Tải App

Đăng Truyện

Liên Hệ QTV

Truyện

Đề Cử

Bình

40

Nhân Vật

4

Thêm

Nhân Vật Hàn Lâm - Ma Thần Hoàng Thiên

Hàn Lâm

Giới tính: Nam
  • Lâm nhi, lên đó cố gắng học hành, đừng lo nghĩ quá nhiều. Cha mẹ ở quê vẫn còn vài mảnh đất, thừa sức tự lo cho mình.

Trong cơn mưa phùn lạnh giá, thời gian như trùng điệp lại giữa quá khứ và thực tại, vang lên tiếng người mẹ già căn dặn con trai mình trước khi lên đường cầu đạo. Những âm thanh mà cả cuộc đời sau này, hắn sẽ không còn nghe được nữa.

Bởi mẹ hắn chết rồi.

Tuổi trẻ của chúng ta, rốt cục đang theo đuổi những gì?

Từ lúc sinh ra cho đến lúc biết đi, chúng ta vẫn luôn luôn hướng mình về phía trước. Mải mê chạy theo những mộng ước xa xăm, những hoài bão muôn màu, nghĩ rằng phải phấn đấu vì tương lai, phải hướng đến một cuộc đời hạnh phúc. Có mấy khi chúng ta dừng lại, nhìn về, để rồi nhận ra chúng ta lại chính là hạnh phúc của một số người.

Bao lâu nay hắn phấn đấu truy cầu, theo đuổi lý tưởng tu tiên của mình, nghĩ là vì cha mẹ, nhưng hóa ra chỉ là vì sự ích kỷ của chính bản thân, sự không cam chịu một cuộc sống tầm thường, để rồi bỏ rơi họ nơi quê nhà lạnh lẽo, để rồi đánh mất cả hai người.

Hắn vẫn còn nhớ ngày xưa, khi hắn mới chỉ là đứa trẻ con còn sợ bóng tối, hắn đã hỏi cha mình rằng trên đời này cha sợ điều gì nhất. Ông chỉ mỉm cười nhìn hắn, nói ra một câu mà cho tới tận bây giờ hắn vẫn nghĩ rằng ông nói dối.

“Điều cha sợ nhất trong cuộc đời, là con sẽ lớn!”

Bây giờ, hắn mới rốt cục hiểu ra rằng, ông không hề nói dối, bởi có lẽ ngay từ giây phút ấy, ông đã đoán được rằng ngày con trai khôn lớn, cũng là ngày hắn rời xa vòng tay ông mãi mãi.

  • Lâm nhi, cha biết con từ khi sinh ra đã không giống bao người. Ý chí của con không tại xóm làng, không tại đồng ruộng, mà tại thế giới bao la rộng lớn bên ngoài. Cha con yếu hèn, không thể cho con những gì con muốn, nhưng cha sẽ không là thứ cản đường con tiến tới. Cha… sẽ luôn ủng hộ con dù cho thế nào đi chăng nữa.

  • Ngày con ra đi cầu đạo, cha liền biết một ngày này sẽ tới, chỉ là không nghĩ nó sẽ tới nhanh và gây ra nhiều đau khổ thế này. Nhưng cha không hối hận, vì được làm cha của con, có lẽ là niềm tự hào lớn nhất của cuộc đời cha.

Cả người Hàn Lâm run rẩy, chẳng thể nói nên lời, chỉ có đau xót nhìn qua phía trước, bàn tay giương lên níu với, nhưng tất cả chỉ là hư không, vô hồn và lạnh ngắt.