Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tứ đẳng bất canh

Phiên bản Dịch · 1781 chữ

“Kỳ tiên sinh, sao ngươi không cho ta ngôn linh ‘minh triết bảo thân’?”

Thẩm Đường kém chút hộc máu.

Trước đây nàng đã đọc ngôn linh này.

Ngưng khí thành khiên, bảo vệ quanh thân!

Đơn giản mà nói là khoác lên mình một tấm lá chắn.

Kỳ Thiện chỉ cấp cho mình một bộ cũng không sao, nhưng tên này còn lặng yên lùi ra sau lưng nàng, để một trạch nữ mười một mười hai tuổi tay trói gà không chặt đối mặt với sát nhân diệt cả nhà người ta!

Thật sự là làm cho người ta giận sôi!

Kỳ Thiện bình tĩnh nói: “Tại hạ yếu ớt, không giỏi đánh nhau.”

Thẩm Đường: “…”

Đột nhiên nàng nghĩ đến mình tối hôm qua xem xong quyển trục ngôn linh rồi đáng giá Kỳ Thiện— lấy công làm thủ, tên quỷ quyệt thích núp lùm gặt đầu người— bây giờ xem ra, đánh giá chưa toàn diện, còn phải thêm một ý, tên này trở mặt bán đồng đội cũng rất thuận tay.

“Ngươi không giỏi đánh nhau cũng là thanh niên qua quan lễ rồi!”

Trốn phía sau nàng?

Đây là hành động của đại trượng phu?

Vừa nói, nàng đạp một cước về phía ngực nam nhân trung niên.

Nhìn nam nhân trung niên chưa kịp phản ứng đã bị đạp bay ra ngoài nửa trượng, Kỳ Thiện nói: “Thanh niên đã qua quan lễ có đá người cũng không được xa như vậy.”

Thẩm Đường: “…”

Nam nhân trung niên ngã xuống đất che ngực, nét mặt kinh hãi, hẳn không thể ngờ một hài tử gầy gò nho nhỏ như Thẩm Đường lại có sức lực lớn như vậy. Vận lực vỗ vào mặt đất, động thân đi lên, quát lớn nói: “Các ngươi đã không muốn sống, vậy đừng trách ta vô tình!”

Không biết móc từ đâu ra một con dao bổ củi màu đỏ.

Bổ về hướng của Thẩm Đường.

Ầm!

Dao bổ củi của nam nhân có vũ đảm gia trì, chém sắt như chém bùn, vừa ra tay liền chém dao bổ củi của Thẩm Đường thành hai đoạn. Hắn thấy thế thì mừng, lại dùng man lực cầm dao bổ ngang, nhắm chuẩn cổ Thẩm Đường, khóe miệng cong lên, tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng đầu Thẩm Đường bay ra.

Ai ngờ nàng thấp người ngửa ra sau, liên tiếp tránh được dao bổ củi bổ tới, bước chân bên dưới xê dịch, mỗi bước đều thong dong.

Nam nhân trung niên không có chiêu thức gì, chỉ có một thân man lực và con dao bổ củi màu đỏ chém sắt như chém bùn.

Một dao tiếp một dao mà bổ xuống.

Chỉ cần bị chặt trúng một dao, không chết cũng tàn phế.

Nhìn mặt đất bị bổ từng vết rách, thần sắc Thẩm Đường ngưng trọng. Kỳ Thiện đúng lúc nói: “Nhị đẳng thượng tạo.”

Còn là một nhị đẳng thượng tạo nhiều sức.

Thẩm Đường nắm cơ hội tiếp cận, cong ngón tay tụ lực về cổ tay.

Nam nhân trung niên bị đau kêu một tiếng, dao bổ củi bị tuột ra, nàng liền bắt lấy cơ hội đá một cú thật mạnh vào dưới rốn ba tấc của hắn. Một cước này không chỉ khiến nam nhân bị đá gà bay trứng vỡ, mà còn làm Kỳ Thiện bất giác hít một hơi khí lạnh.

Lấy áo che mặt, không đành lòng nhìn thẳng.

Không nam nhân nào chịu được đau đớn như vậy.

