Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời mời từ hội trưởng

Tiểu thuyết gốc · 2535 chữ

Gọi là búp bê pha lê, vì có một nét xinh xắn đáng yêu như búp bê, vượt trội người thường, một nét đẹp rất mỏng manh yếu ớt, khiến người ta không nỡ mạnh tay. Có điều nếu như quá dễ vỡ thì vĩnh viễn chẳng thể nào nắm giữ mãi vẻ đẹp của một con búp bê.

Năm sáu tuổi, bị một bạn học quá ganh tị mà cầm kéo cắt mái tóc màu vàng nhạt khác người.

Năm bảy tuổi, bị một đàn chị khóa trên giận dữ tạt nước sôi vào mặt.

Hikari bị hủy dung, từ một cô bé xinh xắn tới nao lòng trở thành một con người dị dạng khiến người ta kì thị xa lánh. Người cha đau lòng mang cô đi Mĩ, trải qua bao nhiêu cuộc phẫu thuật mới lấy lại được nhan sắc vốn có ban đầu.

Mẹ cô không để cho con gái mình bị người ta bắt nạt một lần nữa, kiên quyết bắt cô bé học võ.

Trải qua mất mát người ta mới biết trân trọng những gì mình đang có, nếu đã khổ sở để lấy lại được gương mặt xinh đẹp một lần nữa, Hikari nhất quyết không tha thứ cho bất kì ai động đến gương mặt của cô.

- Cái tát này là trả cho hồi sáng! - Hikari mạnh mẽ vung tay tát mạnh vào mặt Sakurai Tsubaki, gằn giọng.

Cô ta ngã vài vòng, không dám ngờ cánh tay mảnh khảnh kia có thể có lực đạo mạnh và đau tới vậy. Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ Tsubaki bị tát đau tới thế.

Mấy đứa đi cùng Tsubaki liền lao lên, túm lấy tóc Hikari, giày vò cô, miệng chửi rủa. Có điều động tới tóc cô rồi, cô nhất quyết không để yên.

Hikari uyển chuyển xoay người, cầm chiếc kéo vừa giật từ tay Tsubaki không ngần ngại đâm vào tay một cô gái. Cô ta kêu lên đau đớn buông tóc Hikari ra, tái mặt nhìn cánh tay chảy đầy máu, cả bốn đứa đều run rẩy.

Gương mặt Hikari tối sầm. Tâm trạng cô vốn đã không tốt khi nghe chuyện về hội trưởng và Oga Kirihito, lại bị đám nhỏ này gây chuyện, cô nhất định phải trả đủ tâm trạng bực dọc ngày hôm nay.

Hikari thong thả bước tới, tóm lấy mái tóc nâu ngắn xoăn sóng của một đứa vừa túm tóc cô, lạnh giọng.

- Tóc của cậu vừa khô vừa xấu, không xứng đáng để đem tế cho tóc tôi.

Cô ta như nhìn thấy ác quỷ, môi lắp bắp không nói nên lời.

Tiếng kéo kim loại vang lên rùng rợn, từng nắm tóc rơi lả tả như lá cây rơi xuống trước mặt cô ta. Cô ta ngẩng đầu nhìn Hikari, không thấy vẻ thuần khiết của một búp bê sứ đâu, chỉ thấy ánh mắt thâm trầm trừng lên nhìn cô ta.

Cơn phẫn nộ trong lòng họ tiêu tan, chỉ duy nhất một loại cảm giác gọi là sợ hãi. Bọn họ hoảng loạn chạy đi khỏi chỗ đó.

Hikari nhếch môi cười nhạt thếch. Cô quăng chiếc kéo xuống mớ tóc mà máu đầy sàn, phủi bụi trên quần áo rồi toan rời đi. Có điều vừa bước được hai bước, lại bị một nam sinh chặn đường.

Gương mặt cô thoáng sững lại. "Tên này thật sự rất đẹp trai!"

Mái tóc đen hơi rối, ánh mắt sắc lạnh như dao lúc ẩn lúc hiện dưới vài lọn tóc, làn da hơi ngăm nhưng rất đẹp. Người này không có vẻ đẹp kiểu hoàng tử giống Oga Kirihito, nhưng lại đẹp giống như ma cà rồng mà cô thường tưởng tượng.

