Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói chuyện thẳng thắn

Tiểu thuyết gốc · 2498 chữ

Hoshi đã rời đi rồi, nhưng Hikari gương mặt đã nóng bừng đến mức không chịu được, vô thức đưa tay lên bịt chặt miệng, tim cô đập liên hồi như trống, tưởng như sắp lao ra đến nới.

Anh vừa nói để anh làm đôi chân cho cô?

Hikari thật sự ngượng đến mức muốn đập đầu xuống bàn. Cái cách Hoshi quan tâm cô quả thật rất khác so với Kirihito, nhạy cảm hơn, tinh tế hơn. Hikari nhớ rằng lúc cõng cô đến bệnh viện, Hoshi đã nói là anh chưa bao giờ hẹn hò với ai, cũng chẳng có nữ giới quá thân để anh chăm sóc. Nhưng mà lúc cõng cô, Hoshi đã tinh ý lấy áo khoác của anh buộc ngang eo cô, rồi lúc di chuyển vừa cố nhanh nhưng cũng không gấp gáp để tránh cô bị xóc.

Một người EQ cao như thế quả thật khiến con gái nhà người ta đồ cái rầm mà! Trình thả thính cũng hơn hẳn người thường…

Hitoshi nheo mày đứng dõi theo cảnh Hoshi ân cần quan tâm Hikari, cả những lời nói đầy thính kèm theo phản ứng ngượng ngùng của cô mà cũng đành chép miệng nuốt những cảm xúc hỗn độn của anh vào trong lòng.

.

.

.

Bữa tối diễn ra cuối cùng cũng ổn hơn, nhờ sự có mặt của Otaka Hoshi mà mọi người không quá giữ vẻ căng thẳng, cũng chịu giao tiếp, kể chuyện qua lại, dù những xích mích giữa từng người cũng không nhẹ đến mức dễ dàng cho qua như thế.

Việc rửa bát được quyết định bằng trò rút thăm, và xui xẻo (hay may mắn?) thì người trúng số là Minatozaki Yuhi và Otaka Hoshi. Mọi người giúp hai người họ dọn bát đũa vào trong bếp, quả thật để Yuhi một mình rửa bát đúng là chẳng yên tâm chút nào, nhưng có Hoshi quả thật vô cùng đáng tin cậy.

– Chỉ tại mình nói muốn tự lập nên không cần giúp việc đấy chứ! – Yuhi vừa ôm từng chồng bát đĩa bẩn vừa khóc ròng than vãn.

Hikari cười nhạt dõi theo.

Mọi người dần tản đi rồi, đột ngột có một âm thanh lạ vang lên.

Bụng Hikari reo lên òng ọc. Cô mặt mày xám xịt vô thức đưa tay lên sờ bụng, không lẽ ban nãy cô đã ăn quá nhiều rồi? Hikari nhìn ngang nhìn dọc, tuyệt đối không thể để nhờ ai đó đưa cô vào nhà vệ sinh được. Mà Hoshi đã ôm bát đũa đi rửa từ bảy đời rồi.

Cô len lén đứng dậy, men theo cạnh bàn bước chập chững. Nếu như không có gì để cô vịn vào thì rất khó để cô di chuyển. Hikari thở dài nhìn xuống cổ chân mình, sưng rất to, và cũng rất đau.

Đột ngột, Hanagato Hitoshi sải bước dài đi tới, không một lời nào bế ngang Hikari lên.

– Hả? Cậu làm cái gì đấy? – Hikari hoảng loạn đấm vào ngực anh, không dám lớn tiếng vì chẳng hiểu sao cô rất sợ bị người khác phát hiện ra cảnh này.

Cô càng cựa quậy, bụng của cô càng kêu tợn và khó chịu hơn, giống như mọi thứ cô ăn đang nhốn nháo trong bụng vậy. Hikari lập tức im bặt.

Hitoshi nhìn thấy con mèo nhỏ đang ngoan ngoãn trong lòng mình thì bật cười khe khẽ.

Anh chẳng nói gì, nhưng nụ cười đột ngột đó của anh khiến cho Hikari tim tự dưng loạn nhịp. Ánh mắt cô lảng đi khỏi vẻ mặt đó của anh, né tránh.

