Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngắm sao

Tiểu thuyết gốc · 2512 chữ

- Manabu Hikari, tôi thích cậu.

Năm giờ chiều sau buổi họp hội học sinh, một chàng trai đứng đợi cô dưới sân suốt mấy tiếng, đưa cô lên sân thượng và ngượng nghịu tỏ tình cô.

Hikari nhìn đóa hoa hồng nhung trong tay nam sinh kia, ánh mắt tối đi. Giây sau cô đón lấy bông hoa bằng hai tay, nở một nụ cười thực giả tạo:

- Cảm ơn cậu nhé. Bó hoa này tôi có thể nhận, nhưng tình cảm của cậu, thật xin lỗi...

Ánh mắt của cô vô hồn, đôi môi tuy nhoẻn cong nhưng không có ý cười, thực giả tạo tới lạnh sống lưng.

Chàng trai kia thoáng qua một chút thất vọng, cười gượng gạo rồi nói thêm đôi câu nữa, nhanh chóng rời đi trước.

Hoàng hôn buông xuống trên sân thượng, gió vờn chơi từng ngọn tóc và vạt áo của cô, thật buồn và ảm đạm. Manabu Hikari cô trước nay từ chối trăm nghìn lời tỏ tình, nhưng chưa một lần nào trống rỗng như hôm nay.

Vẫn như lần trước, một chàng trai đăm chiêu quan sát cô ngồi trên nóc tòa nhà, nhìn xuống Hikari, chỉ có điều lần này, anh ta không nhìn cô bằng nụ cười thú vị nữa.

Hanagato Hitoshi nhảy xuống dưới, trước mặt cô, ánh mắt như thú săn mồi soi xét cô như không muốn bỏ qua bất cứ sự biến chuyển nào.

- Tôi có cảm giác cậu giống như đang theo dõi tôi vậy. - Hikari vứt bó hoa của chàng trai kia, lạnh nhạt cười.

- Tôi lại thấy cậu có vẻ luôn cố gắng xuất hiện trong tầm mắt của tôi cơ. - Hitoshi mỉm cười, cầm một lá thư nhỏ vứt lên trên bó hoa của Hikari. - Trùng hợp quá.

Hikari nhìn xuống lá thư màu hồng được gấp và trang trí rất tỉ mỉ, cùng những dòng chữ nắn nót của một cô gái đang yêu, không khó để cô đoán ra trước cô thì trên sân thượng này đã có một cô gái tỏ tình anh ta và nhận lại kết cục đáng thất vọng.

- Này, Manabu. - Hitoshi nâng tầm mắt, hạ giọng. - Có muốn cùng tôi đến chỗ này không?

Thoáng ngạc nhiên nhưng Hikari cũng chẳng buồn hỏi lại, hít sâu một hơi cố vực dậy cái tinh thần tẻ nhạt này, gật đầu qua loa:

- Được thôi.

.

.

.

Tâm trạng của Hikari mấy ngày nay thật sự rất xấu, vì cô lựa chọn từ bỏ Oga Kirihito. Ngày nào cũng chứng kiến cảnh anh ta và Hanagato Kazumi sánh vai nhau rất tình cảm, càng khiến tâm tình một kẻ hiếu thắng như cô thêm tồi tệ.

Ngày hôm nay, mặt trời lặn đi, thành phố lên đèn, trên vỉa hè có một đôi nam nữ mặc đồng phục học sinh, nam đi trước, bước chân chậm rãi, nữ đi sau, hai người cách nhau chừng hai mét, lẳng lặng đi.

Anh không mở lời, cô cũng chẳng buồn thắc mắc. Anh nói cô đi theo anh, cô cứ thế ngoan ngoãn, chẳng hề mở miệng hỏi han gì.

Hitoshi dẫn cô vào một tòa tháp mới khánh thành mấy tháng trước, cứ thế thuần thục bấm nút thang máy lên tầng cao nhất. Thang máy làm bằng kính trong suốt, Hikari ném tầm mắt ra xa, nhìn thành phố như đang nhỏ lại dưới chân mình.

Chuông kêu một tiếng, cửa thang máy mở ra, Hitoshi nói vài câu với nhân viên lễ tân. Cô ta cúi người xun xoe vâng dạ, rồi nhanh chóng hướng dẫn cho anh. Hikari cứ lẳng lặng theo sau, cùng cô lễ tân rẽ ngang dọc qua mấy cái hành lang nhỏ hẹp.

