Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên mệnh

Tiểu thuyết gốc · 2609 chữ

– Nhưng có một góc khuất của việc ở bên nhau lâu dài, đó là quá hiểu về nhau, đến mức không thể tìm ra điểm mới mẻ. Vì vậy, rất dễ xảy ra những cảm xúc chán nản, những nốt trầm trong mối quan hệ hai người.

Hikari cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

Cô cúi đầu, bước chân vẫn rảo đều như đang trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề đó để có thể đưa ra một câu trả lời thích đáng. Suy nghĩ một chốc, Hikari bất giác mở lời, lời nói xuất phát từ suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu cô chứ không hề có sự cân nhắc kĩ lưỡng nào về từ ngữ cả:

– Nhưng mà bên nhau từ khi sinh ra, đã trải qua những lạnh nhạt, chán chường đó, không phải càng khăng khít đến mức không thể chen ngang hay sao?

Kirihito ngẩn ra trong giây lát…

Một cô gái tưởng như đơn thuần, tưởng như không suy nghĩ gì nhiều như Hikari lại có thể nói ra một câu khiến cho anh cảm thấy bản thân mình thật sự rất ngốc nghếch.

Hikari ngước mắt nhìn Kirihito, đôi môi hơi dẩu ra:

– Oga, tại sao cậu lại làm thế? Giống như cố tình chọc Kazumi ghen vậy?

Kirihito thoáng ngạc nhiên, anh căn bản không nghĩ rằng Hikari lại tinh ý đến mức đoán được như thế.

– Ngạc nhiên gì chứ? Trông tôi giống một đứa nông cạn thế à? – Hikari đọc được suy nghĩ qua ánh mắt anh, chống nạnh lườm.

– Hả, không. – Kirihito gãi đầu. – Tôi cảm thấy sự xuất hiện của Chelsea khiến cậu cảm thấy mọi người bỏ quên cậu, nên mới quan tâm cậu một chút. Kazumi không suy nghĩ kĩ càng gì cả, tôi hơi trách cô ấy ích kỷ rồi.

– Sao cậu lại nghĩ thế? Một cô gái cảm thấy an toàn không phụ thuộc vào chàng trai yêu cô ấy bao nhiêu mà chính là chàng trai thiên vị cô ấy bao nhiêu. Kazumi chắc chắn rất đau lòng khi chứng kiến cảnh cậu gần gũi với tôi mà thiếu tinh tế với cậu ấy. – Hikari đột ngột cắt ngang lời nói của anh, phản ứng vô cùng gay gắt. – Oga, cậu bảo cậu yêu Kazumi, cùng Kazumi lớn lên, vậy mà cậu không thấu hiểu cho Kazumi, cậu không nghĩ cho cảm nhận của cậu ấy ư?

Gương mặt Hikari đỏ bừng lên, cao giọng trách mắng anh.

Oga Kirihito như bị những lời nói đó đánh cho tỉnh ra vậy. Anh tưởng rằng mình yêu Kazumi bao nhiêu năm như thế đã đủ để khiến cô không ghen nếu như anh cư xử tốt với Hikari hơn một chút, không ngờ rằng hôm nay Hikari đã nói những điều mà anh không bao giờ có thể nghĩ đến.

Chẳng bao giờ là đủ cả…

Kirihito đưa tay lên che mắt, cơ thể hơi run lên. Ngay bây giờ, cứ nghĩ về cảm giác ban nãy Kazumi phải chịu đựng, anh cảm thấy hối hận vô cùng.

– Oga? – Hikari thấy ban nãy mình có hơi gay gắt, sợ động chạm đến anh. Nhìn Kirihito phản ứng lạ lùng, cô hơi lo lắng mà cúi đầu xuống quan sát vẻ mặt của anh.

– À không sao, cậu nói rất đúng. – Kirihito buông tay ra, nhìn cô gái nhỏ nhắn đang trưng ra vẻ bối rối thì nhún vai. – Ha, Manabu này, cậu bảo cậu thích tôi, nhưng từ đầu đến cuối cậu chỉ nghĩ cho Kazumi, cũng muốn tôi suy nghĩ cho cô ấy nữa?

