Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sỉ nhục (trung)

Phiên bản Dịch · 1834 chữ

Nghe nói những binh lính này không liên quan đến mình, thần kinh căng thẳng của Thẩm Đường được thả lỏng, đưa tay ép thấp mũ rộng vành. Ngồi ở trong góc làm bộ uống trà, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại: “Binh lính Canh quốc… vì sao bọn hắn lại ở đây?”

Lời này vừa nói ra, Kỳ Thiện kém chút bị sặc nước trà.

Vị Thẩm tiểu lang quân này thực sự là không làm hắn thất vọng, một một vấn đề đều nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Binh lính Canh quốc không ở đây thì ở đâu?”

Thẩm Đường: “…”

Trực giác nói với nàng, hình như nàng đã hỏi một câu cực kỳ ngu xuẩn.

Thẩm Đường tính toán cứu vớt một chút.

“Nhưng ở đây không phải là Trọng Đài, không, Tân quốc sao? Binh lính Canh quốc sao lại…”

Nói tới đây, nàng chủ động dừng, một lời khó nói hết che mắt, không thấy ánh mắt Kỳ Thiện như nhìn đồ đần— nàng nhớ rõ Kỳ Thiện đã nói tin tức về Trọng Đài, cũng chính là Tân quốc bị diệt, quốc tỷ bị nghi ngờ do Cung thị che giấu— lúc đó lực chú ý đều ở quốc tỷ và Cung thị, căn bản không nghĩ thế lực diệt Tân quốc là ai.

Bây giờ nhìn lại, tám chín phần mười là Canh quốc.

Vấn đề này triệt đệ bại lộ nàng “ngây thơ vô tri”, vì thế Kỳ Thiện đã quen thuộc Thẩm tiểu lang quân “ngoài dự đoán”, không hỏi đến cùng.

Thẩm Đường lúng túng: “Ta… không hiểu những chuyện này lắm…”

“Bây giờ hiểu không muộn.”

Kỳ Thiện giống như cười mà không phải cười, cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn ba lần, khẽ niệm ngôn linh “pháp bất truyện lục nhĩ (!)”, văn khí nhạt không thể nhận ra dâng lên rồi biến mất vô tung: “Nhìn Thẩm tiểu lang quân liền biết là sĩ tử quý tộc ngậm thìa vàng lớn lên, tại hạ hiểu được. Ngươi khá tốt, những công tử khác có lẽ càng ngu dốt không biết sợ, bọn họ chỉ biết lượn quanh đài các, dựa vào người đẹp, phong lưu tiêu sái, dạo chơi nhân gian, làm sao biết thù nhà hận nước, nhân sinh gian nan?”

(!) Luật không lọt qua sáu tai, là ngôn linh cách âm nói thì thầm, đối ứng với nó là “cách tường hữu nhĩ — tai vách mạch rừng” nghe lén người khác.

Thẩm Đường: “…”

Chỉ cần nàng không thừa nhận, Kỳ Thiện không phải nói nàng.

Thẩm Đường mặt dày mày dạn: “Kỳ tiên sinh nói phải.”

Kỳ Thiện hơi lúng túng, vừa nãy là hắn nhất thời xúc động không khống chế được cảm xúc—

Canh quốc tiêu diệt Tân quốc, tiểu đồng ba tuổi, nông dân nông thôn đều biết chuyện, Thẩm tiểu lang quân trước mắt có mối liên hệ mật thiết với Cung thị thế mà thờ ơ, nói không biết.

Hắn không biết nên giận hay nên cười.

Thẩm Đường chột dạ cúi đầu uống trà.

“Nhưng mà, Tân quốc và Canh quốc giống nhau, diệt hay không cũng chẳng khác gì. Đối với bách tính mà nói, chỉ là đỉnh tòa núi lớn đổi từ hôn quân thành bạo quân…”

Thẩm Đường nghe thế thì ngạc nhiên.

Nàng liếc mắt nhìn binh lính Canh quốc bên ngoài quán trà, thấy bọn họ không chú ý tới bên này mới yên tâm: “Nghe Kỳ tiên sinh nói lời này, ngài có vẻ rất có ý kiến với chuyện Tân quốc bị diệt, nhưng lúc trước không phải nói…”

Hai người mới gặp nhau, Kỳ Thiện vì nàng là “con cái Cung thị” nên sinh ác ý, nói gần nói xa Cung thị và Tân quốc bị diệt có liên quan, và quốc tỷ bị giấu. Thẩm Đường tưởng là Kỳ Thiện rất yêu cố quốc, bây giờ nghe thế cũng không có ý đó.