Anh nhìn chằm chằm vào bảng tên của cô, lát sau nở nụ cười.

- Manabu Hikari, quả thật rất xinh...

Hikari bị giọng nói khàn đặc rất lạ của anh làm cho giật mình. Ánh mắt cô mở to, chớp chớp nhẹ:

- Có chuyện gì sao?

Tên này nhìn thấy gương mặt của cô liền bật cười. Ngay bây giờ Hikari đang sử dụng vẻ xinh đẹp đáng yêu của búp bê để đối diện với anh, chính là cái vẻ cho người ta cảm giác chỉ cần chạm nhẹ thôi thì làn da đó nhất định sẽ vỡ như thủy tinh.

Nếu như không phải ban nãy anh đã nhìn thấy vẻ mặt ác quỷ của cô ta, nhất định sẽ bị bộ dạng thuần khiết này đánh lừa!

Anh đã gặp qua rất nhiều kiểu con gái, trước mặt thì dịu dàng hồn nhiên, sau lưng lại mọc ngay đuôi cáo. Đây chính là kiểu con gái mà anh ghét nhất, có điều cô gái này nhìn qua cũng tương tự như những người kia, nhưng xét kĩ ra, vẻ "ác quỷ" của cô ta không giống như "đuôi cáo" mà anh thường thấy.

- Không phải bộ dạng này! - Anh khó chịu lắc đầu. - Tôi muốn thấy vẻ mặt ban nãy của cậu cơ.

Hikari giật mình, nhưng vẫn làm ra vẻ không hiểu gì.

- Tôi thấy rõ bộ dạng âm ngoan của cậu rồi, đừng đóng kịch với tôi nữa.

Sắc mặt Hikari hơi tái đi nhưng không dám thể hiện nhiều ra bên ngoài. Trước nay cô chỉ đáng sợ với những kẻ động đến cô, có điều tất cả mọi người không ai dám tin búp bê sứ Manabu Hikari lại có mặt tối như thế. Lần này chỉ định trút giận lên Sakurai Tsubaki, cho rằng đang trong giờ học sẽ không có học sinh nào chạy lung tung, không ngờ cô quá chủ quan, lại để cho một tên bắt gặp hết.

- À, cậu nói khi nãy sao? - Giọng điệu của Hikari rất non và yếu ớt. - Tôi chỉ phòng vệ tán loạn thôi, đây mới là con người thật của tôi mà...

Anh ta nhếch mép cười khinh miệt.

Hikari còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của nụ cười đó, anh ta đã lùi một bước chân lại, tay vung lên, dùng lực hướng thẳng vào mặt cô.

Phản xạ vốn nhanh, Hikari liền theo bản năng xoay người né cú đấm của anh rất chuẩn, không một động tác thừa. Chân cô còn hoạt động trước cả não, giơ lên đá vào chân anh.

Hanagato Hitoshi lùi lại, hơi ngạc nhiên một chút, nhưng bật cười lớn.

Em gái song sinh của anh học võ từ nhỏ, nên anh quan sát kĩ đã hiểu được cử động của con gái. Khi nhìn Hikari đánh đám nữ sinh kia, anh nhận ra động tác của cô rất chuẩn, lực đạo mạnh, không chút dư thừa, chắc chắn không phải "phòng vệ tán loạn" như cô ta nói.

Hitoshi không ngần ngại chạy lên, dùng khuỷu tay tấn công. Hikari tuy hoảng loạn nhưng vẫn theo bản năng chặn cú tấn công của anh lại. Những đòn liên tiếp của đối phương đều nhắm vào mặt cô, làm Hikari không thể dừng lại ở phòng thủ, nhất quyết phải tấn công.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô khẽ nhảy lên, chân trái đạp vào đầu gối anh làm điểm tựa, chân phải dồn lực nâng gối đạp vào họng anh. Hitoshi nhanh nhẹn dùng tay chặn ngang, rồi gồng mình đạp cô ngã. Hikari lợi dụng lực này uốn một vòng, chân trái thành công đá vào họng anh.

Hanagato Hitoshi ho lụ khụ, lùi ra sau. Anh chỉ nghĩ thăm dò đối phương là con gái, chủ quan thiếu đề phòng, không ngờ lại bị cô ta tung một ngón đòn rất đau.