Hikari thoáng sững lại vì câu hỏi này, nhưng rất nhanh, cô đã mỉm cười và hồn nhiên đáp lại:

– Đúng, Oga, tôi thích cậu, nhưng Kazumi cậu ấy quan trọng với tôi hơn. – Hikari đan hai tay ra sau lưng, duỗi thẳng, đôi vai nhún lên mỉm cười khe khẽ. Vẻ mặt của cô nhẹ nhàng, bình thản và xinh đẹp đến lạ kì. – Tôi nghĩ đó chỉ là một chút rung động, một cơn cảm nắng rất chóng khỏi, tôi không thích cậu nhiều như tôi tưởng. Nhưng cậu và Kazumi, vốn đã bước tới cái gọi là thiên mệnh rồi.

Hikari quay sang nhìn anh thật kĩ, người con trai đầu tiên trong đời làm cô rung động. Anh vẫn đẹp như thế, vẫn hệt như một hoàng tử lai với mái tóc màu vàng sáng và đôi mắt xám xanh cùng nụ cười ấm áp như mùa xuân vậy. Oga Kirihito, một người từng khiến cô tưởng rằng bản thân mình yêu đến mức ngoài anh ra thì không cần ai khác, hóa ra cũng dễ dàng để buông bỏ.

Vì cô trân trọng Kazumi hơn…

Vì chút rung động đó chỉ là một cơn cảm nắng dành cho vẻ điển trai và nụ cười ấm áp của anh.

– Tôi có thể gọi cậu bằng tên không? – Hikari hạ giọng, rất nhẹ nhàng. – Khi gọi cậu bằng tên, tôi sẽ không còn thích cậu nữa. Tôi và cậu sẽ là bạn tốt, được không?

Kirihito dịu dàng gật đầu:

– Được chứ, Hikari.

Anh gọi cô bằng tên, rất dịu dàng và ôn nhu. Nhưng mà, cô không hạnh phúc hay sung sướng nhiều như cô từng tưởng tượng. Chỉ là một chút vui vẻ hơn bình thường thôi.

– Kirihito, cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc sống của tôi. – Nụ cười tươi tắn của Hikari nở trên môi.

Kirihito ngây ngốc. Cô gái trước mặt anh luôn miệng nói anh là cơn cảm nắng của cô ấy, nhưng anh cảm thấy bây giờ cô ấy càng giống nắng hơn. Nụ cười rất xinh đẹp, đôi mắt biết cười và một mái tóc óng ả hệt như màu của nắng.

Anh bất giác giúp cô vén một lọn tóc bay ngang qua mũi, bật cười:

– Nếu không phải trái tim tôi bị Kazumi chiếm giữ từ khi còn nhỏ, tôi sớm đã thích Hikari rồi. – Kirihito rất dịu dàng, chất giọng của anh vừa thanh cao nhưng cũng vô cùng ấm áp. – Vậy nên Hikari nhất định phải tự tin vào bản thân mình. Cậu không hề thua kém Chelsea, cậu hoàn toàn có thể giành lại Hitoshi cho mình.

Đôi má của Hikari đỏ bừng lên, cô giơ tay lên che miệng.

Mối tình đầu của cô đã nói thích cô. Chỉ là từ “nếu” đó không nên xảy ra, bên cạnh Kirihito thích hợp nhất chính là Kazumi. Họ là một cặp trời sinh, vô cùng xứng đôi.

Hikari gật đầu hạnh phúc với anh.

Nhưng rồi, cũng chỉ một hai giây sau, Hikari luống cuống giật nảy mình lên:

– Khoan đã, cậu nói gì cơ? Tôi cần gì giành lại Hanagato Hitoshi?

– Tôi nói thế thôi, đúng hay không cậu tự biết chứ!

– Cậu đồ đáng ghét!

– Ra thế ư? – Áp lực trên vai Kazumi buông lỏng, cơ thể tự nhiên vô lực ngã xuống ghế. Gương mặt cô hơi tái đi. – Trước đó có nhiều câu quan trọng, sau đó cũng có nhiều câu quan trọng trọng, tại sao em lại chỉ nghe mỗi câu “tôi sớm đã thích Hikari rồi” cơ chứ?

Kirihito cũng không ngờ rằng Kazumi đã vướng bận nhiều như vậy, đã suy nghĩ và dằn vặt quá nhiều thứ trong từng đấy thời gian, còn anh lại thật sự quá vô tư đến vô tâm rồi.

Anh đau lòng nhìn người con gái anh rất yêu này, đem cô ôm vào lòng. Anh gục mặt lên vai Kazumi, dụi vào tóc của cô, hạ giọng:

– Xin lỗi em vì đã khiến em cảm thấy không an toàn.

