Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh không phiền...

Tiểu thuyết gốc · 2610 chữ

Vẻ mặt của Hikari ngẩn ra ngơ ngác, kiểu như “Hả? Gì cơ? Ai biết đâu?” vậy…

– Anh nói thật đấy. – Nhìn Hikari cứ ngây ngốc như không biết mình vừa nghe phải điều gì, Hoshi đành tươi cười lặp lại. – Chỉ trong mấy ngày còn lại ở Karuizawa thôi, Hikari làm bạn gái anh nhé?

Như nửa phút sau, Hikari mới giật mình thảng thốt, la lên:

– Hả?

– Em không muốn cũng không sao. Nhưng mà làm bạn gái anh sẽ được hưởng quyền lợi khá cao đấy. – Otaka Hoshi vẫn ra vẻ điềm nhiên, xoa đầu cô và nở một nụ cười rất dịu dàng. Chốc sau, anh ghé đầu xuống, đánh mắt hướng về phía bốn người kia ở ngoài cửa, hạ giọng. – Nhìn họ rồi, em thật không muốn gì sao?

Ánh mắt của Hikari nhòe đi, tầm nhìn tự dưng bị hạn chế. Kirihito và Kazumi đương nhiên tốt rồi, họ nắm tay nhau thật thân thiết. Ngay cả Yuhi cũng hồn nhiên ôm lấy khuỷu tay của Hitoshi, tươi cười.

Nụ cười nhạt thếch vô ý nở trên môi cô.

Mà, ngay từ đầu cô đã không muốn quan tâm rồi. Đêm qua cô đã khóc, cô đoán hình như cô đã khóc vì Hanagato Hitoshi, nhưng mà rồi cô cũng không muốn vì anh mà lại lợi dụng lòng tốt của Otaka Hoshi như thế.

– Anh Hoshi, em vẫn là không nên ích kỷ, làm như thế không…

Câu nói chưa dứt khỏi đầu môi, một cánh tay lực lưỡng đã bao quát người cô, ôm lấy cô từ phía sau, đi kèm giọng nói trầm ấm và dịu dàng của anh.

– Anh cho phép em ích kỷ.

Nhịp tim của Hikari như lệch đi, từ sâu trong lòng vang dậy nhiều xao động xốn xang. Cô đỏ bừng mặt, luống cuống.

– Anh đã nói về quyền lợi rồi, vậy nghĩa vụ của em là gì chứ?

Hoshi ngừng lại vài giây, giống như anh chưa từng nghĩ đến điều nay. Đắn đo suy nghĩ một lúc, anh mới ậm ừ:

– Nghĩa vụ của Hikari thì… ừm, chỉ được nhìn mỗi anh thôi.

Hikari khẽ phì cười.

Người con trai này sao lại có thể ngốc đến mức không biết đòi quyền lợi gì về cho bản thân chứ.

Manabu Hikari khẽ trút ra một tiếng thở. Cô vốn ích kỷ mà, vốn yêu bản thân mà, trước nay cô chẳng bao giờ coi trọng tấm lòng của bất kì người con trai nào cả. Với cô, con trai chỉ là một thước đo cho sự xinh đẹp và quyến rũ của mình, cô rất thích thú khi được hàng nghìn hàng vạn chàng trai vây quanh, nhưng cũng cảm thấy thờ ơ mỗi khi chà đạp tấm lòng của một ai đó.

Vậy mà lúc nãy, đối với quyền lợi mà cô được hưởng nhờ nhan sắc này từ một chàng trai tốt Otaka Hoshi, Hikari cô lại cảm thấy đắn đo.

Cô đã từng khóc vì Oga Kirihito, cũng đã từng khóc vì Hanagato Hitoshi, một người tự tôn cao như cô lại đồng ý sao? Hikari cảm thấy lúc này ích kỷ một chút, trở về làm cô cao ngạo ngày trước cũng tốt hơn.

Dù sao, cũng chỉ là làm người yêu hai ngày thôi mà.

Hikari huých tay đẩy anh đang ôm mình ra, sửa lại tà áo xộc xệch có chút bất tiện. Hoshi thoáng ngạc nhiên khi tưởng rằng bị từ chối rồi, chỉ là giây sau, Hikari thản nhiên đưa tay ra.

– Hả? – Anh ngạc nhiên buông ra một tiếng.

