Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sung quân

Phiên bản Dịch · 1649 chữ

“Đừng giả bộ chết, dậy mau!”

Trong lúc hôn mê, Thẩm Đường cảm giác ai đó đá mình một cái.

Đá vẫn chưa đủ, đối phương còn mắng chửi.

[##, ai đá ta?]

Nàng co bắp chân lại vì đau, yếu ớt mở mắt ra.

Thế giới trước mắt giống như bị người phủ một tấm màn càng che càng lộ, từ cấu hình mờ biến thành độ phân giải cao.

[Xảy ra chuyện gì?]

Cơn đau như bùng nổ làm cho nàng hít vào một hơi khí lạnh, sững sờ nhìn hết thảy lạ lẫm ở trước mắt.

[Tối hôm qua không phải tranh uống rượu với mọi người sao?]

Hình như tới nửa sau cuộc nhậu, biên tập còn gọi điện thoại thúc giục gửi bản thảo, nàng đành phải vẽ trong lúc say khướt…

Hơn nữa, nghĩ thế nào cũng không ra.

Nhưng có thể chắc chắn, trước mặt tuyệt đối không phải như thế này!

Thẩm Đường bí mật nhéo mạnh mình một cái, cho đến khi một cơn đau râm ran từ da thịt truyền đến, đánh vỡ vận may của nàng.

Nhìn đôi bàn tay xa lạ của mình, trong đầu nàng nhảy ra bốn chữ—

Nàng xuyên không rồi!

Đồng thời còn có ý “xuyên qua”.

“Chỉ là không biết uống rượu chết hay thức khuya cày bản thảo mà đột tử.”

Càng nghĩ đầu càng đau, giống như có kẻ xấu dùng búa đập vào đầu nàng, đau đến nỗi Thẩm Đường vội vàng ngừng lại.

“Ăn nhanh lên chút, ăn xong phải lên đường.”

Nàng ôm đầu để giảm đau đớn, ánh nắng trên đỉnh đầu bị một bóng người cao lớn che mất.

Người đến đi một đôi dép rơm lấm lem bùn đất, tiện tay quăng ra một cái bánh bột ngô ước chừng lớn bằng bàn tay, bề mặt cháy sém đen nhám, cái bánh rơi xuống bùn đất bên ngoài váy của nàng. Cũng không để ý bánh bột ngô dính bùn có thể cho Thẩm Đường ăn hay không, cứ thế phát tiếp cho người kế tiếp.

Trong giây tiếp theo, một bàn tay từ bên cạnh nàng thò ra như tia chớp.

Chộp lấy bánh bột ngô rồi rụt lại.

Thẩm Đường chậm một nhịp, đành nghi ngờ nhìn sang.

Người cướp bánh là một nữ nhân bẩn thỉu, hai tay đang cầm bánh cố sức nhét vào trong miệng, rất giống quỷ chết đói đầu thai.

Sợ Thẩm Đường cướp lại, nàng thậm chí không phủi bùn trên mặt bánh, chốc lát liền nhét toàn bộ bánh vào trong miệng, cuối cùng chưa đã thèm mà mút sạch vụn bánh trên ngón tay.

Thẩm Đường: “…”

Không biết người này mấy ngày chưa tắm rửa, mái tóc dài đáng lẽ phải đen bóng lại bết dính, trên sợi tóc lộ ra một lớp vàng óng nhớp nháp. Ngửi kỹ, còn có thể ngửi được một mùi tanh hôi kỳ quái từ người nàng— hơi giống mùi tất thối ba năm chưa giặt trộn lẫn nước ép của hoa đỗ quyên— chỗ duy nhất tạm được, là ngũ quan mà vết bẩn không thể che đậy.

Thẩm Đường tốt tính phân rõ phải trái với nàng: “Nữ sĩ, đó là bánh của ta.”

Nữ nhân như bị điếc, phớt lờ nàng, chép chép miệng, hồi tưởng hương vị của bánh bột ngô.

Lúc này Thẩm Đường chú ý tới màu sắc của ngón tay nàng ta đang mút khác với phần còn lại của bàn tay, cổ họng nàng co rút nhấp nhô mất kiểm soát.

Nàng không có bệnh thích sạch sẽ, nhưng bị sốc thị giác ở cự ly gần, trong tiềm thức sinh ra khó chịu.

Ánh mắt dò xét sắc mặt Thẩm Đường thay đổi, nữ nhân lo lắng tên ngốc này nổi điên đánh mình, cái mông dịch sang hướng ngược lại.

Không động còn tốt, động lên làm Thẩm Đường cảm giác xê dịch theo.

Cúi đầu nhìn nguồn kéo bên hông— đó là một sợi dây gai cực lớn, chính sợi dây gai này giống như buộc châu chấu, buộc thân thể nàng và các nữ nhân bẩn thỉu khác, tuổi tác không đồng nhất cùng một chỗ.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy người ở đây đều mặc tù phục vải thô, vẻ mặt đầy mệt mỏi, người già trẻ nhỏ nam nữ.

Ngoài ra còn có mười mấy thanh niên trai tráng ăn mặc thống nhất, bên hông đeo bội đao, tuần tra canh gác, giữ người.

Ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua nữ phạm nhân trẻ tuổi mỹ lệ dáng đẹp sẽ dừng lại một hồi.

Cái này cái này—

Là một nhà phạm tội bị kéo đi pháp trường xoá bỏ hộ khẩu?

Cũng có khả năng là trên đường đi sung quân.

Sự khác nhau không đáng nói là chết sớm siêu sinh sớm hay chết muộn siêu sinh muộn.

