Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộ mặt khác của Hikari

Tiểu thuyết gốc · 2588 chữ

- Chào mừng anh về nhà, Kirihito! - Hanagato Kazumi vui mừng chạy tới, ôm chầm lấy anh.

Người con trai khẽ mỉm cười dịu dàng, vuốt vài lọn tóc màu đen óng của Kazumi:

- Em mới gặp anh ở sân bay hôm qua còn gì.

- Hôm qua là chào mừng anh về Nhật Bản, còn hôm nay là chào mừng anh về lại trường. - Ánh mắt Kazumi chỉ còn hình ảnh của người con trai đó, cô ngước nhìn gương mặt rất đỗi dịu dàng và ấm áp kia.

- Thằng quỷ này, tớ chỉ mong cả đời này em gái tớ sẽ dùng ánh mắt kia nhìn tớ một lần. - Hanagato Hitoshi cầm quả táo trên bàn kia, cắn một miếng, nhìn hình ảnh âu âu yếm yếm kia thật sự không hợp mắt liền nói một câu khó nghe.

Oga Kirihito bật cười nhìn anh bạn thân, cúi đầu xuống hôn lên môi Kazumi, nhanh tới nỗi khiến cả hai người không kịp trở.

Quả táo cắn dở bị Hitoshi mạnh tay ném về phía anh, Kirihito nhanh nhẹn bế bổng Kazumi lên, nghiêng người né.

- Ai chả biết họ Hanagato cậu là siscon*! Thật tiếc, Kazumi là người yêu của tớ. - Kirihito bình thản bế ngang Kazumi, rồi âu yếm hôn lên trán cô lần nữa.

(*)Siscon: Thuật ngữ Otaku, ám chỉ những anh/chị bị cuồng em gái/chị gái của mình hơn cả bình thường, dùng tương tự cho Brocon.

- Đi du học ba năm rồi còn như thế! - Hitoshi cáu bẳn cắn một quả táo khác.

- Du học nhưng Kazumi và cậu đều thường xuyên bay sang Pháp tìm tớ đấy thôi, tình yêu của bọn tớ bắt nguồn từ khi còn nhỏ, dễ gì chia cắt sao? - Kirihito càng cao ngạo bao nhiêu, Hitoshi càng bị chọc điên bấy nhiêu.

Kazumi đỏ mặt vỗ nhẹ vào ngực Kirihito đòi anh thả cô xuống. Gương mặt Kirihito bày ra vẻ mặt không cam tâm, đành hôn phớt môi Kazumi cái nữa mới buông cô xuống.

- Shit! Mối tình gà bông của hai người thật sự sắp vượt cả cuộc tình mười lăm năm của cha mẹ tớ rồi! - Hitoshi khẽ lườm hai người, bực dọc chửi thề.

- Nói đến mối tình gà bông, không phải hồi trước anh cũng tương tư một cô bé sao? - Kazumi chạy lại pha trà, miệng bắt đầu giở giọng châm chọc anh trai song sinh của mình.

- Gì? Anh mày mà tương tư ai?

- Em cũng không nhớ tên nữa, con gái thứ của cô Mika và chú Akito đấy. - Kazumi hồi tưởng lại. - Cô bé xinh như búp bê pha lê, tóc màu vàng óng ấy.

Oga Kirihito nghe đến đây thoáng sững lại trong chốc lát.

- À, anh cũng quên tên con nhỏ đó rồi. - Hitoshi bĩu môi dè bỉu. - Hồi nhỏ thích con gái kiểu đấy, nhưng lớn lên một tí lại thấy kiểu mong manh dễ vỡ, lại bánh bèo hay nũng nịu thật sự phiền chết.

Hanagato Kazumi gật gù. Kể cũng đúng, yêu một cô nàng yếu ớt quá mức phải cô cũng thấy phiền.

- Mà kể ra... Hình như cũng gần mười năm rồi chưa gặp cô ta...

.

.

.

Manabu Hikari khẽ hắt xì một cái, rùng mình.

- Sao thế, Hikari? - Watari Aoi ngạc nhiên quay sang nhìn bạn, bày ra vẻ mặt đầy lo lắng.

- Có gì đâu mà.

- Nhìn cậu yếu ớt quá, tớ thấy lo. - Aoi thở dài.

Hikari nở một nụ cười rất dịu dàng đáp lại. Ai ai khi nhìn thấy cô, đều buột miệng hỏi một câu "Có phải rất hay bệnh không?"