Kỳ Thiện miễn cưỡng nâng một chút mí mắt.

“Hai chuyện đó không mâu thuẫn.”

Thấy hắn không có ý định nói tiếp, Thẩm Đường đành phải đổi chủ đề, nói bóng nói gió, toan tính phải biết càng nhiều tin tức về thế giới này. Nàng chỉ tay lên đỉnh đầu: “Vị kia của Canh quốc… tiên sinh đánh giá thấp hắn vậy?”

Tân quốc bị diệt, chư hầu vương hoa mắt ù tai nên cõng nồi, mắng một câu “hôn quân” không đủ, nhưng thực lực Canh quốc mạnh mẽ, chư hầu vương trong lúc tại vị bành trướng, Kỳ Thiện lại đánh giá là “bạo quân”?

Kỳ Thiện cười nhạo: “Nếu người đó không được xem là bạo quân, vậy thì còn chư hầu vương nào không được xưng một câu ‘nhân chủ’? Nhìn đi, trong vòng năm năm bạo quân Trịnh Kiều không chết, Canh quốc chắc chắn tự chịu diệt vong.”

Thẩm Đường nhiệt tình bát quái.

“Cụ thể ‘bạo’ ở đâu?”

Kỳ Thiện đang muốn phổ cập giáo dục, bên ngoài quán trà từ xe chở tù truyền đến những tiếng chửi rủa the thé, không tới một lúc chỉ còn tiếng roi quất và tiếng kêu thảm thiết thê lương. Thẩm Đường nhìn xuyên qua khe hở màn trúc của quán trà, mơ hồ có thể thấy xe chở tù chảy tí tách một ít máu.

Lại có một tù nhân giận dữ mắng: “Cho dù các ngươi đánh chết lão phu, lão phu vẫn phải nói, Trịnh Kiều ngươi là tên nịnh hạnh, một [dòng giống] rẻ tiền, để lão phu suy điệt dư sấn (!), mặc áo tang báo hiếu, tố mộng tổ tiên ngươi! Lão tử khua chiêng gõ trống cho cái thứ hèn hạ nhà ngươi về chịu tang!”

(!) Suy điệt dư sấn: lễ tiết của sĩ, đại phu xưa khi đầu hàng, đại khái là mặc áo tang báo hiếu.

Vị nhân huynh này cả đầu bạc trắng, một thân cơ thịt khổ luyện ra, nói năng mạnh mẽ, giọng vang như sấm.

Thẩm Đường lần đầu tiên xem văn học chửi người ở dị giới.

Trâu bò nha!

Binh lính Canh quốc đương nhiên không thể để hắn tự do mắng.

Lập tức vung roi đánh, tiện tay vung lên là một vết máu, vị nhân huynh nghiến răng nghiến lợi, không hét thảm hay cầu xin tha thứ, đánh càng ác hắn mắng càng hăng.

Cho đến khi bị đánh thoi thóp thở, binh lính thở hồng hộc nhổ nước bọt vào xe chở tù: “Lão già xúi quẩy!”

“Thẩm tiểu lang quân vừa hỏi ‘bạo quân bạo ở đâu’, giờ đã thấy chưa?”

Kỳ Thiện chỉ hướng bên ngoài quán trà, sợ Thẩm Đường không hiểu, nói từ đầu: “Thịnh Kiều là đương nhiệm quốc chủ Canh quốc, hắn năm tuổi theo sinh mẫu vào hậu cung Tân quốc làm con tin. Nghe nói hắn thông minh hiếu học từ nhỏ, sinh ra là dáng vẻ thiên tư quốc sắc, mười lăm tuổi liền danh chấn vương đô. Quốc chủ Tân quốc rất mừng, ban danh ‘Nữ Kiều’.”

“Quốc chủ Tân quốc có bệnh nặng?”

