Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có duyên hữu ngộ

Tiểu thuyết gốc · 2519 chữ

- Hikari! Nhớ mang ô nhé, chiều nay dự báo sẽ mưa đấy!

- Dạ!

- Hikari! Ngày đầu đến trường để cha đưa con đi đi!

- Không cần mà!

...

Chiếc váy màu xanh tím than phủ xuống chân, những nếp gấp được là phẳng phiu khẽ động đậy. Hikari dịu dàng thắt chiếc nơ cánh bướm to trên cổ, bàn tay vươn ra duỗi một cái, mái tóc màu vàng óng bay lên dưới gió.

- Điệu đà quá rồi đấy! - Kaori đứng khoanh tay, chép môi.

Hikari quay lại nhìn chị gái của mình, nghiêng đầu cười tủm tỉm.

- Chị tiện đường đi làm thì cho em quá giang xe đi! - Cô bé mở đôi mắt tròn xoe như pha lê, chớp nhẹ nhàng.

Đôi mày của Kaori khẽ giật giật. Lại là cái bộ dạng đáng yêu mong manh dễ vỡ này, chỉ tiếc chị là chị gái của cô bé này, hiểu tường tận mọi thói xấu của nó, nếu chị là con trai, chắc chắn sẽ không cưỡng lại được!

Cha mẹ cho chị trí tuệ và sự thông minh, cho em gái mình một vẻ đẹp hơn người khiến người ta đố kị.

- Không phải cha bảo để cha đưa sao? Mà em cũng có tài xế riêng còn gì... - Kaori bĩu môi.

- Em thích chị đưa cơ... - Hikari chạy lại chỗ chị gái, níu níu ống tay.

Kaori rùng mình, nhìn yếu ớt thế này, bảo sao con trai theo em gái mình xếp thành hàng dài chứ!

Cha cũng vì vẻ mong manh như thủy tinh của Hikari mà trong mọi chuyện đều ưu ái Hikari hơn chị một xíu.

Kaori đành thở dài, xoa đầu em gái:

- Đi nhanh nào.

Hikari gật đầu vâng dạ. Cô chạy lại bàn, xách chiếc ba lô màu hồng phấn lên, soi gương một chút nữa rồi níu tay chị chạy đi.

.

.

.

- Lúc về em sẽ gọi chú tài đến đón nha! - Hikari vẫy tay chào chị gái, rồi lon ton bước vào trường.

Mái tóc màu vàng óng của Hikari là một màu tóc lạ, ngay cả khi họ hàng nội ngoại cô bé đều mang tóc nâu, chị gái cô màu nâu khá sáng, còn cô chính là dùng từ "màu nắng" để miêu tả cho mái tóc của chính mình.

Đôi mắt màu nâu, trong như pha lê, lại to tròn và đôi môi mọng nước, vẻ đẹp của cô vượt trội hơn bất kì người bình thường nào, từ nhỏ sớm đã được tôn làm nữ thần, con trai theo đuổi thành một hàng dài không thấy điểm cuối.

Có điều vừa đặt chân xuống cổng trường, Hikari đã cảm thấy hàng ngàn ánh mắt dõi vào mình.

Đủ loại sắc thái, ngưỡng mộ có, say đắm có, ghen tị có, căm ghét cũng có. Từ khi sinh ra, Hikari đã quen với việc mình là trung tâm của vũ trụ rồi.

Từ ngày hôm nay, cô chính thức là học sinh của học viện Stars, nơi dành cho những học sinh xuất sắc nhất Nhật Bản.

...

- Chào cậu, Manabu! Cậu thật sự rất xinh đấy! - Một nam sinh vây quanh cô, đỏ mặt ngượng ngùng khen.

- Cảm ơn cậu nha!

- Này Manabu! Tóc cậu là nhuộm hay bẩm sinh đấy? Cậu là con lai sao? - Một nam sinh khác len lén sờ tóc cô, hí hửng hỏi.

Đôi mày của Hikari khẽ nhíu lại, nhưng cái nhíu mày rất nhanh khiến người ta không kịp để ý. Cô khéo léo hất tóc mình ra khỏi bàn tay của cậu ta, mỉm cười:

- Tớ là người thuần Nhật mà, tóc tớ màu tự nhiên đấy!

Cả đám đông vây quanh cô, ồ lên trầm trồ.