Cô nàng nhìn xuống tay mình, cánh tay mảnh khảnh chưa một lần đụng đến việc nhà, trắng mịn rất yếu ớt. Với cô, xinh đẹp thôi chưa đủ, phải có một cái vỏ bọc thật mong manh, đàn ông mới yếu lòng mà muốn bao bọc.

Hikari rất thích cảm giác được mọi người nâng niu, chiều chuộng, cô thích mình là tâm điểm chú ý của con trai. Có điều nếu nói cô thực tâm để ý một người, hình như chưa có người đàn ông nào lọt mắt cô.

Tự nhiên, một gương mặt hiện lên trong tâm trí Hikari...

Mái tóc màu vàng óng, đôi mắt xanh, và giọng nói rất ấm áp dịu dàng...

"Oga Kirihito? Sao mình lại nghĩ đến cậu ta?"

- Này, tớ nhìn thấy chị hội trưởng rồi! - Cô nàng ngồi ngay sau lưng Hikari, Yonehara Ume chạy lại bàn cô, hớn hở kêu.

Cả lớp nghe thấy liền háo hức bật dậy, vây quanh Ume, kêo gào.

- Sao nào? Có phải hội trưởng rất đẹp không?

- Tiếc quá, dãy nhà của học viên năm hai với phòng hội học sinh khác với dãy học bọn mình, gần hết ngày vẫn chưa gặp được chị hội trưởng và anh thủ lĩnh được người ta ca tụng!

Hikari bật dậy, liền kéo tay Ume đang bị đám bạn vây quanh về, đặt cô nàng ngồi xuống chỗ. Hikari giọng rất gấp rút:

- Chị hội trưởng thế nào?

- Tuyệt sắc giai nhân! - Yonehara Ume gào lên muốn bật khóc. - Tớ thấy vẻ đẹp của hội trưởng có thể sánh ngang với diễn viên Hollywood đấy!

Sắc mặt Hikari sa sẩm đi.

- Hội trưởng với Manabu thì ai đẹp hơn vậy? - Một cậu con trai tò mò đặt câu hỏi. Lại trúng ngay nỗi lo của Hikari.

Yonehara Ume rất thành thật:

- Tớ thích kiểu đẹp của hội trưởng hơn.

Cả thế giới xung quanh Hikari giống như đổ vỡ.

"Không phải chứ! Rõ ràng từ nhỏ đến lớn không ai đẹp hơn mình, tại sao lại đùng một phát có bà hội trưởng năm hai rớt trúng đầu mình vậy này!" Nội tâm Hikari gào thét.

- Nhưng mà... - Đột ngột, Komori Kou - người yêu của Ume vừa đi cùng Ume về - ngượng nghịu gãi đầu. - Tớ lại thấy Manabu xinh hơn...

- Cái gì hả? - Yonehara Ume trừng mắt nhìn người yêu mình, lát sau đứng bật dậy, nắm lấy caravat cậu ta, cáu.

Kou luống cuống xoa dịu Ume, lại càng khiến số đông xôn xao về sắc đẹp của hội trưởng kia, xem là so với Hikari thì ai sẽ xinh hơn.

- Tớ nghĩ thế này! - Watari Aoi đập bàn một cái khiến mọi người yên ắng, tập trung về phía cô nàng. Aoi lại lên giọng bà tám. - Nghe đồn nhan sắc của hội trưởng chính là kiểu thông minh sắc sảo, đẹp mạnh mẽ cá tính, đẹp tới mức bẻ cong hết con gái tụi mình. Còn vẻ đẹp của Hikari thì vốn rất yếu đuối mong manh, lại thu hút con trai hơn.

- Chuẩn rồi! - Ume hoạt bát chạy lại, đẩy văng Kou ra xa. - Nhìn chị hội trưởng xong, tớ thật muốn đá quách thằng bạn trai này đi để được yêu chị hội trưởng!

- Ume! - Komori Kou gào thét tuyệt vọng.

Thế là cả đám gật gù, ai nấy đều phần nào tưởng tượng được vẻ đẹp của tiền bối hội trưởng năm hai kia.

Hikari quay về bàn, di di tay ngẫm nghĩ. Cứ coi như lời các bạn nói là đúng, thì vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp khiến con trai muốn nâng đỡ, còn vẻ đẹp của hội trưởng là nhan sắc bẻ cong giới tính.

- Nhưng tớ tin nếu như không có Manabu, con trai các cậu đều chết mê chết mệt chị hội trưởng đấy! - Ume vỗ tay cái đét, nói rất thản nhiên.