[Ục ục ục…]

Bao tử dạ dày quấy phá không đúng lúc, âm thanh to đến nỗi người khác cũng nghe thấy được.

Thẩm Đường lấy tay che bụng quặn đau, cơn đói làm cho nàng không ngừng tiết nước miếng.

Càng nuốt nước miếng, cảm giác đói bụng càng lộ rõ, mãnh liệt đến mức không thể xem nhẹ nó.

Thẩm Đường cau mày, chỉ có thể chuyển dời lực chú ý khỏi cơn đói dày vò— trong tầm mắt, có một phạm nhân ăn quá nhanh, bánh bột ngô khô khốc, mắc nghẹn. Hắn không ngừng đấm ngực nhằm đưa bánh bột ngô mắc ở cổ họng tuột xuống, sắc mặt dần dần chuyển màu xanh.

Tất cả mọi người không cảm thấy kinh ngạc.

Không lên phía trước vỗ lưng, cũng không đưa nước.

Hắn khó khăn đạp chân muốn bò đến hướng quan sai, dùng hết sức vươn tay phải ra cầu cứu, cho đến khi tắt thở, tay phải bất lực rơi xuống, người sau định cứu, đạp hai cái thì phát hiện tắt thở rồi, trong miệng hắn mắng nhỏ: “Xúi quẩy!”

Rút con dao găm ở thắt lưng, cúi người cắt nửa phần tai phải của nam nhân, tiện tay ném vào túi vải bẩn.

Thẩm Đường: “…”

“Phải lên đường!”

“Mau lên!”

“Đứng lên, đừng để lão tử phải quất roi!”

Đám phạm nhân một lần nữa nâng gông cùm nặng nề.

Gông cùm của nữ nhân nhỏ, ước chừng ba mươi lăm cân, gông cùm của nam phạm lớn hơn không chỉ một chút, trọng lượng không đến tám mươi cũng là năm mươi.

Mười mấy thanh niên trai tráng mặc đồng phục một bên thúc giục, vừa đá những phạm nhân không kịp phản ứng. Nếu đá đạp vẫn chưa chịu dậy liền trực tiếp dùng roi, lực đạo cực lớn, một roi chính là một vết máu rộng bằng ngón tay, người nhìn mà giật mình.

Thẩm Đường yên lặng vùi đầu đi, cố gắng tìm ký ức liên quan từ thân thể.

Kết quả rất không may.

Nàng không chỉ không có phí trợ cấp của người xuyên không, không có ký ức của nguyên chủ, bản thân còn bị trộm nhà— ngoại trừ biết mình tên Thẩm Đường, có một bút danh là Ấu Lê, dựa vào vẽ tranh kiếm cơm, sợ biên tập thúc giục bản thảo, những ký ức khác vẫn mơ hồ!!!

Lén nhìn tù nhân và quan sai trông tù, thầm than: [Xui xẻo, này là từ địa ngục bắt đầu nhỉ?]

Thật sự là xui xẻo mở cửa cho xui xẻo, xui xẻo đến nhà rồi!

Không quan tâm mở đầu, mạng nhỏ quan trọng.

Là chọn nửa đường chạy trốn?

Hay chọn đi theo đội ngũ đến nơi cần đến, sau đó chớp thời cơ chạy trốn?

Nhìn trước mắt, tình huống nào cũng không lạc quan.

Gấp rút lên đường khi mặt trời trên đỉnh đầu, giữa đường đã có mấy phạm nhân hôn mê, cho đến khi hoàng hôn buông xuống chân trời, mới cho phép nghỉ ngơi tại chỗ qua đêm.

Quan sai tụ tập một chỗ nổi lửa, lấy thịt khô trong hành lý bỏ vào nồi đất đun lên, rải thêm một chút muối ăn thì thành canh thịt.

Lần này Thẩm Đường phản ứng nhanh, bảo vệ bánh bột ngô.

Đặt mông ngồi dưới đất, cẩn thận nhai bánh bột ngô vừa cứng ngắc vừa lạnh băng, dùng nước bọt làm mềm rồi mới nuốt xuống, sự chú ý thì đặt lên thân quan sai đang thấp giọng nói chuyện. Mặc dù bọn hắn nói chuyện rời rạc, nhưng miễn cưỡng có thể chắp vá thành một ít tin tức.

Những phạm nhân này là một nhà.

Họ Cung, già trẻ lớn bé thậm chí tôi tớ tỳ nữ đều không chạy thoát, toàn bộ bị bắt.

Chia làm ba đợt, từng nhóm áp giải tới nơi cần đến.

Nam đi biên cương sung quân làm khuân vác, nữ đưa đi giáo phường Hiếu thành.

Vị trí của nhóm Thẩm Đường là thứ hai, nữ quyến Cung phủ, tỳ nữ chiếm đa số, trong đó lão gia có tuổi cao nhất, mấy vị thiếu phu nhân hào hoa phong nhã, thiếp thân di nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, con cái tuổi tác không đồng nhất, còn lại là tôi tớ tỳ nữ hầu hạ.

Nàng đoán thân thể này không phải tỳ nữ thì là con cái.

Xem cốt linh, khoảng mười một mười hai tuổi.

Nam tử xăm chữ trên mặt, nữ tử xăm sau tai.

Nếu giữa đường phạm nhân tắt thở, liền cắt da mặt có chữ viết hoặc lỗ tai xem như chứng cứ đầu người.

Nàng đưa tay sờ một lỗ tai, quả nhiên sờ thấy sau tai trái có một cục máu đã kết vảy.

Thẩm Đường: “… ##”

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.