quen Manabu sao? - Kazumi ngạc nhiên ngẩng đầu.

- Không quen. - Kirihito điềm nhiên đáp, bỏ qua Hikari đi lại bàn hội trưởng. - Chỉ là lúc trước tình cờ gặp.

Ánh mắt của Hikari thoáng mờ đi, tai ù dần, sâu trong lòng trào lên một chút chua chát.

Vẻ mặt của Kazumi tuy gật gù nhưng vẫn có một chút ngờ vực, nhưng rồi liền mỉm cười.

- Manabu, để tôi giới thiệu, đây là Oga Kirihito, học sinh năm hai, cũng là thành viên hội học sinh. - Kazumi khẽ nghiêng đầu. - Kirihito à, đây là Manabu Hikari, mới vào trường, em mới tuyển cậu ấy vào hội học sinh đấy.

Kirihito không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Hikari, mỉm cười rất dịu dàng.

Đôi mày của Kazumi hơi nhíu lại, cô nhất định cảm thấy giữa hai người này có cái gì đó không rõ ràng.

Kazumi vội vàng mở ngăn kéo, lôi ra một chiếc hộp, đẩy lên bàn về phía Kirihito:

- Đây là thứ anh nhờ em làm, lần này đừng để rơi mất nữa nhé.

Kirihito bây giờ mới rời mắt khỏi Hikari, quay lại Kazumi nhận chiếc hộp kia. Anh mở ra, một chiếc bảng tên bằng đồng được khắc rất tỉ mỉ được đặt ngay ngắn trên lớp nệm màu trắng, cầm lên.

- Cảm ơn em.

Bàn tay nhỏ nhắn của Hikari luồn vào trong túi áo vest, nắm chiếc bảng tên bằng kim loại nhỏ trong túi thật chặt, đôi môi nở một nụ cười thê lương. "Chắc không cần phải trả cho người ta nữa đâu nhỉ?"

.

.

.

Cô nằm duỗi chân trên giường, nhìn chiếc bảng tên kia thật lâu, chốc chốc lại thở dài.

- Tiểu thư! - Một nữ giúp việc đứng gõ cửa. - Mời cô xuống dùng bữa ạ.

- Không ăn đâu. - Hikari lười biếng đáp. - Chị bảo cha mẹ tôi đừng lên phòng nữa, tôi muốn một mình.

Nữ giúp việc bất đắc dĩ gật đầu vâng dạ.

Ánh mắt của Hikari càng tối hơn, bàn tay cuộn lại nắm chặt chiếc bảng tên của người con trai đó, dẩu môi nhét nó xuống gối của mình.

- Hikari, em làm cha mẹ lo lắng rồi đấy. - Chị gái cô Kaori tự nhiên mở cửa phòng cô, thở dài nhìn em gái. - Có chuyện gì sao?

Hikari ngồi bật dậy, tấm lưng nhỏ nhắn hơi cong xuống, ôm con thỏ bông màu trắng vào lòng, dụi sâu mặt.

- Chị này, em không xinh sao?

Đôi mày của Kaori khẽ giật nhẹ.

- Thôi cô ạ, tôi biết tỏng bộ mặt thật của cô rồi, không cần bày vẽ vẻ mặt làm nũng với tôi đâu. - Kaori nhún vai, ngồi xuống giường em gái, thở dài. - Nói thử xem nào.

Vẻ mặt của Hikari rất không cam tâm.

- Hình như em thích một senpai rồi chị ạ. - Giọng cô lí nhí. - Có điều người ta lại có bạn gái rồi.

Kaori thoáng há hốc sửng sốt. Đây là lần đầu tiên chị nghe em gái mình nhắc đến chuyện yêu thương một người.

- Senpai? Em mới vào trường mà?

- Tiếng sét ái tình ấy chị. - Hikari hồn nhiên nghiêng đầu. - Em thích người ta từ lần đầu tiên chạm mặt.

Nào ngờ, Kaori khẽ thở hắt ra một hơi, xích lại gần em gái mình hơn, ôm Hikari vào lòng.

- Chị không tin vào tiếng sét ái tình đâu. - Giọng Kaori trầm trầm. - Cái mà em cảm thấy là thèm muốn một thứ không thuộc về mình thôi, một đứa con gái cao ngạo như em căn bản không cam tâm việc người mình để mắt đến lại có bạn gái.

Hikari dụi sâu vào lòng chị, chăm chú lắng nghe. Cô thấy mí mắt mình nặng trĩu, khép hờ lại, càng dựa dẫm hơn vào Kaori.

- Không đâu, đây thật sự là lần đầu tiên em thích một người. - Hikari lắc đầu.

Kaori tuy không đồng tình với em gái lắm nhưng không phủ nhận, cứ lặng yên xoa nhẹ tấm lưng nhỏ của Hikari, cho tới khi cô bé ngủ thiếp đi vì mệt.

.

.

.

Vào hội học sinh, tiếp xúc với Hanagato Kazumi ở cự li gần, Hikari mới cảm thấy nể phục vị hội trưởng này. Cô cảm thấy hội trưởng của cô còn xuất sắc hơn tất cả những lời đồn đại kia, vậy mà hồi trước cô còn nghĩ đó chỉ là mấy cách đánh bóng tên tuổi của đám tài phiệt kia thôi.