Ngay sau đó liền có vài giọng nam đồng tình:

- Đúng đấy! Tớ cũng thích mẫu con gái cá tính!

- Vừa nghe là đã biết hợp gu rồi, nhất định tí nữa phải đi chiêm ngưỡng nhan sắc kia.

Sắc mặt Hikari càng sa sẩm tối. Cảm tưởng như hàng nghìn tảng đá rơi xuống chèn ngang ngực cô, sao mà nặng nề khó thở vô cùng!

Tại sao lại có kì phùng địch thủ chứ? Cô chưa từng gặp một học sinh cùng trường nào đẹp giống như cô...

- Mấy cậu khỏi mơ mộng đi! - Aoi chống tay hét to. - Hội trưởng đã có người yêu rồi!

Cả đám chợt yên lặng, lát sau bọn con trai gào khóc ầm ĩ.

Hikari thoáng ngạc nhiên, nhưng mừng như mở cờ trong bụng. Nếu đối thủ là hoa đã có chậu, vậy thì chỉ còn mình cô sẽ được đám con trai nâng niu thôi!

Tảng đá trong lòng được phá đi, Hikari cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng mà hòa vào câu chuyện tám tập thể:

- Nè! Thế người yêu hội trưởng là ai đó?

Watari Aoi hất tóc, vểnh mũi tự hào về nguồn thông tin bất tận của mình, làm một tràng:

- Đám con trai các cậu đừng nghĩ đến chuyện đập chậu cướp hoa nha, người yêu của mĩ nữ nhất định là mĩ nam rồi! - Aoi đứng hẳn lên ghế, hét lớn. - Người ta là con lai Nhật - Pháp, vừa đi du học về, chính là người thừa kế tập đoàn xuyên quốc gia Oga, Oga Kirihito!

Nhãn cầu Hikari bỗng mở to.

Ai? Oga Kirihito? Cô ước gì nó chỉ là hai người trùng tên, có điều nếu là con lai, cô chỉ đành tin rằng đó chính là người cô vừa gặp lúc sáng...

- Nè, hai người họ yêu nhau thế nào vậy? - Ume giật giật gấu áo Aoi, tò mò.

- Hai người họ thích nhau từ khi ba tuổi đó, tin không? Càng lớn càng yêu nhau nồng thắm, có tin chị hội trưởng tuần nào cũng bay sang Pháp thăm Oga đó. Bây giờ Oga trở về rồi, hai người họ còn có hôn ước nữa cơ, chắc là sắp đính hôn rồi...

Từng âm thanh bàn tán của bạn bè xung quanh dần ù đi, sắc mặt của Hikari càng ngày càng xanh xao. Bàn tay cô luồn vào túi áo khoác, nắm lấy chiếc bảng tên nhỏ cất bên trong thật chặt, giọng nghẹn cứng.

- Hikari, cậu sao thế? - Aoi đang mải mê tám chuyện thấy sắc mặt của bạn mình rất xấu, liền lo lắng.

Đám con trai càng hoảng loạn khi thấy cô búp bê sứ kia không khỏe.

- Ừ, tớ hơi mệt... - Hikari gượng gạo cười.

Ai nấy đều đau lòng khi chứng kiến vẻ mặt yếu đuối mong manh của Hikari, mấy đứa liền xua tay:

- Cậu xuống phòng y tế nằm đi! Hoặc xin thầy chủ nhiệm về trước cũng được! Nhìn cậu yếu ớt thế này... - Ume lo lắng cầm tay cô.

- Ừ, vậy xin thầy chủ nhiệm cho tớ về trước nhé... - Hikari bày ra vẻ mặt yếu ớt, soạn sách vở trong cặp lên, đứng dậy.

- Cần bọn tớ đi cùng cậu không? Cần bọn tớ chở cậu về không? - Đám con trai nhao nhao.

- Không cần đâu, vào tiết rồi, các cậu học đi. Tớ tự về được... - Hikari gượng cười trấn an mọi người, rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

.

.

.

"Rõ ràng chỉ là mới gặp một lần, sao lại có thể bận tâm chuyện người ta có người yêu được cơ chứ..." Hikari thểu não bước đi, ánh mắt sầu muộn phóng tầm ra xa nhìn hành lang dài trống trải. Bước chân cô lấp lửng, mấy lúc suýt trượt chân ngã.

Người con trai đó, không ngờ lại có người yêu rồi? Giữa hai người đó lại còn là hôn ước?

