Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sỉ nhục (thượng)

Phiên bản Dịch · 1504 chữ

Ánh mắt Kỳ Thiện đảo qua từng thi thể.

Hắn suy nghĩ một hồi lâu mà không phát hiện ra điểm nào đáng ngờ.

Dứt khoát không nghĩ, trực tiếp sao chép đáp án.

“Thiếu ai?”

“Một nam nhân.”

Thẩm Đường trả lời xong, bổ sung chi tiết: “Một nam nhân cao ước chừng bảy thước bốn tấc.”

“Nam nhân cao ước chừng bảy thước bốn tấc?”

Kỳ Thiện thì thào một lần, trong đầu lóe lên một tia sáng.

Hắn biết Thẩm Đường nhắc tới ai!

“Đúng rồi, chính xác thiếu mất một người như vậy.”

Người này có lẽ còn sống!

Ánh mắt Kỳ Thiện khoá lại ở tay của mười một thi thể.

Tay của những thi thể này đều thô ráp, màu da ngăm đen, nhiều vết chai, ngay cả lão ma ma mặc tơ lụa cũng có một đôi tay quanh năm làm việc, nhưng những thi thể này không có người quanh năm cầm bút. Cầm bút viết chữ lâu dài ngón tay sẽ biến dạng, độ biến dạng phụ thuộc vào năm tháng, thời gian luyện chữ dài hay ngắn, trên tay những thi thể này không có điểm đặc thù đó.

Nhưng căn phòng mà bọn họ đợi có vài cái giá sách, phía trước cửa sổ để trống có hai quyển sách một lớn một nhỏ, trên thẻ tre là chữ cho tiểu hài nhi học vỡ lòng. Nếu hài đồng vỡ lòng là A Yến, vậy người dạy vỡ lòng cho hắn, giờ đang ở đâu?

Đương nhiên, chỉ có những điểm này thì chưa đủ để chứng minh điều gì, tiên sinh dạy vỡ lòng đó cũng có khả năng ban ngày dạy hài tử, buổi tối về nhà mình. Nhưng trước đó thổ phỉ có vũ đảm mở cửa cho hai người khoác một bộ nho sam không vừa người, có điểm thu hút.

Khả năng cao bộ y phục không phải của thổ phỉ, chủ nhân của nó chính là vị tiên sinh dạy vỡ lòng cho hài tử.

Kỳ Thiện nói: “Sau đó thì sao? Tìm được thì ích gì?”

Thẩm Đường nói: “Ít ra có thể biết chút nội tình.”

Kỳ Thiện không khỏi bật cười, nhắc nhở Thẩm Đường.

“Thẩm tiểu lang quân có còn nhớ thân phận của mình không? Chưa nói đến chuyện này không liên quan đến ngươi, cho dù có liên quan, ngươi dính líu vào, một khi điều tra ra, sợ là trâu đất xuống biển, một đi không trở lại. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, động tới ít chuyện liền quản một đống, đây là tác phong của du hiệp hào khách.”

Thẩm Đường: “…”

Lời này không dễ nghe nhưng thật.

Lúc này nàng nên bỏ qua chứ không phải bị cuốn vào.

Đã tìm khắp trang tử, trừ hai người hắn thì không còn ai sống. Không có manh mối, Thẩm Đường đành phải mặc áo tơi lần nữa, đội mũ rộng vành, cùng Kỳ Thiện quay lại Tiền gia thôn, cách màn mưa nhìn thấy thôn chính đứng chờ ở cổng vào. Vừa khéo thôn chính cũng thấy hai người bọn họ, vội vàng chào đón: “Hai vị đã quay lại—”

Thẩm Đường tiếc nuối nói: “Chúng ta vẫn không tìm được…”

Ai ngờ thôn chính lại nói: “Tìm thấy A Yến rồi.”

Thẩm Đường và Kỳ Thiện đều kinh ngạc: “Tìm được rồi?”

Kỳ Thiện lại hỏi: “Hắn ở đâu?”

Thẩm Đường hỏi: “Lúc trước hắn chạy đi đâu?”

Thôn chính đang vì A Yến an toàn mà vui vẻ, thấy hai người xa lạ nhưng nhiệt tình, nụ cười trên mặt đậm hơn.

Hắn đặc biệt chờ ở hai vị đầu thôn là để báo tin vui: “Lúc trước A Yến được lão sư gọi ra ngoài, vị tiên sinh kia nói muốn đưa hắn đi, lên phía bắc tìm người thân. Bởi vì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên phải lập tức khởi hành, bây giờ đã lên đường…”

Thẩm Đường và Kỳ Thiện hai mặt nhìn nhau.

“Lão sư của A Yến?”

“Có chuyện gì mà vội vã, phải đội mưa lên đường trong đêm?”

Thôn chính cũng không biết, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.

Thầm Đường hỏi: “A Yến có tự nguyện đi cùng hắn không?”

Thôn chính kỳ quái hỏi: “Tiểu lang quân nói gì vậy?”

Thẩm Đường lúng túng cười hai tiếng.

Thôn chính lại nói: “Yên tâm, vị tiên sinh đó là người tốt.”