Giây sau, Hitoshi đặt cô xuống nhà vệ sinh, lẳng lặng bước ra ngoài. Hikari đỏ mặt, đóng vội cửa lại, tự nhủ rằng ‘nhu cầu’ của cô dễ bị phát hiện thế sao. Nhưng mà Hitoshi vĩnh viễn cũng chẳng tinh tế nổi như Hoshi, bế người đang có ‘nhu cầu’ như cô mà đi nhanh mạnh thế, hại cô cố gắng lắm mới kìm nén được.

Nhốt mình trong nhà vệ sinh mười lăm phút, lúc Hikari trở ra, lại bị hù vì Hitoshi đứng khoanh tay, dựa người vào bức tường gần đó.

– Đi đâu? – Hitoshi hỏi cộc lốc.

– Gi… giúp tôi lên phòng đi. – Hikari ngượng ngùng đáp, rồi víu vào cánh tay anh, chập chững bước đi.

Từ đầu đến cuối, Hitoshi lẳng lặng chẳng nói lời nào.

Anh đẩy cửa phòng của cô, Kazumi không ở trong đó, chẳng biết là em gái anh đã đi đâu. Hitoshi đỡ cô ngồi xuống giường, rồi toan quay lưng rời đi.

Bước chân của anh vừa tiến được hai bước, đột ngột một cánh tay vươn lên níu lấy gấu áo của anh, giữ lại. Hitoshi ngạc nhiên quay đầu. Cô gái đó ngồi trên giường, chân khép lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống để cho từng lọn tóc màu nâu sáng xõa ra.

– Này Hanagato… – Hikari lí nhí từng từ trong cổ họng. – Mối quan hệ giữa tôi và cậu có thể gọi là gì?

Đồng tử mắt của Hitoshi giãn ra.

Bàn tay của Hikari cuộn chặt lại, từng ngón tay thon dài đan vào tà áo của anh, níu lấy. Hitoshi đối với cô thật thất thường, lúc gần gũi, lúc lại vô cùng xa cách.

– Cậu là bạn thân của Kazumi. – Hitoshi nhếch môi cười nhạt.

Bàn tay của Hikari nới lỏng dần, vô lực rồi buông ra, cổ họng cô như có một tảng đá chèn ngang, đau đớn vô cùng.

– Vậy à… – Cô cười nhạt nhẽo. – Sau khi cậu nói tôi là người của cậu, giữa chúng ta lại đơn thuần là mối quan hệ như thế?

– Ừm… – Hitoshi bình thản gật đầu. – Tôi không cần cậu nữa.

Bàn tay Hikari nắm chặt, run lên. Cô rất giận, rất uất, nhưng cũng đau và khó chịu vô cùng. Người con trai này là ai, dựa vào cái gì mà có thể nói ra hai chữ ‘không cần’ với cô cơ chứ? Hikari không muốn lớn tiếng, ngã người xuống đem chăn kéo cao lên, che đi phân nửa khuôn mặt.

Hitoshi thở dài, bàn tay vươn ra toan chạm lấy mái tóc mềm mượt như nắng của cô, nhưng rồi cũng không thể. Anh rút từng ngón tay lại rồi, thờ ơ quay lưng đi. Mái tóc của Hikari xõa xuống che phần lớn tầm nhìn, nên rồi sự phức tạp đó của anh, cô không thể chứng kiến.

Anh vừa bước chân ra khỏi phòng, tự nhiên bước chân ngừng một nhịp vì sự hiện diện của Minatozaki Yuhi. Ống tay áo cô ấy xắn cao, bộ dạng như vừa rửa bát xong liền trở về phòng. Phòng của Yuhi ở bên cạnh phòng Hikari, việc anh bước ra từ đó hoàn toàn bị cô nàng chứng kiến.

Hitoshi vờ như không quan tâm, bình thản lướt qua cô, bỏ qua cái ánh nhìn khó hiểu của cô. Yuhi liền vội vàng vươn tay ra, chắn ngang anh lại, cười lạnh:

– Em vừa thấy Kazumi ở dưới tầng một, anh vào căn phòng đó hẳn không phải em gái anh rồi? Là vì Hikari-chan sao?