Người yêu của anh ta lại là cô hội trưởng mà Hikari băn khoăn trong lòng cả ngày trời. Tự nhiên cô cảm thấy tự thương hại bản thân, xinh đẹp làm gì, khi mà ngay cả người đầu tiên mình để ý đến cũng không thể nào chạm tới được chứ?

- Này, con nhỏ búp bê pha lê kìa! - Một giọng nói vang lên rất khó nghe.

Manabu Hikari ngẩng đầu, nhìn thấy Sakurai Tsubaki mà ban sáng mới xảy ra xô xát với cô, đi cùng ba nữ sinh khác, thoáng ngạc nhiên. Rõ ràng là đang trong giờ học, xuất hiện ở đây không lẽ là trốn học sao?

Nhìn bộ đồng phục thể dục mà cô ta và đám bạn đi cùng mặc, Hikari dễ dàng đoán ra họ là cúp tiết thể dục rồi.

- Mày yếu ớt giả tạo thật khiến tao ngứa mắt! - Tsubaki nghiến răng, ánh mắt mờ đục. - Dựa vào đâu Oga-senpai phải giúp mày? Bớt trưng cái bộ mặt ngây ngô đó ra đi!

"Ha? Cô ta cũng để ý đến Oga-senpai? Hóa ra tên đó thật sự rất sát gái." Đôi môi nhỏ nhắn của Hikari khẽ nhếch lên.

Đang trong giờ học, chắc là học sinh không còn ai chạy lung tung đâu nhỉ?

- Này! - Giọng Hikari thâm trầm. - Lên sân thượng đi!

Sakurai Tsubaki ngạc nhiên, nhìn đám bạn mình, lát sau bật cười ha hả.

- Không ngờ cô ta còn chủ động! Này, mang cho tôi cái kéo. - Tsubaki quay sang nói với một đứa bạn đi cùng mình, rồi hùng hổ kéo Hikari cùng đi.

Cô ta tự nhủ, mối nhục nhã khi sáng nhất định phải khiến cho cô ta trút giận lên cô ta cho bằng sạch.

Nào ngờ, Hikari đi cùng cô ta ở phía sau, tóc mái màu vàng xõa ra che đi đôi mắt thâm trầm, đôi môi xinh xắn vẽ lên một đường cong.

...

Tsubaki mạnh tay đẩy Hikari ngã vào tường, không ngờ, Hikari vẫn đứng vững, sắc mặt không thay đổi. Cô ta thoáng một chút ngạc nhiên vì bộ dạng không giống như vẻ bề ngoài yếu đuối của Hikari ban sáng, liền không nghĩ nhiều.

- Con nhỏ giả tạo, nhất định tao sẽ không để mày dùng bản mặt đó đi câu dẫn đàn ông! - Tsubaki kêu lên tức giận, rồi một tay túm lấy tóc Hikari, tay kia nhận chiếc kéo mà bạn cô ta vừa đưa, kề sát vào. - Đống tóc này của mày chắc chắn là đồ giả!

Nào ngờ, Hikari nhanh tay tóm lấy tay cô ta, gắt gao giữ chặt.

Tsubaki toan vùng ra, nhưng sắc mặt cô ta dần xấu đi. Bàn tay cầm kéo không tài nào cử động được, cánh tay gầy gò mảnh khảnh kia thực sự lại đang khống chế toàn bộ lực đạo của cô ta.

- Có hai thứ trên người tôi mà người ta không được phép động đến: gương mặt và mái tóc. Sakurai Tsubaki, lúc sáng cậu tát vào mặt tôi, bây giờ cậu đòi cắt tóc tôi, cậu nói xem rốt cuộc tôi nên xử lí cậu như thế nào?

Tsubaki bị dọa tới tái mét, cô ta không dám tin vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ này có thể hiện hữu trên gương mặt bình thường rất nhợt nhạt yếu ớt của Hikari. Hơi thở cô ta dồn dập.

- Tao... Tao là con gái của CEO tập đoàn Sakurai, mày dám làm gì...

- Ồ, tôi là công chúa nhỏ của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Manabu, cậu nói xem...

Hàm răng của Hikari khẽ nghiến nhẹ, gằn mạnh từng từ, từ sâu bên trong toát lên sự quỷ dị âm ngoan, một bộ mặt rất ít người có thể hiểu rõ về cô nàng búp bê pha lê dễ vỡ Manabu Hikari.

Một nam sinh lặng lẽ dựa lưng ra sau, ánh mắt sắc như diều hâu chăm chú theo dõi từng biểu cảm của Hikari, lấy làm thú vị...

___o0o0o___

Hết chương 2.

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.