Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chơi Trốn Tìm

Phiên bản Dịch · 2048 chữ

Dịch: Mỹ.

Biên: Hải.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Lớp trưởng gật đầu, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Hai người cứ duy trì tư thế đứng như vậy. Họ nhìn thấy ma nữ kia bay qua người họ, đứng ngây người trước bàn nước phòng khách. Bức tường phía bàn uống nước có treo một bức ảnh thờ của người bác này. Rất lâu sau, ma nữ đi về phía nhà sau, phía nhà sau là nhà đặt thùng đi vệ sinh, ở đây có một dãy hành lang dài, nối liền với phòng bếp và các phòng khác.

- Lạ thật, con ma này không hại cậu.

Vậy tại sao ấn đường của lớp trưởng lại đen như vậy. Phương Thích sau khi thì thầm thắc mắc của mình liền phát hiện có cái gì đó không đúng cho lắm, thì ra bản than vừa nhắc đến chữ ma. Nhìn lên liền thấy ma nữ đang đi về phía nhà sau kia bỗng sững lại, đứng im tại chỗ. Ma nữ kia quay đầu nhìn trái phải. Sau đó bay qua hai người đến cửa phòng khách cầm chổi lau lên nhưng lại không thể nhấc lên được. Vì chấp niệm yếu nên không thể chạm vào thực thể. Nhưng ma nữ đó làm động tác như thể cầm được giẻ lau lên, bay đến phía bàn bên dưới ảnh thờ bắt đầu lau bàn.

Ma nữ tự chìm trong thế giới của chính mình.

Lớp trưởng thấy vậy liền cầm lấy tay của Phương Quát, nói thầm bên tại cậu:

- Hình như là bác gái.

Phương Thích gật đầu, chả trách lại lưu luyến như vậy, sau khi bác trai mất, bác gái cũng chỉ ở vậy một mình, rồi cũng qua đời mấy tháng trước. Quỷ mang chấp niệm lưu luyến gia đình sẽ không làm hại người, cũng không có khả năng hại người.

Ma nữ kia sau khi lau bàn xong, đứng yên lặng thêm một lúc, sau đó bay về phía sau nhà, không thấy đâu nữa.

Lớp trưởng nhìn Phương Thích thốt lên:

- Đúng thật là có....

- Không được nhắc đến từ đó.

Phương Thích lập tức nhắc nhở.

Lớp trưởng gật đầu:

- Bây giờ chúng ta phải làm gì?

- Không sao, nó sẽ không hại cậu.

- Nhưng tớ rất sợ.

- Vậy cậu nói với...

- Phương Thích đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, tay khẽ ra hiệu trật tự, trên trân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này ở chỗ cửa phòng bếp, có một con ma nữ mặc quần áo đỏ bay từ giếng lên, ma nữ nhìn về phía bóng đen đang đứng phía trên lắc lắc đầu, hai ngón tay của bóng đen đang đặt trên trán. Ma nữ áo đỏ không thèm để ý đến bóng đen đó nữa. Hai tay vén mái tóc dài trước mặt, hếch mũi ngửi ngửi giống mấy con chó, sau đó bay về phía phòng khách.

Chỉ trong thời gian tích tắc này, Phương Thích đã nhanh chóng cởi được áo đồng phục trên người lớp trưởng, vứt về phía cửa giữa phòng khách và nhà sau, đồng thời viết lên giấy ra hiệu:

- Nín thở.

Lớp trưởng vừa nín thở thì ma nữ áo đỏ liền xuất hiện. Ma nữ này không giống với ma nữ áo trắng lúc nãy, nó cử động rất linh hoạt, di chuyển cũng rất nhanh, chớp mắt đã bay đến chỗ đồng phục trên cửa, sau đó ngồi xổm xuống hút khí còn bám trên áo. Lớp trưởng thấy dòng ánh sáng nhàn nhạt bay lên từ quần áo của mình bị ma nữ áo đỏ kia hút hết vào.

Ma nữ đứng dậy, nhìn trái phải, cảm thấy có gì đó không đúng.

Phương Thích nhanh chóng tiếp tục gỡ chiếc bờm tóc của lớp trưởng xuống, đặt trên bàn. Sau đó dắt lớp trưởng từ từ đứng dậy di chuyển ra ngoài. Bờm vừa được đặt lên bàn, ma nữ giống như kim loại bị nam châm hút đến, chớp mắt đã đến chỗ chiếc bờm. Khuôn mặt trắng bệch quét qua quét lại trên chiếc bờm, sau đó lại tiếp tục hút lấy dòng khí nhàn nhạt ít ỏi quanh cái bờm đó.