Dừng lại một cánh cửa sang trọng nhất cuối hành lang, lễ tân dùng thẻ quẹt cửa. Đèn trên cửa từ đỏ chuyển sang xanh, cô ta mở cửa ra. Hitoshi quay lại nhìn cô, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô vào.

Hikari lững chững bước vào trước, anh nhận lấy chìa khóa từ nhân viên rồi bước vào sau, khóa trái cửa lại.

Một căn phòng nhỏ với trần nhà và một mặt tường làm bằng kính trong suốt, nội thất bên trong là một chiếc giường đôi, một bàn ăn nhỏ và một chiếc kính viễn vọng, trên tường có một chiếc kệ cùng nhiều loại đồ uống khác nhau.

Đây là lần đầu Hikari bước vào tòa tháp này. Khi tòa tháp khai trương, cô có nghe nói đây là một địa điểm hẹn hò rất lí tưởng vì hai tầng cao nhất được dùng để làm đài quan sát. Tầng cao nhất là những phòng riêng với trần nhà làm bằng kính, còn tầng ngay dưới là đài quan sát chung như bình thường.

Hikari dần thấy hơi hồi hộp, cô tự hỏi sao bản thân thiếu đề phòng như thế, để cho chàng trai này dẫn vào phòng riêng, một nam một nữ. Hikari len lén nhìn anh ta, thấy anh chậm rãi khui một chai rượu vang trên kệ, hầu như không bận tâm đến chuyện này.

- Hanagato, cậu đưa tôi đến đây là có ý gì? - Hikari cố tỏ ra bình tĩnh, cười gượng gạo bắt chuyện.

- Chẳng có ý gì cả, thư giãn chút thôi. - Hitoshi điềm nhiên rót rượu ra hai chiếc ly, điệu bộ rất thành thục.

Hikari hơi tái mặt. Đưa vào phòng riêng, một nam một nữ, lại còn rót rượu, có phải là có ý chuốc say cô rồi mưu đồ bất chính không. Cô vội vàng lắc đầu nguầy nguậy:

- Tôi không uống được rượu, không cần rót đâu!

Hitoshi thoáng khựng lại, nhưng rồi nhanh chóng bỏ ngoài tai lời cô, vẫn rót vào hai chiếc ly. Chất lỏng màu đỏ quạch rơi xuống, trong bầu không gian yên tĩnh vang lên những thanh âm trong trẻo của tiếng nước rơi.

Anh uống một ngụm, rồi sau đó leo lên giường, bắc hai tay ra sau đầu, nằm nhắm mắt.

Sau đó, bầu không gian yên tĩnh không còn bất cứ tiếng động nào nữa.

Manabu Hikari nheo chặt mày, khó hiểu nhìn anh. Mấy phút trôi qua, anh nằm nhắm mắt, cô đứng nhìn anh, cứ thế.

- Này Hanagato...

- Đã bảo là thư giãn. - Hitoshi điềm đạm nói, mắt vẫn nhắm nghiền. - Tôi không làm gì cậu đâu, tận hưởng đi. Hôm nay thời tiết rất đẹp, đừng lãng phí.

Hikari thoáng ngạc nhiên, quay đầu lại cửa kính.

Phóng tầm mắt ra xa là sao, ngẩng đầu lên trần nhà cũng là sao. Giữa màn đêm, một dải ngân hà lung linh nằm trong tầm mắt. Phía xa là từng tòa nhà cao tầng, lên đèn rực rỡ.

Cô bước tới kính viễn vọng, đặt mắt xuống, tay điều chỉnh tiêu cự và hướng ngắm rồi cẩn thận quan sát. Từng ngôi sao như hiện hữu trong tầm mắt, cô nhìn ngắm được rất rõ mặt trăng, sao hỏa và cả sao thổ. Từng ngôi sao như rơi vào tầm mắt thực hùng vĩ và tráng lệ.

Manabu Hikari đi du học ở Mỹ đã gần mười năm, cũng đã từng cùng bạn bè đi ngắm sao không ít lần, hôm nay không phải lần đầu tiên, nhưng cảm giác thật sự rất lạ lẫm.

Giật mình, cô rời mắt khỏi ống kính thiên văn, len lén quay lại nhìn chàng trai đó.

