Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi Cấp Ba

Phiên bản Dịch · 1957 chữ

Dịch: Mỹ.

Biên: Hải.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Nhịp tim của Phương Thích dần ổn định chứng tỏ ma nữ kia đã đi xa, sau khi tách ra cả hai cùng nhìn nhau, cúi đầu đỏ mặt. Sau đó lại ngẩng đầu cùng lúc làm cho mũi chạm vào nhau, Phương Thích ý thức được liền tiến về phía trước, còn cô bé lớp trưởng ngoảnh mặt sang một bên. Thời gian cứ thế trôi đi, hai người cũng cứ như vậy cho đến năm giờ sáng.

Lúc này lớp trưởng nhìn đồng hồ điện tử trên tay, Phương Thích cũng nhìn thấy đã đến năm giờ, vì vậy hai người lúc này liền chui ra ngoài, muốn đứng thẳng dậy nhưng không ngờ lại ngã rạp trên mặt đất, chân của hai người họ tê cứng đi rồi. Hai người cùng nhìn nhau rồi phá lên cười.

Lúc này lớp trưởng vẫn là người tỉnh táo hơn cả liền nói:

- Chuyện ngày hôm nay không được nói cho người khác biết

- Tại sao?

- Mình ngại. Là một người con gái, sao có thể nói ra chuyện như thế chứ.

- Ừm, mình sẽ không nói ra đâu

- Ngoắc tay.

- Ngoắc tay.

Sau đó cô bé lớp trưởng ngồi trên mặt đất hỏi:

- Vậy... cái thứ đó phải làm sao?

Phương Thích trả lời:

- Mình phải về mời ông nội mình đến

- Nhưng hôm nay vẫn phải lên lớp mà.

- Không phải thầy giáo bắt mình mời phụ huynh đến sao?

Lớp trưởng nói:

- Vậy buổi tối mình ôn tập cho cậu.

- Ừm.

.........

Phương Thích đạp xe đạp nhanh chóng về tìm ông nội, nghe nói như vậy ông nội liền ra ngoài nhờ xe chở đi. Khoảng một giờ chiều, ông nội đã về đến nhà.

- Ông nội, sao rồi ạ? Phương Thích lo lắng hỏi, chuyện này có liên quan đến lớp trưởng.

- Được rồi.

- Được rồi là sao ạ?

- Cháu hiện giờ không cần hiểu quá nhiều thứ làm gì cả

Ông nội nói xong có chút do dự, nhìn Phương Thích một lúc và nói:

- Ta vẫn nên dạy thêm cháu một chiêu Thuần dương chưởng tâm lôi, để khi cháu gặp ma quỷ lợi hại hơn còn có cái phòng thân

Phương Thích hỏi:

- Ông ơi, chúng ta rốt cuộc là ai? Đạo sĩ? Thầy bói? Pháp sư? Phù thủy? Nhà tâm linh?

Ông nội suy nghĩ hồi lâu trả lời:

- Ta là quỷ sai.

- Quỷ sai?

- Quỷ sai có địa vị còn thấp hơn người, không phải là chuyện tốt gì cả. Quỷ sai ban đêm không được ngủ, âm khí trên người còn có thể làm hại người khác, vì vậy bố cháu từ nhỏ đã được cụ nội nuôi lớn. Tổ tiên dòng họ Phương mệnh bạch vô hậu, khi đảm nhận chức quỷ sai này nếu muốn duy trì nòi giống thì cách từ một đến hai đời nhất định phải có người trở thành quỷ sai. Bố mẹ cháu sau khi phát hiện cháu có mắt âm dương mới đưa cháu đến đây. Cháu cũng đừng trách họ, họ cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Theo như lời tổ tiên, nếu họ không làm vậy, không chỉ có cháu không sống được qua tám tuổi, mà Phương gia còn bị tuyệt hậu

Phương Thích liền hỏi luôn:

- Cháu cũng là quỷ sai sao?

