Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi có lễ sao?

Phiên bản Dịch · 1638 chữ

Lời nói của nữ nhân làm quan sai sững sờ một lúc.

Chợt ngầm hiểu.

Một cái tay không đàng hoàng sờ lên vòng eo tinh tế của nữ nhân, ánh mắt càn rỡ dò xét.

“Vừa khéo, còn một bát, nương tử muốn nếm thử hay không?”

Nữ nhân lại hỏi: “Có còn bánh không?”

Quan sai giả bộ chần chờ, cái tay kia lại ở trên lưng nữ nhân lưu luyến không rời.

Thừa dịp hấp dẫn sự chú ý, dừng tay ở eo nhéo mạnh một cái.

Từ miệng nữ nhân phát ra một tiếng thở gấp.

Tiếng thở nhẹ mềm nhũn, như lông tơ cào cấu vào tim gan, làm cho người nghe nóng tai, xương cụt tê dại.

“A— nghe giọng của tiểu nương tử này rồi hồn phách đều muốn bay, nếu như đi giáo phường, không tới mấy ngày thì lên đầu bài…”

Quan sai buông tay ra: “Bánh bột ngô ư, có thì có, nhưng phải xem nương tử phục vụ thế nào đã.”

Tuy nữ nhân này trông lôi thôi, quanh người còn có mùi vị khác thường, nhưng trên đường sung quân gian khổ, trời nắng nóng ai mà không có mùi hôi thối? Lại thêm thời gian này không chạm vào nữ nhân, có người tự tiến cử đúng là hợp ý hắn.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cười thầm.

Chẳng trách đồng liêu đều thích việc áp giải nữ phạm, không chỉ phần thưởng phong phú, công việc nhẹ nhõm, trên đường còn có diễm phúc này.

Ai ngờ—

Nữ nhân đưa tay chụp trên mu bàn tay của hắn, dưới ánh mắt khó hiểu của hắn nhẹ nhàng lấy ra.

“Ngươi có ý gì?”

Quan sai định nổi giận, nữ nhân không nhanh không chậm nói: “Nô gia đã là phụ nhân sinh một nam một nữ, bàn về sắc, sao có thể so với sánh với tiểu nha đầu tươi trẻ? Sợ rằng hầu hạ không chu đáo, chẳng bằng—”

Vừa nói, ánh mắt nàng chuyển hướng tới Thẩm Đường.

Quan sai vừa nghe liền hiểu, cười nhạo nói: “Đúng là độc phụ! Nàng hầu hạ, ngươi uống canh ăn bánh?”

“Lang quân có chỗ không biết, nha đầu này là nô gia sinh dưỡng.”

“Ngươi sinh dưỡng?”

Nhìn biểu lộ của hắn rõ ràng là không tin.

Nào có sinh mẫu vì một bát canh thịt, vì một cái bánh, tự tay đẩy nữ nhi vào ngực nam nhân?

“Vị lang quân trước đó nói đúng, chuyện đã ra nông nỗi này, vào giáo phường chịu ức hiếp là sớm muộn. Nha đầu thân thể trong sạch lại tiện nghi dân đen nào, làm tiếc nuối cả đời, chẳng bằng nhờ lang quân giúp một chút, nếu ngài hài lòng, trên đường đi nàng có thể bớt chút khổ cực.”

Nữ nhân hát đệm một phen, nhìn như chân tình, người không biết còn tưởng nàng là từ mẫu.

Quan sai bị lời này nói cho choáng váng.

Còn có chuyện tốt thế này?

Bản thân không chỉ hưởng diễm phúc, mà còn làm người tốt tích âm đức?

Thẩm Đường: “…”

Ngươi có lễ sao?

Ngươi ấy à cốt linh tối đa hai mươi, làm sao sinh ra một nữ nhi mười một mười hai tuổi?

Muốn làm tú bà hại nàng cứ việc nói thẳng, lại còn mặt dày mày dạn làm mụ mụ nàng!

Hoàn toàn không thể nhịn!

Giả bộ không được nữa, Thẩm Đường chậm rì rì tỉnh lại, dùng cặp mắt đen nhánh trừng trừng nhìn nữ nhân.

Ánh mắt quan sai di chuyển giữa hai người: “Sao nàng không thân thiết với ngươi?”

Nữ nhân nói: “Hài tử sinh ra não tật, khi thì điên khi thì đần, vẫn luôn được chăm sóc cẩn thận, cũng có được một thân da thịt non mềm, hầu hạ người thì không có vấn đề…”

“Tại sao họ Thẩm mà không phải họ Cung?”

Những nữ phạm nhân này không phải ai cũng có thể động vào, quan sai xuất phát từ cẩn thận, mắt nhìn chữ xăm sau tai Thẩm Đường.

Không họ Cung, tuổi lại nhỏ, nhớ lại danh sách phạm nhân có lẽ là một đứa tỳ nữ.

Ai ngờ nữ nhân theo sát giảo biện: “Nàng là trưởng nữ mà nô gia sinh trước khi vào Cung phủ, dĩ nhiên theo họ của vong phu. Gia chủ thấy nàng đáng thương không nơi nương tựa, liền phát thiện tâm, đồng ý cho nô gia đưa nàng vào phủ nuôi dưỡng.”

Quan sai: “…”

Đã không phải nữ phạm nhân quan trọng, muốn liền muốn.

Hắn chọn Thẩm Đường.

Về phần nữ nhân này…

Cách Hiếu thành còn xa, luôn có cơ hội.

Hắn cũng “giữ lời”, thật sự cho nữ nhân một bát canh thịt còn ấm, một cái bánh bột ngô.