Khi cơn đau qua đi, anh ngước đầu nhìn, ánh mắt của Hikari không còn vẻ long lanh như tinh tú ban nãy nữa, thay vào đó là sát khí sắc lạnh của một con thú săn mồi.

Sự hưng phấn dần chiếm đến, Hitoshi cười lớn. Cô gái này nếu tỉ thí võ công bằng, chắc có thể sánh ngang được với em gái anh.

- Ban nãy giống như một con mèo cảnh, bây giờ lại giống sư tử giơ vuốt săn mồi rồi? - Hitoshi đứng dậy, thả lỏng cơ bắp.

Hikari thấy anh không còn dấu hiệu tấn công, đành cẩn thận đứng thẳng dậy, nhưng khắp cơ thể vẫn hiện rõ sự đề phòng. Kiểu người đột ngột tấn công cô không rõ lí do này, nhất định không thể chủ quan.

Nhìn con sư tử đã thu hồi răng nanh nhưng móng vuốt vẫn giăng sẵn, liền bật cười.

- Tôi chỉ muốn thăm dò cậu thôi, nắm đấm của cậu khá cừ đấy. - Hitoshi bước lại gần Hikari, hạ giọng. - Tôi là Hanagato Hitoshi, thủ lĩnh học viện này. Manabu Hikari, cậu có muốn vào băng phái của tôi không?

Biểu cảm trên gương mặt Hikari lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Cô chẳng qua không ngờ cái tên đẹp trai lại chính là thủ lĩnh họ Hanagato mà Aoi thao thao bất tuyệt cả buổi sáng. Có điều anh ta không quá đáng sợ như cô tưởng tượng.

"Thay vào đó giống một tên ngốc hơn!"

Lời đề nghị của anh ta, Hikari có thể hiểu là muốn cô cùng anh ta đi đánh đấm gây gổ khắp thiên hạ chứ? Cái trò này thời còn trẻ cha mẹ cô đều là trùm! À không, nghe nói thời học sinh cha mẹ cô đều đi theo mấy cái băng phái học đường này, chỉ là vẫn không đủ để làm thủ lĩnh thôi.

Hikari khẽ dẩu môi, chớp chớp mắt, nâng hai cánh tay trắng trẻo của mình lên.

- Cậu xem một cô gái yếu ớt như tôi thì làm được gì chứ? - Cô cất chất giọng trong veo của mình, lại xen một chút nũng nịu. - Con gái bình thường thì không sao, nhưng tôi lại là kiểu mỏng manh hơn thủy tinh đấy, cậu hy vọng gì ở tôi chứ?

Khóe môi của Hitoshi giật nhẹ, sắc mặt xấu đi vì không ngấm nổi vẻ ngây thơ thái quá này của Hikari.

- Tôi đã bảo đừng diễn tuồng với tôi! Tôi không tầm thường giống bọn con trai bị hớp hồn bởi trò hề này của cậu đâu.

Nội tâm Hikari đá rơi lộp bộp. Biểu cảm cô dần trở nên khó coi, trước nay chưa từng một thằng con trai nào dám mở miệng chê bai hay chán ghét nhan sắc này của cô. Chỉ cần cô hất mái tóc màu vàng nhạt, ngước đôi mắt trong veo như ngọc bích và dẩu đôi môi giận dỗi ra, không một tên nào lại lắc đầu. Vậy mà Hanagato Hitoshi này lại bảo cô "diễn tuồng", thật sự ngoài sức tưởng tượng!

Hikari đứng thẳng lưng dậy, thu hồi ánh mắt ngây thơ và cái má phớt hồng, lạnh nhạt nhìn anh:

- Tôi quả thật đủ sức vô địch karate cả vùng Kanto này, có điều đánh đấm không phải sở thích của tôi. Tôi hài lòng với việc dùng gương mặt trời ban này để đi chinh phục đàn ông, tất nhiên không có nhã hứng với lời đề nghị của cậu. - Hikari khẽ liếc mắt, giọng nói vừa nãy còn trong trẻo cao vút bây giờ liền trầm thấp mạch lạc. - Tôi chẳng việc gì phải mạo hiểm dung mạo này cả, Hanagato Hitoshi.