- Quả thật rất đẹp! Tóc cậu, mắt cậu đều rất đẹp!

Vừa mới nhận lớp, một đám nam sinh và nữ sinh liền vây quanh cô, vui vẻ cười nói. Ai nấy đều ca tụng cô, tán dương cô trên trời.

Manabu Hikari rất thích cảm giác này, được tất cả mọi người vây quanh. Cô từ nhỏ đã là trung tâm của gia đình, bước ra xã hội chính là trung tâm của cả xã hội. Dù biết những lời lẽ kia chính là nịnh nọt, nhưng cũng đủ để khiến cho Hikari sướng rơn người.

- Manabu thật sự quá xinh rồi! Mấy cậu nói xem, hội trưởng và Manabu ai xinh hơn vậy? - Một nam sinh khác bật cười lớn, phấn khích quá mà buột miệng.

Mọi người ngay lập tức im bặt.

Có vài người không hiểu chuyện liền thấy lạ lùng, xoay qua xoay lại hỏi nhau:

- Hả? Hội trưởng? Ai thế?

Ngay lập tức bị mọi người bịt miệng lại.

Nụ cười trên môi Hikari cứng đờ, lát sau tắt vụt. Sự hưng phấn khi được mọi người tung hô liền tụt xuống khi mọi người nhắc về "hội trưởng". Hikari ghét nhất cảm giác bị người khác chiếm mất spotlight như thế này.

- Suỵt! Nói nhỏ thôi, hội trưởng nghe thấy là chết chắc! - Một nữ sinh khác bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Hôm nay là khai giảng, tất cả học sinh ở đây đều là năm nhất mới vào trường, chuyện về "hội trưởng" kia khiến cho bầu không khí tự nhiên ngột ngạt.

- Chị tớ là học sinh năm ba, vừa kể lại cho tớ. - Cô nàng kia bắt đầu huyên thuyên. - Trường này có hai nhân vật đáng sợ nhất không thể động vào. Một người là thủ lĩnh cầm đầu cả trường, người kia là hội trưởng hội học sinh, nắm quyền điều hành nội bộ nhà trường. Quan trọng nhất, cả hai chính là anh em sinh đôi!

Cả đám liền ồ lên, Hikari chống cằm lên bàn, nghe cô nàng kia kể bằng một giọng điệu hết sức khoa trương liền chu môi thể hiện vẻ chán chường.

- Anh em nhà này chính là con nhà hào môn! Các cậu phải biết cặp song sinh của gia tộc Hanagato chứ!

Đám đông kinh ngạc kêu lên. Người gào thét ngưỡng mộ, người tái mặt sợ hãi. Tập đoàn Hanagato chính là trùm kinh tế của Nhật Bản, mặt kia còn thâu tóm kinh tế vài nước trên thế giới, quy mô khủng càng khiến cho không một tập đoàn nào có gan chống lại. Tập đoàn đối thủ Oga sớm rút sang nước ngoài hoạt động, lại có thêm hậu thuẫn từ tập đoàn SYC nữa, tầm vóc của tập đoàn Hanagato giống như con rồng thống lĩnh trên đỉnh cao.

- Anh em song sinh nhà họ chính là biểu tượng của hai chữ "hoàn hảo" đấy! - Cô nữ sinh kia vẫn khua môi múa mép. - Người anh trai làm thủ lĩnh chính là nam nhân mang sắc đẹp tựa ác quỷ, hút mất tâm trí của bất kì cô gái nào đối diện anh ta. Cô em gái chính là mỹ nhân, sắc đẹp không chỉ quyến rũ đàn ông mà còn dư sức tán đổ cả phụ nữ nữa! Cả hai anh em nhà Hanagato vừa đẹp, vừa giàu, trí tuệ còn xuất chúng, là niềm ao ước của biết bao học sinh trường mình cơ.

Manabu Hikari nghe những lời kia, biết ngay là chém gió!

Cô nàng bĩu môi, chắc chắn là mấy người này quá thần thánh cặp anh em song sinh kia rồi! Hại cô mất hết spotlight!

Thầy giáo chủ nhiệm bước vào dẹp loạn, đám gà con vừa vào trường liền chạy nháo nhào về chỗ ngồi của mình. Cô nàng vừa múa môi khoa trương kia nhanh chóng ngồi cùng bàn với Hikari.

Chào thầy cô xong xuôi, Hikari lén quay sang cô nàng, cười mỉm:

- Tớ là Manabu Hikari! Cậu tên gì thế?