Cho dù không phải người tốt cũng sẽ không là kẻ bắt cóc, đầu năm nay hài tử không đáng tiền, huống chi là một kẻ ngu não tật.

Phí công sức lừa bán hắn làm gì?

Cơn mưa xối xả không có ý định dừng lại.

Cách Tiền gia thôn hơn mười dặm.

Ngựa đẹp toàn thân đỏ rực xuyên qua rừng rậm dưới cơn mưa nặng hạt.

Lưng ngựa chở hai người một lớn một nhỏ.

Người lớn một đầu tóc xám, nhìn tuổi tác không nhỏ, một thân nguyệt sắc nho sam, khoác trên người áo tơi mũ rộng vành. Người nhỏ không mang bất cứ đồ che mưa nào, hai tay nắm chặt dây cương.

Nhìn kỹ hơn, hài tử đôi môi mím lại, vẻ mặt nghiêm túc và ngưng trọng không phải là A Yến mà đám người tìm nửa đêm đấy sao?

“Giá!”

Móng ngựa đạp xuống, nước bùn bắn tung toé.

Ngựa đẹp màu đỏ như một quả cầu lửa nhảy ra khỏi rừng rậm, không chút do dự, nhảy cao hai trượng, vượt qua dòng suối chảy xiết mới ngừng lại.

“A Yến, có thể, có thể…”

Âm thanh hư nhược từ phía sau lưng truyền đến.

A Yến điều khiển tuấn mã nửa quỳ, một tay đỡ lão nhân gầy yếu xuống lưng ngựa, hỗn hợp máu nước dính nước mưa đọng lại thành một bãi dưới chân lão nhân. Hắn bất lực ngồi dưới đất, sắc mặt nửa trắng nửa xanh, tay phải từ đầu đến cuối che vị trí dưới sườn phải, vết thương không được cầm máu nên chảy ra.

Lão nhân hít sâu mấy lần, thở phào, nhờ thế đè xuống vết thương kịch liệt đau nhức, chỉ là gân xanh trên trán không thể kiềm chế mà co giật.

A Yến khổ sở nhìn lão nhân, đưa tay giúp hắn chỉnh lại mũ rộng vành xộc xệch, lão nhân lộ ra nụ cười khó coi hơn khóc: “Không sao, không đâm sâu, hẳn là không chết được…”

Một lát sau, hắn nhìn thấy A Yến lấy từ trong túi ướt ra một viên kẹo đường, dính máu và thấm đẫm nước mưa, sớm đã tan mất hơn nửa. Hắn đưa tới bên miệng lão nhân, nói: “Lão sư, ăn.”

Lão nhân cười cười không cự tuyệt.

Hương vị của kẹo đường thực sự không tốt lắm.

Hắn xé tay áo của xiêm y, ghép thành miếng băng vải đơn giản băng bó vết thương. Làm xong những việc này, hắn nhờ A Yến nâng dậy, tự nhủ: “Chúng ta trước hết tìm chỗ trú mưa, bổ sung một ít lương khô rồi đi Hiếu thành…”

A Yến thì thào: “Hiếu thành?”

Lão nhân nói: “Đúng vậy, trước mắt đi nơi đó rồi tính.”

Lần này may mắn thoát khỏi truy sát, nhưng lần sau thì sao?

May mắn sẽ không chiếu cố hắn nữa, phải chuẩn bị sớm.

Chỉ khổ hài tử A Yến này, tuổi nhỏ đã phải đi khắp nơi theo hắn đào mệnh, vốn định để hắn lại, nhưng— hài tử lớn đã có ý định riêng.

A Yến gật đầu: “Ừm, đi Hiếu thành.”

“A Yến có biết Hiếu thành ở đâu không?”

“Không biết.”

A Yến chỉ vào tuấn mã: “Có đại hồng mã.”

Lão nhân nín cười: “Tuổi ngươi quá nhỏ, không duy trì đại hồng mã được bao lâu, cưỡng ép duy trì sẽ làm ngươi phải gánh vác rất nặng… A Yến, thu hồi đại hồng mã đi. Tình huống của vi sư khá hơn rồi, chúng ta tìm chỗ trú mưa qua đêm…”

A Yến gật đầu thật mạnh.

Một đêm này trôi qua rất khó khăn.

Khi Thẩm Đường tỉnh lại, mưa đã ngừng.

Đất bên ngoài nhà lầy lội, ổ gà đầy nước bùn, thôn chính đã sớm chuẩn bị xong lương khô cho hai người mang đi.

Tranh thủ lúc nắng chưa lớn, Kỳ Thiện quyết định lên đường sớm.

Hai người đi hơn một canh giờ mới dừng chân ở quán trà ven đường, quyết định dừng lại nghỉ chân một lúc, uống chút nước trà để lấy hơi.

Một hồi tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, ước chừng trăm người, đều mặc trang phục binh sĩ, đội ngũ phía sau dẫn theo vài chiếc xe chở tù.

Kỳ Thiện liếc mắt qua: “Chớ căng thẳng, Thẩm tiểu lang quân, không phải tìm ngươi, đám người này hẳn là binh lính Canh quốc.”

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.