- Lúc mới đầu ta cũng cho rằng cháu là người tiếp nhận việc này, nên mới dạy cháu luyện khí, nhưng sau đó không lâu ta phát hiện cháu không phải quỷ sai, trên người cháu không mang âm khí, không thể làm hại người khác. Cháu là người có mắt âm dương trời ban. Theo như khoa học hiện đại nói, cháu là dị năng giả, có năng lực đặc biệt. Còn nếu nói theo cách truyền thống thì cháu là linh đồng, có thể đi lại trong âm dương. Năm đó khi ta mười tám tuổi mơ gặp quỷ quan, cũng gặp được ông nội của ta đã chết từ trước, chỉ khi ta tiếp nhận chức vụ này ta mới có mắt âm dương, và ông nội ta mới có thể đầu thai làm người. Tuy việc này không phải là chuyện tốt đẹp gì, còn phải sống xa người thân, sống cô độc, nhưng có như vậy mới bảo vệ được dòng dõi. Do cháu không phải quỷ sai nên ta không thể dạy cháu phép thuật của quỷ sai được

Dị năng giả? Khả năng đặc biệt? Trong truyện tranh có nói đến người như vậy, trong thế giới quỷ thỉnh thoảng cũng nhắc đến những người có khả năng phi thường này, những người này không bắt quỷ, nhưng lại có năng lực khác người. Còn quỷ sai thì là lần đầu tiên Phương Thích nghe đến.

Ông nội dường như nhìn ra được sự nghi hoặc của Phương Thích bèn nói:

- Thế giới này rất rộng lớn, cháu vẫn còn trẻ. Đi đi, còn chần chừ nữa thì mặt trời khuất núi, cháu không kịp về trường đâu

- Vâng.

Phương Thích dắt xe đạp rời đi.

Ông nội lúc này nói thêm một câu:

- Bà Triệu dạy cháu phi châm không chỉ là muốn cháu giết gián giết chuột đâu. Bà Triệu là lão quỷ nhiều năm, biết nhiều chuyện hơn ta nhiều. Một lão quỷ như vậy lần đầu tiên nhìn thấy cháu đã yên tâm dạy kèm cháu, bà ấy đương nhiên biết được không ít thứ.

Phương Thích nghe vậy liền nói:

Ông nội trả lời:

- Còn có rất nhiều người ở đó mà, mỗi tuần cháu hãy về nhà một lần nói chuyện với họ, ta có thể thu phục họ chỉ bởi ta là quỷ sai thôi, cũng không có nghĩa là ta mạnh hơn họ

......

Biết càng nhiều khiến cho Phương Thích càng nghi hoặc, nhưng những nghi vấn này đã nhanh chóng bị Phương Thích ném ra đằng sau, bởi tối nay lớp trưởng sẽ dạy kèm cậu học bù nữa.

Lúc học, hai người đều không nhắc đến việc thổi hơi kia, dường như việc đó chưa từng xảy ra, nhưng quan hệ giữa hai người thân thiết hơn rất nhiều. Lớp trưởng cũng thay đổi không ít, không còn lúc nào cũng chỉ học nữa, nghỉ giữa giờ cô bé hay nói chuyện cùng Phương Thích, hỏi cậu rằng sao cậu biết nhiều thứ như vậy, cô bé còn nói về cả bố mẹ mình. Phương Thích chỉ đơn giản nói với cô rằng ông nội mình từng là đạo sĩ nên bản thân cũng học được vài chiêu từ ông.

Sau khi nói chuyện, Phương Thích mới biết được rằng cô bạn lớp trưởng này có rất nhiều tâm sự không nói với ai, cũng biết được rằng cô bạn ngoan ngoãn này rất không thích nhiều thứ, cô không thích làm lớp trưởng, không thích kèm bạn kém, không thích kiểm tra bài vở hộ giáo viên, không thích thấy bố mẹ cãi nhau.

Và cô bạn lớp trưởng cũng biết được Phương Thích là cậu bé đến từ thành phố lớn, Phương Thích cố gắng nhớ lại khoảng thời gian ngắn sống ở thành phố. Xe đưa đón, máy bay, tàu thủy, biển... Đây đều là những thứ mà những đứa trẻ lớn lên từ huyện nhỏ không thể nhìn thấy được. Lớp trưởng vừa nghe, ánh mắt hiện lên sự tưởng tượng về cuộc sống chốn đô thành.

......