Cô cố gắng quay mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn không giấu nổi sự bừng đỏ cùng một chút lúng túng ngượng ngùng:

– Không phải bảo em làm người yêu anh sao? Này…

Hoshi lúc này mới hiểu ra, lại không kìm được mình mà bật cười.

– Được rồi, Hikari.

Bàn tay to lớn của anh vươn ra nắm lấy tay cô, ngón tay cái vuốt nhẹ qua mu bàn tay cô. Anh cảm thấy so với tay anh, bàn tay của Hikari thật nhỏ, thật mềm mại, thật ấm áp.

Rốt cuộc hai người chẳng dám nhìn gì nhau, cứ lúng túng bước ra khỏi hiên cửa như một đôi gà bông vậy.

Những người kia ngạc nhiên quay lại, không tránh khỏi cái há hốc kinh ngạc.

Hai người mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, khoảng cách vẫn giữ, chỉ có đôi tay lúng túng mà nắm lấy nhau. Otaka Hoshi ngượng nghịu gãi tai, Manabu Hikari đỏ bừng mặt lảng mắt đi chỗ khác.

– Hai cái người này… thật sự đấy à? – Oga Kirihito ngạc nhiên mà không cầm được lòng thốt lên một câu như vậy.

Anh vốn chỉ định nhờ Otaka Hoshi giúp anh trông coi Hikari một chút tránh cô lại buồn tủi linh tinh, vậy mà hai người họ thật sự lại bén duyên?

– Ơ này, Hikari… – Kazumi cũng không tránh khỏi sự ngạc nhiên. Vẻ mặt cô thẫn thờ, có chút tiếc nuối. Cô hiểu tình cảm của Hikari đối với Hitoshi, cô cũng biết là cứ tiếp tục như thế thì người tổn thương chính là Hikari, nhưng mà nếu như vì thế mà bạn cô tiến tới mối quan hệ chớp nhoáng với Hoshi thì quả thật không được hay cho lắm.

Nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người đổ dồn vào mình, Hikari đột nhiên trở nên có chút lúng túng, lại siết chặt tay của Hoshi hơn.

– Mọi người sao thế? – Hoshi vẫn tươi cười, một vẻ mặt rất kịch khi cảm nhận được chút căng thẳng khác thường của cô gái đứng cạnh anh.

– Chúc mừng chứ, chúc mừng chứ! – Yuhi siết mạnh cánh tay của Hitoshi, bật cười. – Đi một về hai là có thật nha.

Kirihito và Kazumi biết vẻ mặt của họ không được đúng đắn cho lắm, liền vội xua xua tay chữa cháy. Chỉ có mình Hitoshi thì hời hợt nhìn về phía cô, cặp chân mày chau lại một chút rồi chủ động rời đi trước.

Ánh mắt của Hikari vô tình lướt qua vẻ hờ hững của anh, đôi môi khẽ dẩu ra, vẻ mặt muôn phần khó chịu. Cô căm ghét cái thái độ kia của anh, tại sao anh cứ ra vẻ không vui trong khi tối qua người bị tổn thương là cô chứ?

Đang thầm trách móc anh, đột ngột một bàn tay luồn xuống dưới kính của cô, bịt lấy mắt cô. Hikari chưa kịp hoàn hồn, một chất giọng trầm ấm đã hạ xuống bên tai cô:

– Hikari, chỉ nhìn mỗi anh thôi?

Hikari giật mình, bước chân theo phản xạ tự dưng lùi lại mấy bước, luống cuống. Cô chưa kịp mở miệng thanh minh, Hoshi đã dịu dàng đan tay vào từng ngón tay của cô, dịu dàng:

– Đi nào.

Hai má cô đỏ phơn phớt, ngượng ngùng phó mặc bước chân, nhịp nhàng theo anh.

.

.

.

– A! Cái đống cơm chó này! – Hitoshi bức bối gào lên khi chứng kiến thằng bạn thân Kirihito và em gái song sinh của anh Kazumi tình chàng ý thiếp, trước mặt anh cứ đong đẩy chiếc xiên kẹo hồ lô.

Kazumi càng muốn chọc tức anh trai mình. Đúng lúc Kirihito đang cắn một viên kẹo hồ lô trên chiếc xiên dài, cô bèn nhón chân lên, đôi môi mỏng hé ra cắn lấy viên kẹo trên miệng bạn trai, nhanh nhẹn kéo ra khỏi chiếc xiên rồi nhai nhỏ nhẹ.