Mặt cô nàng thoáng đỏ ửng khi nhìn trực tiếp vào mắt Hikari, liền lúng túng đáp nhỏ nhẹ:

- Watari Aoi. Mọi người thường gọi tớ là A-chan.

- Vậy thì A-chan, sau này nhờ cậu giúp đỡ nhé! - Hikari niềm nở bắt tay. - Cứ gọi tớ là Hikari.

Aoi gật đầu lia lịa.

- Nhưng mà A-chan, tại sao không được nhắc đến cặp anh em song sinh kia thế? - Chờ thầy giáo quay lên bảng, Hikari lén vươn người sang, hỏi nhỏ.

- Không có gì, căn bản họ khá đáng sợ, không dễ chọc đâu. - Aoi nhún vai. - Anh trai là thủ lĩnh, em gái là hội trưởng, cái trường này ngay cả thầy cô cũng không dám phật ý anh em họ đâu.

Hikari lại ngẫm nghĩ một lúc, liền hỏi tiếp.

- Cậu đã gặp hội trưởng chưa? Xinh đẹp lắm sao?

- Tớ chưa gặp chị ta nên không dám chắc. - Aoi đặt tay dưới cằm ngẫm nghĩ, lát sau bèn lắc đầu. - Hikari à, tớ thấy cậu chính là quá xinh đẹp rồi! Từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên tớ gặp một cô gái xinh đẹp như cậu đấy! Còn chị hội trưởng kia thì... Chắc không bằng cậu đâu!

Hikari khẽ cúi đầu, môi mím lại. Cô cũng mong lời Aoi nói là đúng! Cô là cô gái sở hữu vẻ đẹp vượt tầm tưởng tượng của con người, tóc mềm như nắng, mắt long lanh như pha lê, môi như viên kẹo ngọt, vẻ đẹp của cô chắc chắn không ai so sánh được!

Lát sau, cô nàng lắc đầu nguầy nguậy. Được làm trung tâm vũ trụ từ nhỏ tới lớn, Hikari nhất quyết không muốn người khác nổi bật hơn mình!

"Không được, nhất định phải đi kiểm chứng cô hội trưởng kia!" Ngẫm nghĩ một lúc lâu, trong lòng Hikari bất an lo sợ vị trí xinh đẹp nhất học viện không còn vững chắc trong tay mình.

.

.

.

Có điều vừa bước chân ra khỏi cửa lớp, Hikari loay hoay tìm vị trí phòng họp vủa hội học sinh, liền bị một cô gái cố tình đụng mình ngã.

Hikari bị thúc rất đau, tấm lưng nhỏ nhắn đập vào tường rồi ngã sõng soài xuống sàn. Cô cắn răng, tự nhủ lực đạo này chắc chắn không phải vô ý.

Ngước gương mặt trong trẻo như pha lê nhìn bên trên, đôi mắt của Hikari sớm đã ngập lệ.

Đối phương là một nhóm bốn người, cô gái vừa đụng phải cô dường như là cầm đầu nhóm, nhìn Hikari bằng một vẻ khó chịu.

- Đây không phải là cô nàng búp bê bằng pha lê mới nhập học sao? Thế này không phải là quá yếu ớt rồi hay sao, mới đụng có xíu mà đã sắp khóc rồi?

Mặt Hikari đỏ bừng lên, mắt ngân ngấn lệ:

- Là cậu cố tình đụng tôi trước...

Ngay lập tức, cô ta giương mắt lên, nghiến răng:

- Ừ, tao là ngứa mắt với bộ dạng tỏ ra yếu đuối để câu dẫn đàn ông như mày, đồ con điếm rẻ tiền!

Các học sinh xung quanh đó nghe ồn ào liền chạy ra hóng hớt, một đám nam sinh bực bội chạy ra, nắm lấy tay Hikari, đanh giọng với đám con gái đó.

- Mấy cậu quá đáng rồi đấy!

Đám nam sinh chứng kiến cảnh đó liền nhao nhao lên. Nhìn một cô gái như pha lê yếu ớt như vậy, mắt ngân ngấn nước thật khiến người ta đau lòng.

- Bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân sao? - Cô ta cười khẩy. - Sẵn sàng lãnh hậu quả chưa?

Chàng trai kia hóa đá, bàn tay đang giữ lấy Hikari liền nới lỏng ra.