Tình bạn đơn thuần được duy trì một khoảng thời gian, nhưng người ta vẫn thường nói tình cảm lúc tiểu học sẽ biến mất khi bị thay đổi chỗ ngồi, tình cảm đại học thay đổi khi tốt nghiệp, còn tình cảm thời trung học bị mài mòn khi bước vào kỳ thi.

Kì thi trung học là một cuộc chiến và nó không hề nhẹ nhàng giống như thi hết cấp ba vào đại học. Lúc bấy giờ mục tiêu của việc học hành không phải là thi vào cấp ba mà là thi vào trung cấp chuyên nghiệp. Cấp ba thời đó không sắp xếp công việc, còn trung cấp chuyên nghiệp lại có. Trường trọng điểm trung cấp chuyên nghiệp công bố số điểm đầu vào cao ngất ngưởng làm cho vô số người có khát vọng thi vào chùn bước.

Quy định tham gia thi trung học là phải điền nguyện vọng trước sau đó mới được thi.

Là học sinh có thành tích bá đạo như lớp trưởng tất nhiên sẽ báo danh thi trường trọng điểm, với người có thành tích tốt đương nhiên sẽ chọn trường trung cấp bình thường, còn với người có lực học kém như Phương Thích, trường trung cấp chỉ là giấc mơ mà thôi.

Nguyện vọng đầu tiên vô cùng quan trọng, nhóm ma quỷ trong vườn đào tranhluận, Phương Thích không nên thi trung cấp chuyên nghiệp. Trường trọng điểm loại một hay trường cấp ba trực thuộc đại học cũng đừng nghĩ đến, nhưng Phương Thích lại nghĩ đến dự định thi trường trung cấp loại hai. Cũng có ý kiến cho rằng Phương Thích nên thi trung cấp nghề. Những ý kiến này đều bị Tiểu Nhu phản bác hết.

Là một ma nữ sinh viên đại học, đại học có ý nghĩa không tầm thường đối với Tiểu Nhu. Cô còn một năm nữa là phải rời xa rừng đào này rồi, vì Tiểu Nhu nên Phương Thích quyết định đăng kí thi trung cấp loại một. Tuy trung cấp loại hai có tỉ lệ chọi thấp hơn loại một rất nhiều nhưng chung quy lại nếu đã muốn thi đỗ đại học đương nhiên phải thi đỗ trường trung cấp tốt nhất rồi.

Tuy không phải là trường trung cấp chuyên nghiệp nhưng trung cấp loại một đối với học lực như Phương Thích cũng có rất nhiều khó khăn. Muốn đỗ mà không gian lận là điều không thể được. Nhưng gian lận thế nào đây? Khu vực thi cách rừng đào quá xa, không thể để Tiểu Nhu đi theo được, hơn nữa cho dù theo được thì Tiểu Nhu cũng không thể thi đỗ được.

Một người chính trực như ông nội cũng tham gia tranh luận về kì thi này của Phương Thích, trước kì thi ba ngày, ông mang về cho mọi người một tin tốt lành. Người giám sát ra đề nào đó đột ngột qua đời. Linh hồn vẫn ở lại dương gian trong một thời gian ngắn nhất định là không vượt quá bảy ngày. Và linh hồn này vẫn nhớ được chính xác tất cả những gì mình làm khi còn sống. Vì vậy Phương Thích nhờ sự giúp đỡ của ông mà có được đề thi. Cậu lập tức kéo cô bạn lớp trưởng với thành tích học tập bá đạo, cũng là tình yêu đầu của mình làm đề.

Phương Thích cố gắng như vậy không phải vì thi đố trung cấp loại một, càng không phải vì cô bạn lớp trưởng, tất cả là vì Tiểu Nhu. Tiểu Nhu đã cho Phương Thích cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, sức ảnh hưởng của Tiểu Nhu có khi còn vượt qua cả ông nội.

Điểm thi nhanh chóng được đăng lên bảng, theo đó là giấy báo trúng tuyển cũng được gửi về, Phương Thích tuy đã cố ý làm sai vài câu, nhưng điểm số của cậu vẫn cao hơn nhiều mức điểm đưa ra. Và cô bạn lớp trưởng đạt thành tích đừng đầu toàn thành phố, được vào học ở trưởng trọng điểm trung cấp chuyên ngành của thành phố lớn.

Bạn đang đọc Ma Quỷ Truyền Kì của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.