Ngay lập tức, Hikari được phen thót tim. Hanagato Hitoshi đã ngồi dậy, thong thả ngồi cạnh mép giường, nhìn cô, mỉm cười.

- Tưởng cậu ngủ? - Hikari len lén trút ra một tiếng thở, khẽ lườm.

- Không ngủ được.

- Muốn ngắm không? Có thể thấy rất rõ các hành tinh đó...

- Không.

- Thế cậu đến đây làm gì?

- Ngủ.

- Sao không về nhà? Hoặc vào khách sạn ấy?

- Về nhà thì không có cậu. Đưa cậu vào khách sạn cậu sẽ chịu vào sao?

Hikari thoáng lạnh sống lưng, nhìn người con trai phía trước mà ngán ngẩm chẳng dám nói gì. Cô ngồi xuống cạnh bàn, nhìn hai chiếc ly. Một chiếc ly anh vừa uống dở một nửa, và một chiếc ly còn nguyên của cô. Giây sau cô nâng chiếc ly của anh lên, uống cạn.

Hitoshi thoáng ngạc nhiên khi thấy cô dùng chiếc ly anh dùng dở. Còn Hikari, cô chẳng nghĩ được gì. Chỉ nghĩ rằng ly của cô có thể bỏ thuốc nên không dám uống bừa, thà chung một chỗ chạm môi với anh còn hơn là mạo hiểm uống ly kia.

Hôm nay, cô thực lòng có tâm sự.

Hikari lại rót tiếp, lại uống, rồi cứ thế, một vòng lặp luẩn quẩn, cho đến khi má cô dần đỏ đi. Căn phòng nhỏ, rất tối, chỉ có ánh sáng từ bầu trời và thành phố phía xa kia hắt vào, mờ mờ ảo ảo. Một cô gái với đôi mắt long lanh còn sáng hơn cả mặt trăng, gương mặt dần đỏ bừng lên vì say.

- Manabu, cậu...

- Tôi là con gái của nhà sáng lập và điều hành tập đoàn Manabu... - Hikari bắt đầu nói trong cơn mê say. - Tôi thì may mắn được sinh ra trong nhà hào môn, nhưng vì cha mẹ tôi đều đi lên từ con số không, hiểu được sự quan trọng của hôn nhân và tình yêu nên đã không hề ép buộc tôi vào những cuộc hôn nhân thương mại mà để cho tôi tùy ý lựa chọn nửa kia...

Hitoshi dừng lại, định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ ngồi đó lặng im nghe cô nói.

- Nhờ gương mặt này, tôi được vô số con trai theo đuổi và tỏ tình. Nhưng mà chẳng có ai thật sự nhìn thẳng vào con người thật của tôi hết. Một lần bị hủy dung, tôi mới biết những người nói thích tôi kia chỉ là giả dối, nên tôi dặn lòng mình không được phép thích ai. Thế mà, một người chỉ có đi từ chối người khác như tôi, cuối cùng lại đem lòng thích một người không nên thích, tự tôi lại đi từ chối tình cảm chính bản thân tôi.

Hikari đứng dậy, lảo đảo bước lại chỗ anh, đứng đối diện anh, mỉm cười thê lương:

- Hanagato Hitoshi, những kẻ từ chối người khác như cậu, cuối cùng cũng sẽ giống tôi, bị người mình yêu từ chối. Mọi người đều thích chúng ta, nhưng người mà chúng ta thích, sẽ không thích chúng ta.

Hitoshi trầm mặc nhìn cô, lát sau vươn tay, đan vào làn tóc của cô, xoa nhẹ gáy sau, rất dịu dàng.

.

.

.

Hai giờ sáng, Hikari bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô mơ màng mở mắt, lát sau liền giật mình. Cô chính là đang cùng Hanagato Hitoshi ngủ trên một giường.

Đầu óc cô choáng váng, trong căn phòng của đài quan sát này tối mịt mờ, cô lại rúc đầu vào lồng ngực một người con trai mới gặp mà say giấc. Hikari tự trách bản thân mình thiếu đề phòng, lại ở cùng một nam nhân mà uống say.

Cô nhìn xuống người, đồng phục vẫn còn nguyên, nửa dưới cũng không có dấu hiệu gì khác thường, bèn thở dài tạm an tâm. Xem chừng anh ta là một người đứng đắn, không nhân lúc cô thiếu phòng bị mà giở trò.