Hitoshi nhất thời bị vẻ mặt này của Hikari làm cho ngạc nhiên vài giây, trong lòng anh thấy cô bé này quả thật rất đáng để anh để mắt tới.

- Vậy vào hội học sinh đi.

Giữa tiếng gió gào thét trên sân thượng tới ù cả tai, một giọng nói còn sắc lạnh hơn cả Hikari vang lên, cảm tưởng như xé được cả gió.

Mái tóc màu đen óng, dưới ánh nắng mặt trời lấp loáng màu xanh dương tối, từng lọn từng lọn bay lên dưới sự trêu đùa của gió. Đôi mắt xếch sắc sảo thông minh, sống mũi cao vút thanh tú và đôi môi màu đỏ rượu còn quyến rũ hơn so với bộ đồng phục học sinh kia.

- Tôi là Hanagato Kazumi, học sinh năm hai, hội trưởng hội học sinh. Tôi có lời mời cậu vào hội học sinh, Manabu Hikari.

Đôi môi của Hikari vô thức hé ra. Đôi má phơn phớt hồng của cô bỗng dưng đỏ lựng lên.

Đây đều là phản ứng sinh học của con người khi đứng trước một sự vật gì đó gây xúc động cho cơ thể. Hikari cô chính xác là bị động lòng bởi nhan sắc của hội trưởng mà cô đau đáu trong lòng cả buổi sáng.

Cô ta không phải tự nhiên mà được người ta ca tụng, nhan sắc vượt trội hơn người, giống như nữ thần trí tuệ Athena trong thần thoại Hy Lạp, ngay cả Hikari tuy ghét phải thừa nhận, nhưng hội trưởng Hanagato Kazumi này đẹp vượt sức tưởng tượng của cô.

Người này lại là người yêu của Oga Kirihito.

Hikari quét một lượt cơ thể của Kazumi, nhìn ngắm thật kĩ ngũ quan của cô ta. Chỉ là khi con người ta đối diện với những thứ mà bản thân mình không có, thường nảy sinh hai loại cảm xúc, hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là đố kị. Vẻ thông minh sắc sảo của Kazumi hao hao giống chị gái cô Kaori, có điều lại xinh đẹp vượt trội. Hikari chính là đang đố kị với loại xinh đẹp này của Kazumi mà cô không có.

"Chắc là Oga Kirihito thích kiểu người đẹp sắc sảo cứng rắn như hội trưởng..." Trong đầu Hikari dần nảy sinh một vài suy nghĩ khác lạ.

Cô nâng tầm mắt nhìn kĩ, lúc Kazumi bước lên đứng cạnh Hitoshi, mới thấy hai người họ giống nhau tới mức nào, quả thật là cặp song sinh đại diện cho hai chữ "hoàn hảo".

- Tại sao lại muốn tôi vào hội học sinh? - Hikari bước lên, tự nhiên ngay khi đối diện với Kazumi cũng không buồn tỏ ra bộ dạng đáng yêu nữa, chỉ lạnh nhạt. - Là học sinh năm nhất, mới vào trường. Tính cách và học lực của tôi mấy cậu còn chưa rõ.

Kazumi khẽ nở một nụ cười mỉm đầy ẩn ý.

- Hứng thú với cậu, thế là đủ rồi. - Rồi Kazumi xoa nhẹ bảng tên của Hikari, ánh mắt hơi tối trong chốc lát.

Đôi môi của Hikari khẽ nhếch lên. Cô vốn rất hứng thú với tiền bối hội trưởng này, nếu vào hội học sinh, nghiễm nhiên được gặp cô ta hằng ngày.

Và ánh mắt cô khẽ liếc sang Hitoshi. "Tên này từ đầu đến cuối dám không đối xử với tôi như trung tâm của vũ trụ."

Hikari khẽ đưa tay ra bắt tay với Kazumi, mỉm cười, cất chất giọng trong veo đáng yêu lên, sắc mặt thay đổi.

- Hanagato-senpai, từ nay trở đi mong hội trưởng giúp đỡ tôi.

...

"Từ nhỏ đến lớn tôi chính là trung tâm của vũ trụ, chắc chắn sẽ khiến anh sớm ngày trở thành nô lệ quỳ dưới chân tôi!"

___o0o0o___

Hết chương 3.

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.