Nam nhân trung niên cũng không ngoại lệ.

Hắn cúi người kêu thảm nhưng đúng ý Thẩm Đường, bị bắt lấy lỗ tai cùng búi tóc đập xuống, đụng vào đỉnh đầu gối của nàng.

Ầm!

Kỳ Thiện bất giác sờ lên xương mũi.

Hắn nhìn mà đau thay nam nhân.

Vào thời khắc này, ánh mắt bắt được bóng dáng lay động ngoài cửa sổ giấy, hắn không cần nghĩ thì thầm—

“Phong vũ đồng chu, nguy vong cộng chửng (!)!”

(!) Gặp mưa to gió lớn trên cùng một chiếc thuyền, thấy nguy hiểm hoạn nạn phải cứu giúp.

Trong nháy mắt khi chữ “chửng” rơi xuống, một luồng ánh sáng xám lấy khí thế không thể địch nổi phá vỡ cửa sổ, đánh úp tới nơi yếu hại của Thẩm Đường, cùng đến với hôi mang là văn tự cương khí quanh thân nàng sáng lên.

Hai người chống đỡ, sóng không khí oanh một tiếng nổ tung.

Thẩm Đường đã sớm tránh thoát, nhìn thương nhận cắm xuống mặt đất vài tấc, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ— trong tối vẫn còn địch nhân!

Kỳ Thiện nói: “Đồng bọn, hắn là tam đẳng trâm kiêu.”

Kinh nghiệm của hắn phong phú, chỉ dựa vào lực đạo của thương liền đánh giá đại khái được thực lực của đồng bọn.

Câu tiếp theo là—

“Thẩm tiểu lang quân hẳn là có thể ứng phó được.”

Thẩm Đường: “…”

Ẩn ý của lời này, hắn còn muốn đứng ngoài cuộc.

Không giống với nam nhân trung niên không có quy tắc, người này rõ ràng đã luyện võ. Hắn bay đến muốn áp sát, bàn tay hút một cái, trường thương cắm trên đất bay vào trong tay hắn.

Mục tiêu không phải Thẩm Đường, chỉ giả vờ rồi đánh vào Kỳ Thiện.

Người tới toàn thân hắc y, cao chín thước, lưng hùm vai gấu, cơ bắp khổ luyện, chỉ cần đứng thôi đã cho người ta khí thế áp bách, khiến cho căn phòng vốn rộng rãi trở nên chật hẹp bức bối.

Kỳ Thiện biểu lộ “quả nhiên là thế”, không vội vã niệm một câu ngôn linh, văn quang dưới chân phun trào, thân hình lay nhẹ đã lui hơn trượng.

Hắc y nhân còn muốn truy đuổi, lại bị Thẩm Đường xách theo “từ mẫu kiếm” ngăn lại, không thể thoát thân.

Bịch!

Thương kiếm giao phong.

Kỳ Thiện ở nơi tương đối an toàn, chậm rãi bổ sung một câu: “Nguy tại ngô thân, tức thi vu nhân, cố— ngô nguy tắc nhân nguy, nhân dục bất nguy, nhu thi viên thủ giải ngô chi khốn (!).”

(!) Khi ta gặp nguy hiểm, sẽ gây hoạ cho người, cho nên— ta gặp nguy hiểm, người cũng gặp nguy hiểm, nếu người không muốn gặp nguy hiểm, phải ra tay giúp ta giải vây.

Ngôn linh rơi xuống, văn quang lại ở dưới chân Thẩm Đường sáng lên.

Thẩm Đường nghe rõ ràng ngôn linh: “???”

Một bên ngăn cản thế đâm mưa giông gió bão từ thương của địch, một bên tức giận hét to: “Kỳ Nguyên Lương! Ngươi làm người đi!”

Kỳ Thiện đúng là chó!

Đoạn ngôn linh kia thoáng nghe thì không có khuyết điểm gì, nhưng dịch ra chính là thế này— nếu ta gặp nguy hiểm, liền đưa nguy hiểm cho người, ta nguy hiểm thì người nguy hiểm, cho nên người muốn an toàn buộc phải giúp ta giải quyết nguy hiểm.