Sau khi nói chuyện với đồng liêu cùng gác đêm, kéo Thẩm Đường đi vào con dốc nhỏ phía xa.

Đêm đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đen mơ hồ.

Quan sai gác đêm trêu ghẹo: “Làm xong nhường ca nhi vui vẻ với, đừng nghĩ ăn một mình nha.”

“Đó là đương nhiên, chỗ tốt quên ai chứ không quên huynh đệ.”

Ngón tay cuộn tròn của Thẩm Đường buông ra, linh hoạt nghĩ.

Nếu lúc này cự tuyệt, chọc giận quan sai, sợ không giải quyết được cục diện.

Nhưng nếu tự mình—

Trái lại là cơ hội tốt.

Một tên mạt lưu công sĩ dễ đối phó hơn một đám nhiều lắm.

Mặc kệ ký ức chưa trọn vẹn, trực giác nói cho Thẩm Đường biết, mạt lưu công sĩ là đệ đệ!

Ánh mắt nàng dao động, lại yên lặng hạ mí mắt, cố gắng diễn tốt một đứa có tật não ngu ngốc.

Thời điểm Thẩm Đường bị mang đi, nữ nhân đang ừng ực uống canh thịt, ngẩng đầu vừa lúc chạm vào đôi mắt hắc ám tĩnh mịch, dường như nhìn thấu linh hồn nàng, làm nàng không có chỗ che đậy.

Nữ nhân bị nhìn mà lông tơ dựng ngược.

Thấp giọng mắng: “Đồ điên.”

Sau con dốc nhỏ là một mảnh cỏ dại, bụi cỏ cao tới eo, rậm rạp oi bức.

Bởi vì Thẩm Đường “trời sinh não tật”, quan sai không sợ nàng chạy.

Nửa quỳ trên mặt đất, thần sắc gấp gáp tháo dây lưng quần.

“Ách—”

Trước mắt hình như có bóng đen thoáng qua, quan sai chưa kịp nhìn xem đó là cái gì, cổ liền bị một sợi dây vải thô ghìm chặt từ phía sau.

Đánh lén!

Không phòng bị trước hắn làm sao ngờ được, Thẩm Đường đột nhiên làm loạn?

Nhưng dẫu sao hắn cũng là mạt lưu công sĩ, đối phó với một nữ phạm nhân đang muốn bỏ trốn không phải dễ dàng sao?

Lúc này thôi động vũ đảm.

Mắt thường có thể thấy hai tay phồng lên mấy vòng, cơ bắp cứng như đá, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.

Lực lượng này chừng năm thạch, có thể nhẹ nhàng đạp nát đầu nàng, bẻ gãy tay chân nàng, bóp nát xương cốt nàng từ trên xuống dưới.

Quan sai không cần phí nhiều sức giật đứt sợi dây vải thô, nghiêng người ra tay, nhanh như chớp, một tay sắp sửa bắt được Thẩm Đường, nhưng không ngờ Thẩm Đường ra quyền nhanh hơn, cơ hồ lộ ra tàn ảnh, vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn, mơ hồ có thể nghe được tiếng lắc lư trong đầu.

Bắt được khoảng trống, Thẩm Đường muốn áp chế hắn một cách tàn nhẫn, trở tay cầm tù cổ tay, tay còn lại bóp cổ hắn đến chết.

Răng rắc răng rắc—

Ra tay không chần chờ.

Hai tiếng nứt vỡ đồng thời vang lên.

Thẩm Đường: “…”

Nhìn quan sai nghiêng đầu với góc độ kỳ lạ, nàng thả lỏng tinh thần đồng thời có cảm giác không chân thực.

Mạt lưu công sĩ…

Chỉ thế này?

Chỉ thế này?

Nàng quay người bò sang một bên.

“Thế này cũng… quá không thể đánh…”

Tuy thuận lợi đánh lén nhưng dễ dàng tới nỗi quá đáng.

Việc đã đến nước này, nàng không rảnh suy nghĩ nhiều.

Dành thời gian lục lọi trên người quan sai một phen, vật có giá trị và đồ ăn bị vơ vét sạch sẽ, nhanh chân chạy trốn theo hướng ngược lại.

Thoát thân quan trọng.

Một khi bị phát hiện rồi đuổi kịp, ở trước mặt nàng chỉ còn hai con đường.

Hoặc là một mình nàng xử lý tất cả quan sai, bao gồm tam đẳng trâm kiêu không rõ nông sâu, trực giác nói cho nàng con đường này không lạc quan.

Hoặc là nàng bị đánh phế rồi bắt về, kết quả chờ nàng, sợ là sống không bằng chết.

Về phần nữ nhân kia—

Sau đó tìm cơ hội đi giáo phường Hiếu thành, đến nhà bái phỏng!

Thẩm Đường cắn răng lao nhanh về một hướng, không quan tâm đá vụn trên mặt đất mài hỏng bàn chân.

Ai mà nghĩ ra—

Nàng chạy trốn chưa đến nửa nén hương, sau lưng mơ hồ xuất hiện tiếng vó ngựa, còn cấp tốc tới gần.

Tiếng vó ngựa???

Còn chưa kịp nghĩ là địch hay người qua đường, cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ sau lưng lan tràn đến toàn thân, Thẩm Đường không nghĩ ngợi lăn một vòng sang bên phải, vừa đứng vững liền thấy một mũi tên cắm sâu vào vị trí vừa nãy của nàng.

Theo hướng tên bay nhìn lại, đó là tên thủ lĩnh quan sai đang cưỡi ngựa với vẻ mặt đầy sát khí.

Thẩm Đường: “…##”

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.