– Hmm, thật ngọt. – Và rồi ánh mắt cô đá xéo về phía anh trai mình, cười ranh mãnh.

Oga Kirihito còn phải ngây đơ ra vì hành động quá ư là mạnh bạo đầy khiêu khích của người yêu mình, đừng nói đến Hanagato Hitoshi thật sự mặt đã tím tái rồi.

Minatozaki Yuhi không nhịn được cười cứ phải ôm bụng nắc nẻ.

Đôi môi của Hikari nhoẻn lên vô thức. Cô thấy thật sự rất nhẹ nhõm. Cuối ngày rồi, mọi người đều trở nên thoải mái hơn, tuy vẫn còn chút gì đó không tự nhiên nhưng ít nhất ai cũng có thể cười vui vẻ.

Mấy người các cô đã đi lượn lờ quanh cái Karuizawa này một ngày trời. Thật may là hôm nay nắng nhẹ, thời tiết dìu dịu không quá gắt nên cũng không ai cảm thấy quá mệt mỏi. Tuy rằng đang mùa du lịch nên khách khứa rất đông, phố xá tấp nập nhưng mấy người họ đi đâu cũng thật sự quá nổi bật rồi.

– Nè, đứng yên. – Giọng nói của Hoshi dịu dàng văng vẳng ở bên tai Hikari, kèm theo đó là bàn tay to lớn của anh chạm vào tai phải của cô.

– Hả? Gì đấy?

Hikari bị chạm vào tai tất nhiên thấy ngượng ngịu, cơ thể tự nhiên co rúm lại.

– Đứng yên không thì sẽ đau đấy. – Hoshi vẫn vô cùng dịu dàng.

Hikari đứng yên nhưng đôi vai nhỏ bé vẫn vô thức run lên. Cô cảm nhận được Otaka Hoshi đang tháo chiếc khuyên tai hình nụ nhỏ nhỏ của cô ra, rồi đeo một chiếc khác vào.

– Xong rồi đấy. – Hoshi buông ra, mỉm cười mãn nguyện. Rồi anh rút điện thoại bật camera trước, soi trước mặt cô, mỉm cười. – Nhìn hợp đấy chứ?

Tai phải của cô, và tai trái của anh cùng đeo hai chiếc khuyên của một cặp. Cặp khuyên tai này hình giọt nước, màu xanh dương rất đẹp, đơn giản mà rất sang.

– Anh vẫn mua nó à? – Hikari đỏ mặt khẽ lườm anh.

Lúc nãy mọi người có ghé thăm triển lãm công nghệ đang diễn ra ở Karuizawa, thì Hoshi luôn tỏ ra hứng thú với cặp khuyên tai này. Nó là một dạng thiết bị định vị có thể kết nối với điện thoại, thực ra cũng chẳng khác gì chức năng GPS của điện thoại thông minh thông thường nhưng nó có hình thức hơn thôi. Cô không hứng thú với đồ công nghệ, nhưng quay đi quay lại thì Hoshi đã mua một cặp rồi.

– Cái này nó làm với đối tượng khách hàng chính là trẻ em và bố mẹ mà. Các bậc phụ huynh đeo lên tai cho trẻ em nhỏ tuổi chưa được dùng điện thoại để tiện theo dõi con mình mà. – Hikari khẽ chau mày.

– Sao em không nghĩ là nó giống đồ đôi của các cặp tình nhân?

– Không giống. – Hikari vẫn cứng đầu phủ nhận.

– Vậy thì coi như em đeo để anh dễ trông chừng trẻ đi! – Hoshi xoa đầu cô.

Hikari đỏ mặt, nhưng rồi cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Tiếng tách của điện thoại lại vang lên. Cô quên béng mất Hoshi đang dùng camera trước làm gương. Lúc cô chưa kịp vặc anh câu nào thì trên điện thoại anh đã hiện hữu một tấm hình. Lúc sáng là ảnh đơn của cô cười, bây giờ lại là ảnh hai người. Cùng một cặp khuyên tai đôi trên tai, và nụ cười của cả hai rất tươi.

Hikari cũng không buồn nói anh câu nào, thở dài nhún vai:

– Anh có vẻ thích cái trò này nhỉ?

Hoshi không trả lời, bước chân lùi ra xa cô một chút. Rồi anh ghé sát điện thoại lên miệng, thủ thỉ nói vài câu vào điện thoại mà cô nghe không rõ.