Hai người lui đến phía sau phòng khách thì cũng là lúc lớp trưởng không nhịn thở được nữa, kéo tay Phương Thích ra, thở mạnh một hơi. Tay Phương Thích bị kéo ra, biết tình hình không ổn, lập tức cắn ngón trỏ bên tay trái, máu tươi nhỏ xuống lòng bàn tay phải. Khi ma nữ áo đỏ bay về phía lớp trưởng, tay phải của Phương Thích lập tức vung lên người nó. Máu của đồng tử làm cho ma nữ hoảng loạn trong chốc lát. Đến khi con ma nữ kia định thần lại thì Phương Thích và lớp trưởng đã có thể điều chỉnh hô hấp tiếp tục nín thở. Phương Thích nắm tay lớp trưởng dần dần di chuyển về phía bên trái.

Ma nữ áo đỏ vô cùng tức giận, hai người có thể nghe thấy tiếng khàn khàn nho nhỏ từ ma nữ, sau đó Phương Thích bứt cúc áo sơ mi của lớp trưởng ném về phía phòng bếp. Ma nữ cũng đi theo về hướng chiếc cúc áo. Phương Thích tiếp tục kéo tay lớp trưởng tiến về căn phòng thứ hai bên tay trái của phòng khách, hít thở nhẹ mà sâu, lớp trưởng cũng học theo Phương Thích.

Căn phòng này là căn phòng bác gái lúc còn sống ở, những đồ vật đa phần đều đã đốt đi, chỉ giữ lại một số đồ gia dụng. Phương Thích mở cửa tủ sau đó hai người cùng chui vào bên trong.

- Con ma nữ đó đang cách chúng ta khá xa.

Tủ quần áo làm bằng gỗ, thêm tấm cửa ra vào cũng được làm bằng gỗ nữa, có thể có tác dụng ngăn cản ma nữ dò thám dương khí của người sống.

- Bây giờ chúng ta phải làm sao?

- Phải như bây giờ là khoảng bốn năm giờ sáng.

Lúc bốn giờ đa số ma quỷ sẽ rút lui, nhưng sẽ có một số con chấp niệm mạnh sẽ không bị ảnh hưởng. Sau năm giờ, trừ khi nó chiếm được thân thể người sống, còn không đều sẽ rút lui hết.

Cách giải quyết trực tiếp nhất chính là tìm ra vật chủ của bọn chúng, phá bỏ vật chủ, chúng sẽ trở thành những hồn ma vất vưởng, không thể ở lại trần gian nữa, đồng thời chấp niệm cũng sẽ nhạt dần. Sau khi nói xong Phương Thích quay sang hỏi lớp trưởng:

- Con ma này là ai?

- Mình không biết.

Cô bé chưa từng nghe bố mẹ kể về người này.

Tủ quần áo không rộng, hai người đang phải chen chúc trong đó, Phương Thích vẫn chưa dậy thì, lại thêm môi trường sống cùng ông đơn giản nên hoàn toàn không biết đến chuyện nam nữ. Nhưng lớp trưởng lại đã dậy thì, nếu không vì cái tình cảnh trước mắt chắc chắn cô đã đi thưa chuyện với chủ nhiệm lớp rồi. Nhưng cô bé cũng hoàn toàn không có hiểu biết về tình cảm trai gái. Cứ như vậy hai người chen chúc trong cái tủ, vừa cầm tay nhau vừa hít thở.

Đừng thấy Phương Thích như vậy mà nghĩ cậu điềm tĩnh, thực ra cậu cũng vô cùng sợ hãi, cậu tuy đọc nhiều sách nhưng đó đều chỉ là kiến thức trên lý thuyết. Điều duy nhất cậu biết chính là máu của đồng tử có thể giảm pháp lực của ma quỷ. Nhưng dù gì đó cũng chỉ là một chiêu nhỏ mà thôi. Cơ mà theo những gì Tiểu Nhu nói, trừ những ma quỷ có pháp lực cao thâm, thì những con còn lại đều không thể làm hại trai tân, vì vậy tại thời điểm này Phương Thích cũng không cần học quá nhiều. Lúc đó, Phương Thích đã từng hỏi trai tân là gì? Tiểu Nhu cười tủm tỉm nói với Phương Thích sau này cậu sẽ biết đó là gì. Nghe Tiểu Nhu nói như vậy, mọi người bên cạnh trào phúng nói:

- Gái tân như cô thì biết gì chứ?

