Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá thiên thạch!

Phiên bản Dịch · 1719 chữ

Trăng sáng ảm đạm, sao trời thưa thớt.

Màn đêm giống như mực đậm khó tan, tịch liêu thâm trầm.

Phạm nhân đi dưới cái nắng như thiêu cả ngày trời, cả thể xác lẫn tinh thần bị ép cạn kiệt sức lực, một cái bánh bột ngô nho nhỏ bốc mùi thiu cũng trở thành mỹ vị nhân gian.

Ăn xong rồi nằm đất, không bao lâu lần lượt vang lên những tiếng ngáy, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lửa “tách tách” nổ bùng.

Các quan sai vây quanh đống lửa, lấy túi rượu ra uống một hơi.

Thịt khô trong nồi đất đã nấu mềm, lại rưới thêm gia vị, xúc tác tạo nên mùi thơm nồng đậm bá đạo.

Đối với nhóm phạm nhân cơ thể suy yếu, đã lâu chưa được ăn một bữa no, sức hút gần như trí mạng.

Thẩm Đường tai thính nghe được tiếng những người khác hầu kết nhấp nhô nuốt nước miếng ừng ực, cùng với âm thanh bao tử kêu ầm ầm, cúi đầu sờ bụng đói của mình, trong mắt thầm than—

Nàng cũng đói.

“Muốn uống?”

Một quan sai múc chén canh trong nồi đất, đang thổi nguội chuẩn bị uống, chú ý tới ánh mắt trong sáng trong tối sốt ruột, con ngươi hắn đảo quanh, lập tức không có ý tốt cười nói: “Canh thịt này rất đắt, muốn uống, phải lấy đồ đổi.”

Các phạm nhân lập tức an tĩnh lại.

Thẩm Đường nghe vậy thì nhấc mí mắt, khẽ mím môi, đáy mắt đen thoáng chút tức giận.

Nàng không có ký ức chứ không biến thành kẻ ngu, nàng hiểu ý của nam nhân— đây là một đám nữ phạm nhân không có tiền đồ, sắp bị đưa vào giáo phường, trên thân dù giấu tiền bạc cũng đã bị lục soát sạch sẽ, còn có đồ gì để đổi canh thịt?

Đáp án vô cùng rõ ràng.

Quan sai nói xong, ánh mắt trắng trợn đảo qua một đám nữ phạm nhân, giống như xem kịch mà thưởng thức biểu lộ chần chờ hoặc bi phẫn trên gương mặt các nàng.

Một tên quan sai khác cười vỗ vào ót hắn.

Cười mắng: “Ngươi không hướng mặt vào nước tiểu mà xem thử mình có đủ tư cách bò lên giường các nàng không, những người này đều là Cung thị quý nhân.”

Hắn cố ý kéo dài hai chữ quý nhân.

“Quý nhân? Cái gì quý nhân?”

Quan sai sờ cái ót, cố ý cao giọng: “Đi giáo phường hầu hạ quý nhân?”

“Đúng rồi!”

Quan sai thứ ba đang uống rượu cũng tham gia náo nhiệt: “Không phải có bạc liền có thể đến giáo phường ngồi? Huynh đệ không phải không trả nổi bạc. Một người không trả nổi thì góp lại, mua không nổi một đêm thì mua nửa đêm, ngươi tới nửa nén hương, ta tới nửa nén hương…”

“Lão tam ngươi xem thường ai đây? Ai nửa nén hương là tôn tử!”

“Sớm muộn gì đều phải khai bao, khai bao ở đây hay ở giáo phường, khác gì nhau?”

Đối mặt với tình huống vô cùng nhục nhã, nam phạm nhân giận mà không dám nói gì, nữ phạm nhân có chút sắc đẹp thì cảm thấy bất an, mặt xám như tro.

Bọn họ càng nói càng quá đáng, thủ lĩnh quan sai phải đi ra ngăn cản.