– Anh nói gì đấy?

Chốc sau, Hoshi buông điện thoại xuống, quay sang cô mỉm cười:

– Ở dưới chiếc khuyên tai có một cái nút nhỏ, em bấm vào đi.

Hikari giơ tay lên, lần mò quanh chiếc khuyên cuối cùng cũng tìm được một chiếc nút. Cô bấm vào, đột ngột truyền đến tai cô một chất giọng ấm áp. “Vì anh rất vui khi nhìn thấy em cười.”

Hai khuôn má cô đỏ bừng lên, không ngờ cặp khuyên tai này còn có tác dụng như thế.

– Nó có thể gửi được tin nhắn thoại, em vẫn có thể nghe mà không cần dùng đến điện thoại đó. – Hoshi tươi cười cúi xuống điện thoại cô đang dùng trong tay, truy cập app kết nối hai chiếc khuyên, cần mẫn chỉ cô cách dùng. – Hikari, em cũng thử gửi tin nhắn đi.

Hikari suy nghĩ một lúc, rồi đỏ bừng mặt lùi xuống, che che nấp nấp như không muốn để cho anh nghe thấy.

Hoshi quan sát cô đứng cách anh rất xa, thấy cô gửi tin nhắn xong rồi bèn bật nút trên chiếc khuyên của mình. Giọng nót ngọt êm của Hikari văng vẳng rơi vào tai. “Em cũng rất vui vì hôm nay đã được làm bạn gái của anh.”

Khóe môi Hoshi nhoẻn lên, anh lại nâng điện thoại lên gửi tin nhắn thoại cho cô. “Anh không phiền nếu như sau khi chia tay, em vẫn tiếp tục cùng đeo nó với anh đâu.”

Trống tim của cô tự nhiên đập rất mạnh, rồi chẳng hiểu sao đầu óc của cô không suy nghĩ được gì nhiều. Một loại bản năng nào đấy xúi giục cô đưa điện thoại lên miệng, thủ thỉ nhỏ vào bên trong. “Vậy anh có phiền không nếu như chúng ta không chia tay sau hai ngày này?”

Giây sau, Hikari bừng tỉnh ra, mặt mày đỏ bừng lên. Cô vội vã xóa vội đoạn tin nhắn thoại mà mình vừa ghi âm xong, run run cất điện thoại vào túi. Hikari tự trách mình, rõ ràng vừa rồi là tất cả những ích kỷ của cô. Cô luôn biết bản thân cô rất ích kỷ, luôn thích mình được nhiều chàng trai vây quanh. Hoshi cũng là quá tốt với cô nên mới đưa ra lời đề nghị rất hời đó, cô vậy mà không biết điều còn dám đòi hỏi cao hơn.

Cô cảm thấy chán ghét sự ích kỷ và thiếu nghiêm túc của mình.

Hoshi bấm lên chiếc khuyên tai, không thấy tin nhắn của cô ấy đâu, liền gọi với:

– Hikari, tại sao em lại không gửi?

– Không có gì đâu mà. – Cô vội vàng quay người. – Mau đi thôi, mọi người đã rời đi rồi.

Hoshi nhanh nhẹn chạy lên, nhào người ôm chầm lấy Hikari từ phía sau, thủ thỉ:

– Anh không phiền.

– Hả? Em không có? – Hikari giật thột, vội vã chối. Rõ ràng với khoảng cách đó anh không thể nào nghe thấy những gì cô nói.

– Thật đấy. Nếu đó là Hikari, anh nhất định không phiền. – Hoshi vừa giống một người đàn ông chững chạc, lại có chút gì giống một đứa trẻ ngô nghê. Anh vùi mặt vào tóc cô, nhẹ nhàng.

Giống như đi guốc trong bụng cô vậy…

Hikari mím chặt môi, bàn tay lúng túng vươn lên chạm nhẹ vào mu bàn tay anh, ấp úng. Vẻ mặt cô bây giờ hẳn là đã đỏ bừng đến khó coi.

Cô thật ích kỷ, còn anh cũng quá ngốc nghếch rồi…

Hai hạt nước trên chiếc khuyên khẽ va vào nhau, tạo thành một thứ âm thanh rất nhỏ nhưng cũng thực trong veo, rồi nhanh chóng tan biến rơi vào vô định…

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako

Truyện Màu Nắng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.