– Chelsea, không đến lượt cậu chất vấn tôi. – Hitoshi cau mày, hành động toan định vượt qua cô lần nữa.

Yuhi lại vội vàng chặn bước chân anh:

– Hanagato Hitoshi, hôn ước giữa em và anh không phải trò đùa. – Yuhi lớn giọng, bội phần tức giận. – Anh còn cho rằng anh có ý với cô ta? So với Manabu Hikari, em thấy anh càng cưng chiều em gái anh Kazumi nhiều hơn!

Từng đường gân trên trán Hanagato Hitoshi căng lên, bàn tay anh nhất thời vươn ra bóp chặt cằm cô, gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh tràn ngập sát khí:

– Minatozaki Yuhi, đừng tưởng cậu là người thừa kế tập đoàn Wren thì tôi sẽ để cậu yên.

Yuhi nhất thời lạnh sống lưng.

Nhưng mà, một người tự tôn cao như cô ta, không có chuyện vì lời đe dọa này của Hitoshi mà chùn bước. Tim Yuhi đập mạnh, cô ta thật sự đang rất thiếu bình tĩnh nhưng điệu bộ vẫn luôn tỏ ra cao ngạo:

– Vậy sao? Anh còn không phải e dè gia đình nhà tôi mà chấp nhận đến với tôi vì muốn bảo vệ em gái anh và mẹ anh đấy chứ?

Hitoshi cười lạnh, nhưng rồi lí trí cũng đã dần lấn át, anh liền buông cô ra, ngoảnh mặt bỏ đi.

Yuhi cắn chặt môi, bàn tay vò chặt gấu áo tới nhàu nhĩ. “Anh tưởng tôi thích anh sao?”

.

.

.

Hanagato Kazumi ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, cắn hạt dưa lướt một vài bài trên diễn đàn. Ánh mắt cô thờ ơ đối với những câu chuyện tình cảm mà những thiếu nữ chia sẻ về người bạn trai của họ. Thỉnh thoảng, cô cảm thấy suy nghĩ của họ thật ngây thơ, liền vô thức tặc lưỡi một cái.

Đúng lúc đó, Oga Kirihito từ bên ngoài cửa chính bước vào, trên tay anh còn đang xách vài túi đồ từ cửa hàng tiện lợi cách biệt thự không xa. Vừa thấy anh, Kazumi liền hạ tầm mắt xuống, tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục cắn hạt dưa.

Anh như một người bạn trai ngoan ngoãn, lon ton bước từng bước lại chỗ cô, hắng giọng.

Kazumi thẳng thừng đặt túi hạt dưa xuống bàn, cầm điện thoại lên ngúng nguẩy lướt qua anh, mặc kệ đống vỏ dưa cô vứt trên mặt bàn.

Đột ngột, Oga Kirihito như phát hiện ra chuyện gì, vội vàng cởi chiếc áo sơ mi khoác ngoài ra, vươn tay buộc ngang eo cô.

Kazumi giật mình:

– Anh làm trò gì thế hả?

Nhưng rồi Kirihito vội vàng đẩy Kazumi về phía phòng vệ sinh ở nhà dưới. Đưa cô vào trong, liền nói nhỏ:

– Đợi anh.

Rồi Kirihito đóng cửa phòng vệ sinh lại, bước chân anh vọng về cho cô biết rằng anh đã đi xa. Kazumi tặc lưỡi, chẳng hiểu anh định làm gì, bàn tay định xoay nắm đấm cửa nhà tắm đi ra, nhưng rồi cô giật mình ngưng lại.

Ở phía dưới của cô có gì đó không đúng lắm…

Hanagato Kazumi vội vàng kiểm tra lại, lát sau mặt mày cô xanh hẳn đi. Tại sao tự nhiên cô lại quên được chuyện quan trọng này cơ chứ?

– Nhiều như thế này… – Kazumi ôm đầu khổ não. Mặt cô đỏ bừng lên vì nghĩ đến chuyện để cho Kirihito phát hiện ra lại càng ngượng ngùng.

Không đến mười lăm phút sau, cánh cửa phòng tắm của cô vang lên tiếng gõ nhẹ. Kirihito thủ thỉ qua khe cửa:

– Kazumi, ra lấy đồ này.