- Cô ta là Sakurai Tsubaki, con gái của CEO tập đoàn Sakurai đấy, ai dám động vào cô ta chứ?

Nam sinh vừa xông vào cứu Hikari, ý định chỉ để thể hiện trước mặt mỹ nhân mà tiếp cận, ngờ đâu lại chọc phải thú dữ.

Tên đó nhanh chóng lẩn lẩn ra sau.

Hikari cười lạnh:

- Sakurai Tsubaki sao? - Ánh mắt cô thâm trầm. "Tôi sẽ nhớ kĩ tên cậu."

Ánh mắt sắc lạnh của Hikari chỉ một mình Tsubaki có thể nhận ra. Cô ta rợn gai ốc liền vung tay lên tát vào má Hikari một cái rất mạnh.

Cả cơ thể nhỏ nhắn của Hikari ngã nhào ra sau, đám đông kêu lên đau đớn thay cho cô nàng. Nhìn Hikari yếu ớt mỏng manh như vậy, sao có thể chịu nổi cái tát mạnh như thế chứ?

Nhiều người còn lo sợ gương mặt xinh đẹp của Hikari sẽ bị hủy dung!

Tsubaki đi lên, vung tay định tát cái thứ hai.

Bàn tay cô ta vừa dụng lực, một cánh tay khác mạnh mẽ tóm lấy, đẩy cô ta ngã ra sau.

Đám đông hét ầm lên.

- Trời ơi nam thần kìa!

- Đẹp trai quá!

- Oga-senpai đi du học về rồi sao? Anh ấy vốn ghét thị phi, lại hào hiệp cứu Manabu, không lẽ lại thích cô ta rồi?

Hikari ngạc nhiên ngẩng đầu dậy, lát sau bị choáng ngợp.

Người con trai này rõ ràng còn sáng hơn cả nắng!

Mái tóc màu vàng xoăn nhẹ, ánh mắt xanh trong suốt như ngọc bích cùng chiếc mũi quá thẳng, quá cao! Hikari lần đầu tiên gặp một người con trai đẹp hơn hoa thế này!

Người này chính là con lai sao?

- Cậu không sao chứ? - Anh ta cất giọng trầm trầm, rất dịu dàng cùng một nụ cười trong suốt.

Hikari lập tức đỏ mặt...

- Ừm, tôi không sao... - Cô níu lấy tay anh đứng dậy. - Cảm ơn vì đã giúp tôi.

- Không sao. Chẳng qua là tiện tay giúp thôi.

"Tiện tay giúp của cậu chính là tiện tay cướp luôn tim tôi đó hả?" Nội tâm Hikari sớm đã gào thét.

Sakurai Tsubaki mím chặt môi, gương mặt tối sầm đi. Người con trai trước mặt chính là người con trai mà cô ta thích, lần này không ngờ lại mất điểm rồi.

Tsubaki hổ thẹn, cúi gằm mặt bỏ đi.

- Ừm... Có thể biết tên cậu không? - Anh ta toan bỏ đi, Hikari liền lúng túng níu nhẹ gấu áo anh, lí nhí. - Tôi muốn cảm ơn...

Không ngờ người đó lại mỉm cười đáp:

- Lần tới gặp tôi sẽ cho cậu biết tên. Lúc đó tôi cũng sẽ hỏi tên của cậu.

- Lần tới? Lần tới là khi nào?

- Có duyên hữu ngộ.

Anh ta nhanh chóng hòa vào đám đông rồi biết mất khỏi tầm mắt của cô. Những người tụ tập xung quanh dần tản ra khắp nơi, còn một mình Hikari đứng ngây ra trên hành lang nhỏ.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ đưa lên má sờ, lát sau sững lại. Tại sao lại đỏ mặt rồi?

Tầm mắt chuyển lưu, một vật nhỏ bằng kim loại rơi dưới chân cô. Hikari ngạc nhiên nhặt lên.

Một cái bảng tên màu đồng, khắc một dòng rất cẩn thận "Oga Kirihito"...

"Hóa ra tên anh ấy là Oga Kirihito..." Manabu Hikari nắm chặt tấm bảng tên trong tay. "Có duyên hữu ngộ sao? Tôi nhất định sẽ tự mình tạo ra duyên giữa tôi và cậu!"

___o0o0o___

Hết Chương 1.

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.