Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điềm Dữ

Phiên bản Dịch · 1972 chữ

Dịch: Mỹ.

Biên: Tư Nguyệt Tiểu Ngư.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Sự hung hãn và xấu xí của Tôn thị làm cho Phương Thích giật mình, cậu muốn hét mà không thể thốt nên lời. Bỗng có một cô gái trẻ bay đến bên cạnh Phương Thích, ngồi xổm xuống nhìn cậu, nhẹ nhàng nói:

-Đừng sợ, đừng sợ, chị tên Tiểu Nhu, em tên là gì?

-Em… em là Phương Thích, là học sinh trường mẫu giáo Dục Miêu

Đêm hôm đó Phương Thích quen được rất nhiều người, bà lão kia là bà Triệu, nghe nói đã hơn bốn trăm tuổi rồi. Còn Tiểu Nhu kiên trì cho rằng mình mới chỉ hai mươi tuổi. Ngoài bọn họ ra còn có một cặp vợ chồng trung niên, một cô dâu mặc trang phục màu đỏ có khăn che đầu, còn có hai ông cụ rất thích chơi cờ tướng và còn một số người nữa nhưng Phương Thích không nhớ hết được.

Ngày hôm sau Phương Thích kể lại chuyện này cho ông nghe, ông chỉ cười gật đầu.

Mùa xuân năm nay, Phương Thích ban ngày thì ngủ, ban đêm thì đến rừng đào. Phương Thích cũng biết rằng họ là ma quỷ, tuy rằng trước đây khái niệm ma quỷ với Phương Thích khá mơ hồ, nhưng cậu luôn cảm thấy rất gần gũi với họ, có một đám ma quỷ bầu bạn, cũng làm vơi đi phần nào nỗi nhớ cha mẹ của Phương Thích.

Bà Triệu nói với Phương Thích rằng bọn họ là du hồn dã quỷ, được ông của Phương Thích đưa về đây, chỉ khi nào buông xuống được oán niệm, chấp niệm trong lòng mới có thể đầu thai làm người.

Vốn dĩ người chết sẽ xuất hiện linh hồn, cát bụi sẽ trở về với cát bụi, linh hồn sẽ về địa phủ, nhưng chỉ bởi một chữ "niệm" này mà dẫn đến sự xuất hiện của ma quỷ. Vì chấp niệm không giống nhau nên bản tính của họ cũng sẽ khác nhau. Giống như Tôn thị kia, khi đang tận hiếu với cha chồng thì bị chồng và tiểu thiếp hạ độc chết nên mới trở thành lệ quỷ chết oan. Sau này bị cao nhân trấn áp một trăm năm. Trăm năm sau kẻ thù đã chết, oán niệm không có chỗ giải tỏa nên mới trở thành quỷ dữ lang thang trong rừng, làm hại những người buôn bán khi họ vận chuyển hàng trong đêm. Sau đó bị ông Phương Thích bắt được, giam giữ ở rừng đào này.

Còn Tiểu Nhu một trăm năm trước là một sinh viên tài giỏi ưu tú của trường đại học, nhưng vì phản đối và chống lại gia đình về việc áp đặt hôn nhân, cuối cùng phải nhảy sông tự vẫn. Những người nhảy sông tự vẫn chắc chắn đều biến thành quỷ, chỉ khi tìm được thế thân cũng bị chết đuối giống mình thì mới được đầu thai làm người. Nhưng tâm tính Tiểu Nhu vốn lương thiện, không những không lừa ai nhảy sông làm thế thân, mà ngược lại còn cứu rất nhiều người, Tiểu Nhu cũng được ông của Phương Thích đưa về rừng đào này, ở đây bảy bảy bốn mươi chín năm là có thể trở về địa phủ.

Ngày mùng bảy đầu năm, Phương Thích bị ốm, ông không mời thầy thuốc đến, cũng không mua thuốc về, chỉ yêu cầu Phương Thích luyện công.

Ông không giải thích cụ thể, chỉ giám sát Phương Thích luyện công hàng ngày, mỗi ngày nửa tiếng. Sau này Tiểu Nhu mới nói cho Phương Thích biết rằng khi người sống và ma quỷ tiếp xúc với nhau thì sẽ ảnh hưởng tới nguyên khí của người sống, luyện công là cách có thể bảo vệ Phương Thích khỏi bị âm khí xâm hại.