Cánh cửa he hé mở, cánh tay rắn chắc của Kirihito thò vào trong cùng với một chiếc túi nilon màu đen to bự. Bên trong là những bọc đủ màu sắc đủ kích thước, còn có cả quần ngủ lấy từ hành lý của cô nữa.

– Anh tìm trong hành lý của em không có thứ đó nên chạy đi mua. Cũng không biết loại nào, cũng có hơi ngượng nhân viên nên không dám nhờ tư vấn. – Từ bên ngoài vọng lại tiếng thủ thỉ của Kirihito.

Kazumi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, dù âm thanh nhỏ mắc lại nơi mũi.

Người con trai này thật sự cũng biết quan tâm quá đi.

Một lúc sau, Kazumi trở ra từ nhà tắm. Kirihito đã không còn ở đó nữa, cô liền toan đem cái túi to bự anh mang cho cô lên cất trên phòng không lại ngượng chết mất.

Lướt qua phòng khách, Kazumi nhận ra đống hạt dưa của cô cũng đã được anh dọn rồi. Trên ghế sofa vị trí cô ngồi cũng lưu lại vệt nước như có ai đó vừa giúp cô lau sạch. Kazumi đỏ mặt, vội vàng chạy lên phòng cất đồ rồi xuống cảm ơn anh sau.

Khi cô trở lại phòng khách, Kirihito đã trở lại với một chiếc chăn mỏng và một túi sưởi anh vừa chuẩn bị dưới bếp xong. Kirihito đi lại chỗ cô, đặt túi sưởi nhỏ lên bụng và giúp cô trùm chăn lên tận cổ.

– Cần gì thì cứ bảo anh. – Kirihito khẽ khàng mở lời, ánh mắt có chút không tự nhiên vì khoảng cách và mâu thuẫn của hai người gần đây. Kazumi vẫn luôn quan sát từng biểu cảm của anh, trong lòng cô dần phức tạp.

Kirihito toan rời đi, bàn tay nhỏ nhắn của cô vươn ra khỏi chăn, vừa vặn bắt được ngón tay út của anh.

– Kirihito, anh có muốn cùng em nói chuyện không?

Kirihito sững lại, thoáng ngạc nhiên. Anh quay đầu, nhìn cô gái mà anh rất yêu thương rồi nở nụ cười dịu dàng:

– Đương nhiên rồi.

Kazumi ngồi lui vào, để anh ngồi cạnh cô. Vẻ mặt của cô dần trở nên nghiêm trọng hơn một chút, nhưng lại không quá dõng dạc:

– Oga Kirihito, nói cho em nghe những cảm xúc và suy nghĩ của anh đi.

Kirihito vươn tay ra, lần mò tìm bàn tay cô trong chăn, đan từng ngón vào nhau xen kẽ, hạ giọng:

– Rất buồn bực, rất ấm ức. Anh không thích giữa anh và em như thế này.

– Anh biết nguyên nhân em giận anh chứ?

– Vì Hikari?

Kazumi điềm đạm lắc đầu:

– Không phải cậu ấy. – Cô từ từ, giọng nói có chút yếu đi. – Vì anh khiến em bất an, vì cách cư xử của anh không cho em cảm giác an toàn.

Trong lòng Kirihito se thắt lại, dù chỉ một chút…

– Nghe này, Kazumi. Anh xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy như thế. Nhưng anh đã nghĩ mười bảy năm qua cùng em lớn lên, anh đã có thể khiến em tự tin cho rằng em là duy nhất trong lòng anh rồi.- Kirihito siết chặt tay cô, ánh mắt vô cùng kiên định.

Đôi môi của Kazumi mím chặt lại:

– Vậy tại sao anh lại nói với Hikari rằng anh thích cô ấy?

– Hả? – Kirihito nghệt mặt ra, ngơ ngác.

Cặp chân mày của Kazumi nhướn cao, nâng giọng:

– Cái hôm mà bọn mình đi hát karaoke về. Em đã nghĩ rằng mình nên đi cùng với anh và Hikari, nên em vội vàng đuổi theo hai người. Nhưng rồi lúc em bắt kịp anh, câu chính tai em nghe được lại là từ miệng anh mà nói, “tôi sớm đã thích Hikari rồi”!

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.