Ở Kazumi luôn tỏa ra khí chất bức người, rất cao ngạo quyết đoán, khi xử lí việc gì đều dứt khoát và vô cùng hiệu quả, cô muốn tìm ra lỗi sai để soi mói cũng rất khó. Kazumi đối với cô cũng rất nghiêm khắc, nhưng không đến mức độc đoán gây khó dễ cho cô. Mọi người trong hội học sinh đều nể Kazumi một phép, kể cả thầy cô, chỉ trừ đối với Oga Kirihito và Hanagato Hitoshi thì Kazumi rất dịu dàng và nhiều lúc còn vô tư nữa.

Chẳng hiểu sao, từ cảm giác muốn đối nghịch hơn thua, Hikari lại muốn gần gũi và kết bạn với chị hội trưởng này.

- Đây là bản kế hoạch phác thảo cho đại hội thể thao mùa thu, cậu xem xem. - Hikari đẩy tập tài liệu được trình bày ngay ngắn lên bàn hội trưởng, dịu giọng.

Ánh mắt Hikari chăm chú quan sát Kazumi giống như không muốn bỏ lỡ bất kì biểu cảm nào của cô vậy.

Sau khi xem qua một lượt, Kazumi mỉm cười.

- Khá đấy, hóa ra không hẳn là búp bê làm cảnh.

Khóe môi Hikari giật nhẹ, không biết nên vui hay nên tức bởi câu nói này nữa.

Cuối tháng trường sẽ diễn ra đại hội thể thao nên hội học sinh cả mấy tuần nay có hơi bận rộn hơn bình thường, đặc biệt là Kazumi, cúp học trên lớp suốt chỉ cắm mặt trong phòng hội học sinh. Mấy thành viên khác của hội học sinh cũng chạy đi chạy lại không ngừng nghỉ, tuy mệt nhưng lại cảm thấy những hoạt động này khá hay ho.

Có điều, cả tuần nay cô không thấy Oga Kirihito đâu.

Hikari len lén nhìn Kazumi, cô tự thấy thái độ của Kazumi không có gì khác lạ, đối với cô vẫn nghiêm khắc và lâu lâu thì kháy đểu cô vài câu như bình thường. Cô không rõ là Kazumi che giấu cảm xúc tốt hay thật sự không có chuyện gì xảy ra nữa.

- Ừm... - Chẳng hiểu ma nào xui quỷ nào khiến, Hikari lại dám mở miệng hỏi. - Thời điểm bận rộn thế này mà Oga-senpai cũng là thành viên hội học sinh lại không xuất hiện, là có nguyên do chăng?

Hikari kịp thời phát hiện ra trong một chốc lát, nụ cười của Kazumi hơi cứng lại.

Kazumi im lặng một lúc lâu, ánh mắt hơi trầm xuống, lát sau cô buông bút, ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Nói chuyện thẳng thắn luôn nhé. Tôi tuy không chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy giữa cậu và Kirihito có cái gì đó.

Hikari nhất thời bị Kazumi dọa hết hồn.

- Sao... Sao lại thế được?

- Chắc cậu biết rồi, tôi và Kirihito là thanh mai trúc mã, yêu nhau từ bé, trước khi sinh ra đã có hôn ước giữa hai gia tộc rồi. - Kazumi gằn giọng. - Tôi rất có thiện cảm với cậu, Manabu Hikari, và tôi không mong giữa cậu và Kirihito có cái gì đó không nên có.

Lòng Hikari hơi lạnh lẽo, cổ họng cô nhất thời nghẹn cứng chẳng nói được gì, cứ nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của Kazumi lại cảm thấy có chút ngượng ngịu.

Cô thích Kirihito, nhưng cũng thích Kazumi nữa, cô không biết bản thân mình nên như thế nào. Cô tuy có cảm tình với Kazumi, muốn kết thân với hội trưởng, nhưng tự mình Kazumi nói trực tiếp với cô điều này khiến cô tự nhiên bối rối.

Hikari muốn nói cho một ai đó biết, cô để ý Kirihito, nhưng lại vì hội trưởng mà cô rất mến mộ này, chỉ đành chôn chặt trong lòng.

- Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi và Kirihito còn chẳng biết gì về nhau ấy. - Hikari gãi đầu ngượng nghịu. - Tôi cũng mong mình có thể làm bạn với cậu, senpai.

Có thể cô hơi nhạy cảm, nhưng cô thấy má Kazumi thoáng đỏ lên.

- Là Kazumi. - Kazumi mỉm cười rất đỗi dịu dàng.

Manabu Hikari cô thật sự cảm thấy giới tính của mình sắp bị bẻ cong bởi tiền bối này rồi!

- Hikari. - Cô đáp lại, tươi cười nắm lấy tay Kazumi.

Xuất phát điểm là đố kị ganh ghét, từ từ lại nảy sinh ngưỡng mộ quý mến, cuối cùng lại có thể tự nhiên mà kết bạn thân.

Sâu trong lòng Hikari dâng lên một chút tiếc nuối. "Oga Kirihito, tình cảm này vẫn không nên tồn tại thì hơn. Tôi sẽ không thích cậu nữa, sẽ không..."

___o0o0o___

Hết chương 4.

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.