“Mấy người các ngươi yên tĩnh chút đi! Càng ngày càng quá đáng! Chờ công việc kết thúc, thích đi giáo phường tìm hoa nương vui chơi thì đi, cần gì phải nhìn chằm chằm các nàng? Giữ vững tinh thần tập trung trông giữ! Thượng cấp phân phó rồi, trong bọn họ có người chạy trốn, ai cũng phải chịu phạt!”

Một đám quan sai chợt im lặng, mãi đến khi một người trong đó lẩm bẩm.

“Mỗi người bọn hắn đều bị đánh nát văn tâm, tách bỏ vũ đảm, lấy cái gì để trốn?”

Văn tâm?

Vũ đảm?

Thẩm Đường nhạy cảm bắt được hai từ này.

Không hề có điềm báo trước, một cơn đau mãnh liệt không thể xem nhẹ từ sâu trong não truyền đến.

Lại nghe quan sai kia nhỏ giọng nịnh nọt thủ lĩnh quan sai, cười nói: “Những phạm nhân này của Cung thị, mặc kệ trước đó phong quang bao nhiêu, vậy cũng là trước kia. Mặc dù huynh đệ chúng ta chỉ là mạt lưu công sĩ, nhưng ngài là tam đẳng trâm kiêu.”

Quan sai khác cũng nói: “Đúng đúng, thủ lĩnh, những phạm nhân này không phải nữ lưu thì là phế nhân bị phế, làm sao mà thoát được?”

Mạt lưu công sĩ?

Tam đẳng trâm kiêu?

Đây cũng là cái thứ gì?

Đỉnh lông mày Thẩm Đường tụ lại, cắn chặt hàm răng, chịu đựng một hồi đau nhức mãnh liệt, bất tri bất giác cái trán đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt xanh trắng. Mặc dù nàng đã vô cùng khắc chế, nhưng động tĩnh run rẩy vẫn kinh động các phạm nhân bên cạnh.

Nữ nhân nhấc mí mắt liếc Thẩm Đường, bắt gặp nàng dùng tay chống đỡ, bộ dáng đau đớn khó nhịn, chóp mũi hừ nhẹ, quay lưng lại.

Lẩm bẩm một tiếng: “Đồ điên…”

Không biết qua bao lâu, đau nhức vượt qua điểm giới hạn nào đó, ầm một tiếng, như thuỷ triều rút lui.

Thẩm Đường nhẹ nhàng thở hổn hển như được đại xá, ánh mắt mê man hoảng hốt.

Đợi tinh thần nàng khôi phục tỉnh táo, trong đầu thêm nhiều đoạn ký ức vụn vặt, nàng nhắm mắt chỉnh lý— hai trăm năm trước, thiên hạ sắp định, trong đêm sao rơi như mưa, có một ngôi sao băng đặc biệt, tỏa ra ánh sáng tím chói mắt, phủ lên toàn bộ bầu trời.

Trận mưa sao băng không chỉ thay đổi cục diện chiến tranh, khiến bá chủ chỉ còn một bước là lên đỉnh phẫn nộ, mà còn nhanh chóng thay đổi cục diện.

Từ đó quần long vô thủ, quân phiệt chư hầu các nơi ủng binh tự trọng (!).

*(!) Mang theo binh lực nổi dậy. *

Thiên hạ quay về loạn thế, sau đó phân chia thành trăm quốc chinh chiến không ngừng.

Dân chúng lầm than, lúc này có người phát hiện cơ thể xảy ra biến hoá kỳ diệu.

Tu văn tập võ thì có thể hấp thụ khí trong trời đất hội tụ vào đan phủ, rèn luyện bản thân.

Đan phủ phân thành văn và võ, nếu có thể ngưng hoá khí trong trời đất thành đan, liền trở thành “văn tâm” “vũ đảm”, hai người mỗi người mỗi vẻ.

Khi khám phá từ người này đến người khác, dần dần có hệ thống phân chia.