Hikari cầm vội điện thoại lên, là mẹ cô gọi, nhất định vì cô không về mà quá lo lắng rồi.

- Mẹ à? - Hikari ấp úng đáp. - Con xin lỗi, quên không báo cho mẹ rồi...

"Con đang ở đâu? Có biết mẹ rất lo cho con không hả?" Tiếng mẹ cô giận dữ bên đầu kia điện thoại. Vì không gian quá yên tĩnh nên cuộc hội thoại của cô và mẹ đã đến tai người nằm cạnh.

Hikari nhận thấy bên cạnh sự giận dữ của mẹ có xen lẫn một chút an tâm.

- Con? Con đang ở đài quan sát... Con cùng bạn đi quan sát sao rồi ngủ quên mất... - Hikari nhất thời không nghĩ ra được lí do gì, ấp úng một lúc lại thành nói thật.

"Bạn? Nam hay nữ đấy?"

Hikari thoáng á khẩu, không biết nên đối đáp ra sao. Nam sinh kia nhếch môi cười khẽ, nhẹ nhàng nhắc khéo.

- Hanagato Kazumi.

Đồng tử mắt Hikari thoáng mở to, vội vàng đáp.

- Nữ chứ ạ! Bạn mới quen ở trường mới của con, Hanagato Kazumi.

Hikari thoáng thở phào nhẹ nhõm, liếc nhẹ về phía Hitoshi. Cái tên này không ngờ lại lôi em gái song sinh của mình ra làm lá chắn.

Những tưởng kiếp nạn tạm qua, ai ngờ mẹ cô lại ngạc nhiên kêu lên. "Hanagato Kazumi? Con chơi cùng Kazumi sao? Trùng hợp quá rồi!"

Gương mặt Hikari xám xịt lại. Tại sao mẹ cô lại quen biết Kazumi cơ chứ?

- Ừm? Có gì đợi con về rồi nói nhé mẹ...

"Không sao, con cứ ngủ lại đài quan sát đi." Mẹ cô cười xòa thoải mái. "Hai giờ sáng đi ngoài đường nguy hiểm lắm. Sáng sớm rồi về, đi cùng Kazumi thì mẹ yên tâm rồi. Nhưng nhất định lần sau phải báo trước cho mẹ, hại cả cha mẹ lo lắng."

- Ơ... Vâng... - Hikari vừa ấp úng đáp lại, mẹ cô đã nhanh chóng tắt máy.

Hikari ngồi thẫn thờ ngây ra nhìn vào màn hình điện thoại, nhịp tim vẫn nhanh vẫn dồn dập vì kiếp nạn tạm qua.

Mẹ cô sao lại quen biết Hanagato Kazumi được chứ?

- Kiếp nạn qua rồi đúng không? - Hitoshi ngồi thẳng dậy, dựa người vào tường.

- Ừm... Mẹ tôi bảo tôi không cần về, nhưng mà dường như mẹ tôi có quen biết với Kazumi. - Hikari ngượng nghịu gãi đầu. - Nói dối thế này không ổn, có lẽ nên nói trước với Kazumi để nhờ cậy chút...

- Thế về nhà tôi đi. - Hitoshi ngồi dậy, bước xuống giường, chỉnh trang lại bộ đồng phục đang mặc. - Ở cùng Kazumi cậu sẽ đỡ bị nghi ngờ hơn. Với cả cha mẹ tôi đêm nay đang đi hâm nóng tình cảm ở Berlin, chỉ có tôi và Kazumi thôi.

Hikari ậm ờ gật đầu, nếu gặp trực tiếp Kazumi rồi giải thích tình hình chắc sẽ tốt hơn.

Cô mang ba lô lên vai, lí nhí nói.

- Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu có mưu đồ bất chính. Hanagato Hitoshi cậu là một người đứng đắn...

Hitoshi thoáng ngạc nhiên, giây sau nhìn chằm chằm vào cô gái mặt mày đỏ bừng lên, cười mỉm:

- Tôi không tốt đẹp như thế đâu, đã hôn cậu rồi đấy.

- Hả? Nụ hôn đầu của tôi mà cậu dám...

- Đùa đấy, cậu không phải gu của tôi đâu. Mẫu người lí tưởng của tôi phải là cô gái giống Kazumi ấy.

- Thế thì cậu đi mà yêu em gái song sinh của cậu đi! Đồ siscon biến thái!

___o0o0o___

Hết Chương 5.

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.