Bao nhiêu tủi thân uất ức cô kìm nén trong lòng vì cử chỉ này của anh mà muốn vỡ òa ra. Kazumi dùng hai tay kéo má anh lại rồi nhẹ nhàng hôn anh.

– Kirihito, em nghĩ Hikari cũng chỉ là giọt nước tràn li, còn vấn đề đã luôn tồn tại từ trong chúng ta rất lâu rồi. – Kazumi ôm má anh, chân mày nhướn lên, giọng của cô hơi nghẹn lại. – Vì chúng ta chính là thiên mệnh, cho nên đừng để cho những suy nghĩ xấu xí đó làm ảnh hưởng đến tình cảm của em và anh nhé?

Kirihito gật đầu đồng ý với cô, rồi đem đầu Kazumi dựa vào vai mình.

Một đêm rất dài…

Đã rất lâu rồi hai người mới có thể nói chuyện với nhau chân thành như thế.

Kazumi kéo chiếc áo đầy mùi hương quen thuộc của anh cao lên, rúc vào vai anh, nghĩ một lúc rồi bật cười:

– Hitoshi cứ cho rằng Hikari là người chen chân vào giữa em và anh, không ngờ cuối cùng cậu ấy lại hóa giải những trăn trở của chúng ta.

– Đúng vậy, nhưng bây giờ Hikari đang gặp rắc rối đấy. – Kirihito đồng tình, trong lòng tự nhiên bồn chồn khi nghĩ về mối quan hệ phức tạp giữa Hikari và Hitoshi.

Kazumi ngồi bật dậy, đối diện anh, vẻ mặt như tràn đầy nhuệ khí:

– Này Kirihito, bây giờ đến lượt chúng mình giúp cậu ấy nhé?

– Đương nhiên, vì Hikari là bạn tốt của chúng ta. – Kirihito gật đầu. – Không sao đâu, anh Hoshi đang giúp cậu ấy rồi, mình chỉ thêm xúc tác đúng lúc thôi.

Kazumi bây giờ mới hiểu ra những hành động săn sóc của anh dành cho Hikari một phần nhằm chọc ghen anh trai song sinh của cô, nhưng có vẻ như vì cơn ghen của cô mà Kirihito phải thay đổi kế hoạch. Và Otaka Hoshi chính là plan B của anh, đang làm rất tốt nhiệm vụ săn sóc Hikari để chọc ghen Hitoshi rồi, để cho anh cơ hội đi hòa giải với cô.

Kirihito đã suy tính mọi chuyện rất chu toàn, nhưng cô cảm thấy mình gây khó dễ cho anh rồi.

Kazumi dẩu môi ra, khóe môi còn giật nhẹ. Biểu cảm đột ngột này của cô khiến Kirihito giật mình. Anh còn chưa kịp mở lời hỏi thì cô đã nhào đến ôm chặt anh, dụi sâu gương mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực vững chãi của anh không muốn buông ra.

.

.

.

Sáng sớm ngày hôm sau…

Hikari xoay nhẹ vai, mơ màng tỉnh giấc. Cô tự dưng cảm thấy trên eo mình có sức nặng nên từ từ tỉnh mộng. Dưới chút se se lạnh của điều hòa, Hikari cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp áp sau lưng cô thật dễ chịu.

Cô chầm chậm xoay người lại nhìn, Kazumi đang ôm cô rất chặt từ phía sau. Dưới đôi mắt lười biếng he hé mở, Kazumi đang nở một nụ cười hạnh phúc cùng đôi má phơn phớt hồng.

– Sao thế? – Mới ngủ dậy nên giọng của Hikari còn chưa tròn chữ, uể oải đáp.

– Tôi nói này, tôi và Kirihito ổn rồi. – Kazumi không kìm được lòng mình mà nói luôn.

Đêm hôm qua, sau khi nói chuyện với Kirihito xong, Kazumi đã hạnh phúc tới vội vàng muốn lao lên phòng kể cho bạn mình. Chỉ tiếc là lúc ấy Hikari đã đi ngủ sớm rồi.

Hikari tỉnh giấc hoàn toàn, lại không tránh khỏi nụ cười nhẹ nhàng. Cô mỉm cười, vươn tay ra xoa đầu Kazumi, thở phào:

– Tôi sớm biết hai người kiểu gì cũng ổn thôi. Chúc mừng nhé.