Khi Phương Thích học lớp ba, ông bắt đầu mở cửa thư phòng để Phương Thích tự mình đi vào đọc sách. Những quyển sách này đều là sách chép tay, nội dung bên trong đều là những kiến thức kỳ lạ.

Khi nói đến cương thi, trong sách có thể kể đến ba mươi sáu loại bao gồm: Cương thi màu tím, màu trắng, màu đen, màu xanh lục, cương thi ốm yếu, cương thi biết bay... Nguy hiểm nhất chính là cương thi biến thành yêu quái, sau khi biến thành yêu quái, đến lúc đó quỷ thần gặp cũng phải tránh, không thứ gì trong thiên hạ có thể địch lại được.

Một đứa trẻ thông minh như Phương Thích bắt đầu mê muội với những thứ đọc được trong sách, cũng vì vậy mà thành tích học ở lớp càng ngày càng tụt dốc không phanh, từ vị trí thứ nhất tuột xuống vị trí thứ tư.

Nghe thì cảm giác vị trí thứ tư này có vẻ không có gì đáng sợ cho lắm nhưng xét ra thì lớp chỉ có tổng cộng bốn học sinh mà thôi. Đến cuối học kì năm lớp bốn, điểm thi của Phương Thích chỉ có sáu điểm.

Vốn dĩ Tiểu Nhu ngày nào cũng kèm cặp Phương Thích học nhưng là Tiểu Nhu có lòng mà Phương Thích lại không có hứng thú học. Phương Thích cho rằng học phi tiêu của bà Triệu còn có tác dụng diệt gián và chuột, chứ học hành thì chả có tác dụng gì.

Phương Thích bây giờ đang bị hấp dẫn bởi vô số câu chuyện của hai mươi tám người đang trú ngụ ở rừng đào kia. Tiểu Nhu bất lực không làm được gì, ngược lại chính mình lại bị bài vở của Phương Thích hấp dẫn.

Lúc đó tiểu học tổ chức kì thi tốt nghiệp, thành tích không đạt sẽ không được lên học cấp hai. Kỳ thi này cũng chính là lần đầu tiên Phương Thích gian lận, nhờ sự giúp đỡ của nhóm bạn ma quỷ, trước kì thi Phương Thích cho Tiểu Nhu nhập vào người, vì vậy điểm ngữ văn và toán đều đạt điểm tối đa. Không tới mười ngày, trường trung học hàng đầu của huyện gửi thông báo trúng tuyển đến Phương gia.

Vì lý do hộ khẩu nông thôn của Phương Thích mà Phương Thích phải nộp hai nghìn tệ mới có thể báo danh nhập học. Lúc này ông Phương Thích nhìn giấy trúng tuyển nói với Phương Thích:

-Tiền không phải là vấn đề, cháu muốn đi cũng được. Nhưng với thực lực thực tế của cháu mà đến trường hàng đầu của huyện học, cháu cảm thấy có ổn không?

Và thế là Phương Thích được ông đưa đến trường ở thôn phía trước báo danh, thôn trước cách thôn sau hơn hai mươi ki lô mét, lại không có phương tiện giao thông công cộng, vì vậy Phương Thích chỉ có cách là trọ lại kí túc xá, cuối tuần lại đạp xe về nhà lấy những vật phẩm cần thiết như rau, gạo và mấy đồng làm sinh hoạt phí.

Đây cũng là cuộc sống bình thường của học sinh cấp hai ở nông thôn thời bấy giờ.

Cũng vào mùa hè năm đó, bà Triệu rời đi, bà đã hoàn toàn công đức viên mãn, nhóm ma quỷ sống cùng trong vườn đào cùng nhau đi tiễn bà. Đêm hôm đó mọi người đều có cảm giác mất mát, từ khi Phương Thích sống ở đây, ông Phương Thích đã không còn đưa thêm ma mới đến nữa, vì vậy bây giờ đi một người đồng nghĩa với việc ít đi một người.

.........