Tương đương với cưỡng chế gánh vác nguy hiểm.

“Thẩm tiểu lang quân, hết thảy lấy đại cục làm trọng!”

Kỳ Thiện nghe vậy, mặt dày mày dạn cười nói: “Bởi vì cái gọi là— ‘văn tâm bất trừ, vũ đảm bất diệt’. Người này luyện võ, không thể không biết đạo lý đó. Tại hạ yếu đuối, cái mạng này chỉ có thể dựa vào Thẩm tiểu lang quân.”

Thẩm Đường: “…”

Đại huynh đệ Kỳ Nguyên Lương, ngươi có còn nhớ rõ tối hôm qua nói câu “ngươi đoán ta mang bội kiếm để trang trí hay là binh khí tiện tay treo lên” không?

Lúc này mới qua một đêm liền đưa lên thiết lập nhân vật thư sinh yếu đuối?

Oanh!

Nóc phòng bị thân kiếm mang ánh sáng xám mở ra lỗ hổng lớn.

Người này mạnh đáng kinh ngạc, ít nhất có thể so với đại quan sai tam đẳng trâm kiêu, Thẩm Đường lùi về phía sau vài bước trước khi giải phóng trọng lượng, nhìn miệng hố sâu có chút tê dại, sắc mặt trầm xuống.

“Kỳ Nguyên Lương, ngươi xác định hắn là tam đẳng trâm kiêu?”

Kỳ Thiện đang muốn nói “phải”, mượn ngọn đèn chưa tắt nhìn thấy môi dày nam nhân hé mở, im ắng lẩm bẩm cái gì.

Ngay khi khí thế toàn thân biến đổi, trong nháy mắt hàng trăm thương ảnh bay múa, thân thương như linh xà cuốn quanh trường kiếm của Thẩm Đường.

Kỳ Thiện cẩn thận xác nhận khẩu hình.

[Binh vô thường thế, thuỷ vô thường hình… (!)]

(!) Binh khí không có dạng bình thường, nước không có hình ảnh bình thường.

Đây là…

Kỳ Thiện trong nháy mắt hiểu ra.

“Cẩn thận, tên này là tứ đẳng bất canh!”

Gần khi giọng nói vừa dứt, một bóng đen có chút hư ảo lặng yên không tiếng động xuất hiện ở góc chết của mắt Thẩm Đường, hắc y nam nhân quấn lấy Thẩm Đường hình thành một đòn tấn công trước sau. Thương gió đánh tới, sau lưng Thẩm Đường như mọc mắt, chộp lấy tấm màn đang rũ xuống bay vọt lên xà treo, tránh thoát một thương đánh vào trái tim.

“##, thế mà còn phân thân!”

Nàng vừa đứng vững, bên tai truyền đến tiếng nói của Kỳ Thiện.

Hắn nói: “Tinh la kỳ bố!”

Ông—

Những văn tự ngang dọc kéo dài dưới chân hắn, thoạt nhìn, tương tự một bàn cờ lớn. Bàn cờ xuất hiện, dưới chân hắc y nam nhân trầm xuống, đầu gối khẽ run, giống như có tảng đá lớn đè nặng trên vai, hai chân chìm trong vũng bùn vô hình. Hắn hét lớn một tiếng, toàn thân võ khí bùng nổ, hôi mang và văn quang chạm nhau phát ra âm thanh va đập chói tai.

Thẩm Đường nhìn một màn này, không biết trợ giúp thế nào.

Điều này nằm ngoài phạm vi nhận thức của nàng.

Kỳ Thiện nhìn ra lo lắng của nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ đánh, còn lại giao cho ta bắt sống!”

Cửa công sĩ, thượng tạo cực thấp, một tên vũ phu cũng có thể đạt đến, tam đẳng trâm kiêu là đường ranh giới. Tứ đẳng bất canh bắt đầu mượn ngôn linh binh pháp, đặt trong quân đội nhỏ cũng có thể làm một bách phu trưởng.

Nếu đồng ý tiến thân vào hào cường làm bộ khúc, càng không lo ăn uống, cần gì phải vào rừng làm cướp, dựa vào ăn cướp để mưu sinh?

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.