Kazumi hạnh phúc dụi đầu vào cái xoa đầu rất ôn nhu của bạn mình. Giây sau, chân mày cô khẽ nhíu lại, cúi xuống nhìn kĩ hơn vào gương mặt bạn mình, cao giọng:

– Tôi thì ổn, còn cậu sao đấy, Hikari? Mắt sưng đỏ rồi.

Hikari mới chợt nhớ ra, đúng là đêm qua cô đã khóc rất lâu. Cô uể oải ngồi dậy, thở dài:

– Thế thì lát nữa phải trang điểm kĩ một chút rồi.

Kazumi nhận ra cô gái bé nhỏ này không muốn nhắc đến chuyện đó, cứ cố ý đánh trống lảng đi thì cũng chỉ đành thở dài, lắc đầu chịu thua vậy. Chuyện giữa Hikari và Hitoshi tốt nhất cứ để hai người họ tự giải quyết, nhân vật phụ như cô sẽ tự thêm mắm dặm muối nếu cần thôi.

Lịch trình sáng ngày hôm nay của họ là đi dạo ở một vài khu phố mua sắm nổi tiếng của Karuizawa. Người ta thường bảo Karuizawa là thiên đường tránh nóng của Nhật Bản vì số lượng hồ suối hay rừng cây của nó, bầu không gian càng trong xanh và tươi mát. Chỉ là mấy ngày nay đang đúng đợt nghỉ lễ nên lượng khách du lịch của mảnh đất xanh này cũng đông quá đi.

Hikari và Kazumi là những người cuối cùng bước xuống tập trung ở phòng khách. Hôm nay hai người họ mặc đồ đôi với dresscode là màu trắng và xanh dương, cảm giác rất thích mắt.

– Ơ hai người này, mặc theo dresscode mà không bảo tôi một tiếng… – Yuhi nhìn thấy họ liền không tránh khỏi một chút giận dỗi, đành bĩu môi hạ giọng.

Kazumi liền cười gượng gạo rồi tìm kiếm một chút lí do nào đó nghe êm tai một chút.

Hikari vô tình đứng một mình ở phía sau. Một người con trai nhân lúc này liền tiếp cận cô, vẫn dành cho cô nụ cười dịu dàng ấy.

– Hôm nay em trang điểm à? – Hoshi khẽ cúi đầu nhìn chăm chăm vào gương mặt rất sáng của cô.

Câu hỏi của anh khiến cho Hikari giật mình. Vì bình thường cô không mấy khi trang điểm trừ những dịp quan trọng, nhưng chỉ tại đôi mắt có hơi sưng và đỏ tấy mà cô đành phải lôi túi mĩ phẩm từ dưới đáy vali lên dặm kĩ che đi vẻ ngoài có chút nhợt nhạt đó.

Cô gượng gạo gật đầu.

Đột ngột, Hoshi giơ tay lên tháo chiếc kính anh đang đeo ra, cẩn thận đeo lên mắt cô. Hikari bị hành động này làm giật mình, chốc sau mới phát hiện ra đây là kính không có độ. Cô còn chưa kịp hỏi thì Hoshi liền cầm điện thoại bật camera trước lên giúp cô soi gương, dịu dàng:

– Anh thấy cái kính này rất hợp với outfit của em hôm nay.

Hikari ngây ngốc nhìn mình trong gương. Bình thường Hoshi bị cận nhưng anh hay dùng kính áp tròng hơn là kính mắt, hôm nay đeo kính nhưng hóa ra lại là kính thời trang. Vẫn là tròng kính trong suốt nhưng so với lớp trang điểm của cô thì tác dụng che phủ lại tăng rất nhiều.

Otaka Hoshi người này vậy mà lại để ý thật kĩ.

Hành động này của anh khiến cho Hikari vô thức nhoẻn cười. Không ngờ, ngón tay của Hoshi đã nhanh nhẹn bấm vào nút chụp ảnh. Camera trước vốn đang dùng để làm gương liền nháy một cái, để lại cái kết là một bức ảnh với nụ cười dễ thương của cô.

Hikari chưa kịp vặc lại anh, Hoshi đã cúi đầu xuống, ghé sát tai cô và thủ thỉ:

– Những ngày ở Karuizawa này, Hikari làm bạn gái anh nhé?

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.