Kỳ Thiện nói: “Quả thật có bệnh, ngu ngốc vô năng còn háo sắc, vô tình để mắt tới nữ quyến ở hậu cung quốc gia khác, cũng chính là sinh mẫu của Trịnh Kiều. Cưỡng đoạt người, còn phụ tặng thêm một con tin Trịnh Kiều.”

“Tên Trịnh Kiều này cũng đáng thương…”

Kỳ Thiện lại chế giễu nàng ngây thơ, hỏi: “Có phải ngươi nghĩ Trịnh Kiều bị cường quyền bức bách, bất đắc dĩ hay không?”

“Chẳng lẽ không phải?”

Trong tiềm thức đều sẽ nghĩ rằng hôn quân cường thủ hào đoạt mà?

Kỳ Thiện tiếc rẻ lắc đầu: “Nếu phải, Trịnh Kiều đúng là đáng thương, đáng tiếc không phải. Giỏi mượn đao giết người, những năm đó hại chết không ít thần tử trung lương, diệt trừ phe đối lập. Người đắc tội hắn, mắng hắn nịnh hạnh, ngoại sủng, không bao lâu đều gặp nạn vào ngục, không quan tâm oan uổng hay là không đều phải chịu cực hình phá phủ.”

Thế nào là “cực hình phá phủ”?

Chính là dùng thủ đoạn tàn nhẫn phá hủy đan phủ, đan phủ văn tâm vũ đảm bị huỷ thì không thể khôi phục, cho dù sau đó lật lại bản án cũng không thể vãn hồi. Trịnh Kiều còn lấn yếu sợ mạnh, đối với người không có bối cảnh hoặc hàn môn căn cơ yếu thì hạ tử thủ.

Không biết đã huỷ đi bao nhiêu tiền đồ của kẻ sĩ võ giả.

Trước đây thế cục của Tân quốc coi như ổn, cho dù hôn quân ba trăm sáu mươi lăm ngày không vào triều, quay tròn trong hậu cung, cày cấy trên thân nữ nhân, âm thầm sai người đi khắp nơi tìm kiếm mỹ nhân, thời gian đó dân chúng cũng không quá tệ.

Nhưng từ khi Trịnh Kiều xuất hiện, một ngày loạn thêm một ngày.

Sau đó, vương thất Canh quốc nổi loạn, liền nghĩ tới con tin Trịnh Kiều ở nước khác. Trịnh Kiều cũng có dã tâm, không cam lòng hiện tại, lợi dụng tiền tài và tiền đồ lôi kéo thần tử Tân quốc, thuận lợi hành động để quốc chủ Tân quốc thả hắn về nước.

Vỏn vẹn năm năm, Canh quốc nhân cơ hội Tân quốc hạn hán mấy năm liên tiếp, binh lính không đủ ăn, lén lút xuất binh, một đường thế như chẻ tre tiến vào vương thành. Mỗi khi đánh hạ một nơi liền dung túng cho binh lính đốt giết hiếp cướp, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, mà hắn thì nhục nhã cựu thần Tân quốc bằng mọi cách.

“Nói tới đây, Trịnh Kiều và Cung thị có quan hệ sâu xa.”

Thẩm Đường nghe mà tê da đầu.

Chuyện đó nàng thật sự không biết.

Nhưng Kỳ Thiện vẫn cười nói.

“Ngày trước, Cung thị là chủ lực ủng hộ Trịnh Kiều về Canh quốc, có nghĩa là— Cung thị bị xét nhà diệt tộc, nam tử sung quân đi biên cương làm khuân vác, nữ quyến bị đưa đến giáo phường Hiếu thành— đây là mệnh lệnh đầu tiên khi Trịnh Kiều công phá vương thành.”

———

Lời tác giả:

Tân quốc (bị đổi tên thành Trọng Đài) bị diệt quốc, là trận doanh trước mắt của Đường muội và Kỳ Thiện.

Dĩ nhiên, đã bị Canh quốc chiếm đoạt, nhưng thế cục chưa ổn định.

Bối cảnh thế giới hỗn loạn ở mọi nơi, chư hầu các nước đánh nhau rất ác.

Đường muội bây giờ mới mười hai tuổi, đang trong giai đoạn hiểu rõ ngoại giới, phải chờ trưởng thành hơn mới chân chính bước vào con đường chư hầu, hơn nữa còn chờ thời cơ để đưa nàng lên làm vương.

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.