Văn tâm chia thành cửu phẩm, xuất khẩu thành chân, từ không thành có, bài binh bố trận, trong lúc nói cười có thể thắng nghìn dặm.

Vũ đảm có hai mươi đẳng, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, gặp thiên quân vạn mã cũng có thể giết thất tiến thất xuất, người ngã ngựa đổ.

Công sĩ, trâm kiêu đều thuộc về vũ đảm, phân biệt là mạt lưu cùng tam đẳng, đẳng cấp cao nhất của vũ đảm là nhị thập đẳng triệt hầu. Từ khi sao băng từ trên trời rơi xuống, vũ đảm cấp bậc triệt hầu vẻn vẹn ba người, không có người nào không là anh hào lực bạt sơn hề cái thế, cường giả trấn thủ một nước!

Thẩm Đường sắp xếp tốt các ký ức lạ lẫm, biểu lộ dần dần im ắng.

Bởi vì nàng vừa mới nghĩ tới mình là văn tâm mấy phẩm hay vũ đảm mấy đẳng, dù bị phế thì thể chất cũng tốt hơn người thường một chút, có thể lợi dụng cơ hội chạy trốn. Ai ngờ vừa xuất hiện ý niệm này, trong đầu liền nhảy ra tin tức bảo nàng đừng hy vọng xa vời—

Nàng là nữ.

Ở thế giới này, thân thể nữ tính như cái túi rách, mặc dù có thể cảm ngộ khí trong trời đất nhưng không cách nào tụ lại đan phủ, dĩ nhiên không có cái gọi là văn tâm vũ đảm.

Thẩm Đường: “… ##”

Viên phá thiên thạch kia cũng kỳ thị giới tính sao?

Nội tâm vừa mắng xong, liền nghe ngữ khí thủ lĩnh quan sai phản bác lại.

“Mấy người mãng phu các ngươi thì biết cái gì?”

Thủ lĩnh quan sai được vỗ mông ngựa sung sướng, nhưng không quên bản thân: “Cung thị bị xét nhà, nhưng không phải bị bắt hết. Nghe nói có một ngũ đại phu đào vong, nếu đụng tới… Hừ!”

Tam đẳng trâm kiêu có thể đánh mạt lưu công sĩ kêu cha gọi mẹ tìm không thấy nam bắc, ngũ đại phu thuộc về cửu đẳng, đánh trâm kiêu như gia gia đánh tôn tử. Nếu tên ngũ đại phu kia tới cướp người, sợ là bọn hắn đào mệnh cũng không kịp…

Đương nhiên, khả năng này không lớn.

Trong lòng đám người ngầm hiểu, đồng thời ưu sầu.

Bởi vì có khúc nhạc dạo ngắn này, bọn hắn đành phải thu hồi dâm tâm, không dám lỗ mãng.

Bốn phía yên tĩnh chỉ còn tiếng côn trùng kêu, Thẩm Đường không phản ứng, chợt phát hiện dây gai bên hông có động tĩnh, theo sát là tiếng lăn của một hòn đá nhỏ.

Quan sai nghe thấy động tĩnh thì đi tới.

Quát khẽ cảnh cáo: “Làm gì đấy?”

Nữ nhân ban ngày cướp bánh bột ngô của Thẩm Đường nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Chỗ lang quân còn canh thịt không?”

Lông mày Thẩm Đường, người đang giả bộ ngủ run lên.

---

20 đẳng vũ đảm: công sĩ, thượng tạo, trâm kiêu, bất canh, đại phu, quan đại phu, công đại phu, công thừa, ngũ đại phu, tả thứ trưởng, hữu thứ trưởng, tả canh, trung canh, hữu canh, thiếu thượng tạo, đại thượng tạo, tứ xa thứ trưởng, đại thứ trưởng, quan nội hầu, triệt hầu.

9 phẩm văn tâm: nhất phẩm đến cửu phẩm.

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.