Dựa vào tần suất tim đập có thể thấy con ma nữ này không hề đơn giản, tối thiểu nó thuộc hàng cao cấp trong cấp bậc quỷ oán niệm, oán niệm chính là nguyên nhân tạo nên hình dạng quỷ. Càng hận, càng oan uổng, càng tâm cơ thì oán niệm càng mạnh. Cũng may đây chỉ là hàng cao cấp của nhóm oán quỷ , nói đơn giản dễ hiểu hơn là con ma nữ này không hề có năng lực tu luyện oán niệm, tuy oán niệm nhiều nhưng lại không được tu luyện, hai người họ chỉ cần nín thở là đã có thể trốn được nó rồi. Nếu như con ma nữ này có thiên phú tu luyện thì nó đã có thể dùng mắt trần để tìm thấy hai người họ rồi.

- Đến rồi.

Phương Thích nói nhỏ, bắt đầu hít một hơi sâu chuẩn bị nín thở, năng lực nín thở của Phương Thích rất thuần thục, trong những quyển sách được cất giữ của ông nội có đề cập đến thuật hô hấp của rùa, Phương Thích lập tức luyện thuật này. Tác dụng chủ yếu của luyện tập nín thở chính là có thể bơi lội trên sông vào mùa hè. Với một đứa trẻ, luyện tập thứ gì đó chủ yếu để phục vụ sự ham vui của chúng.

Cửa dần dần mở ra, không có âm thanh gì cả. Nhưng cả Phương Thích và lớp trưởng đều biết rằng ma nữ đang ở rất gần họ, cô bé lớp trưởng sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, Phương Thích ở bên cạnh thấy vậy liền ôm cô an ủi. Tâm trạng của cô bé dần ổn định lại, sau đó cửa tủ dần dần bị mở ra, cô bé lớp trưởng ngẩng đầu lên chỉ thấy đôi mắt của con ma nữ, nó giống như đôi mắt của con cá chết trợn trừng treo trên khuôn mặt trắng bệch, vô cùng đáng sợ.

Vì quá sợ hãi mà hô hấp bỗng chốc khó điều chỉnh, trong lúc đang định hít thở thì Phương Thích đã hôn cô. Hai đôi môi chạm vào nhau, một luồng khí được thổi vào trong miệng cô bé. Dù sao cô bé lớp trưởng cũng đã dậy thì, vì vậy cô bé nghĩ điều vừa xảy ra nghĩa là gì chứ, móng tay cắm chặt trên vai Phương Thích.

Phương Thích lúc đó chỉ đơn giản muốn thổi khí cho bạn mình, việc này cậu bé đã từng được sử dụng khi bơi hồi lớp năm. Bạn cùng lớp của cậu bị đuối nước, cậu đi cứu, bởi vì nước mạnh nên bạn cậu bị chuột rút. Lúc đó Phương Thích đành phải thổi khí cho bạn mình để đợi người lớn xuất hiện. Nghiêm túc mà nói, nụ hôn đầu tiên của Phương Thích được trao cho người bạn nam nào đó mà cậu đã quên mất tên.

Khi thổi khí cho lớp trưởng xong, trong người cậu bỗng xuất hiện một cảm giác chạy dọc sống lung, giống như có một dòng mật ngọt chảy vào lòng vậy, không hề muốn dứt ra, toàn thân lâng lâng, không biết đã bay về phía nào rồi, toàn thân run nhẹ không thể khống chế. Sau khi được Phương Thích thổi khí xong, cô còn cho rằng cậu sẽ tiếp tục thổi khí liền nhắm chặt mắt, xấu hổ. Cô cũng không biết dùng từ gì để hình dung cảm xúc của mình bây giờ. Tuy không phải là cảm giác kịch liệt, nhưng cô không hề chán ghét cảm giác này.

Đối với nụ hôn đầu của hai con người chưa biết tình cảm trai gái là gì, ma nữ đáng sợ kia bị coi như không khí, ma nữ nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng rời đi, từ cửa sau đi về phía hành lang sau nhà.

Bạn đang đọc Ma Quỷ Truyền Kì của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.