Phương Thích học cấp hai tuy thành tích không tốt nhưng được sự giúp đỡ của nhóm bạn ma quỷ, cậu yên ổn đứng ở vị trí thứ sáu tính từ dưới lên. Lớp này không chỉ còn là lớp có bốn học sinh như trước nữa, mà là lớp có năm mươi tư học sinh. Ngoài môn ngữ văn vẫn đạt phong độ ổn định ra thì toán, tiếng anh, hóa học, vật lý đều giống như kẻ thù của Phương Thích.

Bất hạnh ở chỗ, khi thành tích kém mà không bị nhìn thấy đôi khi lại là việc không tốt. Học kì hai năm lớp sáu, lớp trưởng là một cô bé ít nói, xinh đẹp, nghe lời người lớn bỗng trở thành người phụ đạo việc học cho Phương Thích.

Có hai lý do khi sắp xếp người có thành tích học tập tốt đến cho Phương Thích.

Lý do thứ nhất là vì giáo viên chủ nhiệm dạy văn, mà ngữ văn của Phương Thích cũng được coi là tạm ổn.

Lý do thứ hai là vì những học sinh học kém hơn Phương Thích đã không còn khả năng vớt vát.

Nhờ sự giúp đỡ của lớp trưởng xinh đẹp, thành tích của Phương Thích như được lội ngược dòng, toán và anh văn đều đạt được điểm tốt. Từ một học sinh kém bỗng chốc có thể nói chuyện ngang hàng với lớp trưởng giỏi giang, đây là chuyện vô cùng đáng mừng, hơn nữa lớp trưởng còn mua rau cải để làm phần thưởng.

Rau cải ăn với cơm rất ngon, cho thêm nước vào nấu thì sẽ có một bát canh đầy đủ hương vị...

Có qua đương nhiên phải có lại, học kì một của lớp bảy Phương Thích cùng Tam Bảo đi lên rừng bắt rắn độc, thả chúng vào một l-ng hấp lớn để hấp cách thủy, sau đó mời lớp trưởng tới ăn. Lớp trưởng sau khi ăn xong mới biết đó là thịt rắn liền nôn thốc nôn tháo cả ngày. Kể từ đó Phương Thích mất đi cơ hội được lớp trưởng kèm học, và ông của cậu cũng là lần đầu tiên bị mời đến trường học.

Tuy lớp trưởng không thèm để ý tới Phương Thích, nhưng Phương Thích vẫn vui vẻ nói chuyện với lớp trưởng. Đối với Phương Thích thì cô bé đó chính là bạn gái xinh đẹp nhất thế gian này. Mái tóc ngắn được chải gọn gàng, sạch sẽ, đôi mắt to đen láy, miệng chúm chím, còn có hàng mi dài cong vút....

-Lớp trưởng.

-Ừ.

-Mình thấy gần đây tinh thần cậu không ổn định, ấn đường màu đen, chắc chắn có điềm dữ.

Lớp trưởng nhìn Phương Thích một lúc, sau đó đột nhiên khóc lớn, chạy về phía văn phòng chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp tức giận cực độ, chỉ tay về phía Phương Thích mắng, sau đó yêu cầu cậu mời phụ huynh đến.

Phương Thích bỗng nhiên bị mắng như vậy làm cho những tiết học sau đó cậu không thể tập trung.

Nếu như những quyển sách của ông nội viết là sách thật, nếu như những điều mà những ma quỷ trong rừng đào nói là thật, vậy thì quanh người lớp trưởng chắc chắn có thứ gì đó ô uế. Ở nông thôn mọi người đều tránh nói đến ma quỷ, họ thường dùng những đại từ thay thế khác để nói. Sinh viên trọ lại kí túc xá đều là những người đến từ các vùng xa xôi. Buổi tối thường thay nhau kể chyện ma quỷ ở quê mình, những lúc nói đến ma quỷ họ đều dùng những từ ngữ khác để nói giảm nói tránh. Từ đó Phương Thích cũng có thói quen như vậy. Kết quả là tuần trước về nhà chơi bỗng nhiên lỡ lời, cũng chỉ bởi từ “mấy thứ ô uế” này mà làm cho Tiểu Nhu đau lòng mất một ngày.

Phương Thích thầm nghĩ ngợi trong lòng, cậu phải đi điều tra mới được.

Bạn đang đọc Ma Quỷ Truyền Kì của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật TưNguyệtTiểuNgư
Lượt thích 2
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.