Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh triết bảo thân

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

Đi đến bậc thang dưới hiên, Kỳ Thiện đưa tay tháo mũ rộng vành, khom người đặt đôi guốc gỗ cạnh nhau, nhấc vạt áo giẫm chân trần lên bậc thang. Gỡ xuống cái gáo nước treo trên cột gỗ, múc nước trong chậu đá dưới mái hiên, dội nước bùn trên chân đi.

Thẩm Đường đã cởi guốc gỗ, theo bản năng tìm dép đi trong nhà, tìm một vòng không thấy dép để thay. Kỳ Thiện nhấc vạt áo bẩn buộc vào đầu gối, từ trong tay áo lấy ra khăn tay lau sạch nước đọng trên chân, rồi đưa cái gáo nước cho Thẩm Đường.

Động tác của hai người không chậm, nam nhân trung niên đã cởi đôi guốc gỗ không thể nào vừa chân, đế guốc hư hại, để bàn chân trần giẫm lên bậc gỗ, mang theo dấu chân dính bùn ẩm ướt— tuy trong nội viện quét dọn sạch sẽ, không thiếu chỗ lát sỏi, nhưng nước mưa lớn vẫn hình thành vũng bùn, rất dễ làm bẩn chân— nhìn thấy hai người Thẩm Đường bận rộn, hắn cười lên tiếng.

“Hai vị cứ tự nhiên, không cần phiền phức như vậy.”

Thẩm Đường nghe nam nhân trung niên nói thế, dùng hai gáo nước dội lên chân, cười ném cái gáo vào chậu đá, ầm ầm hai tiếng bước lên bậc gỗ.

Lời của Kỳ Thiện mang theo mấy phần nghiêm khắc.

“Ấu Lê, lễ nghi của ngươi đâu?”

Thẩm Đường cười vẫy tay với hắn: “Không phải chủ thế nào thì khách thế ấy sao? A huynh quá đa lễ, còn không mau đi lên tránh mưa?”

Kỳ Thiện hít sâu một hơi, dường như bất lực trước hành động của Thẩm Đường, quay người tạ lỗi với nam nhân trung niên. Nam nhân trung niên vẫn kiềm chế, vẫn luôn cười, vội nói “vô sự” nhiều lần, trên mặt không chỉ không vui, mà còn khen Thẩm Đường thật thà hoạt bát.

Kỳ Thiện thở dài: “Xá đệ năm nay đã mười hai, còn không ổn trọng, sợ hắn sau này thua thiệt…”

Thần sắc nam nhân trung niên hơi cứng đờ.

“Xá đệ? Đây là một vị tiểu lang quân?”

Kỳ Thiện gật đầu: “Đúng thế, ấu đệ trong nhà. Tướng mạo theo gia mẫu, vì nam sinh nữ tướng, những năm này thường xuyên bị hiểu lầm.”

Nam nhân trung niên ngượng ngùng cười hai tiếng, nói thẳng mắt mình nhìn lầm, thế mà nhìn nam nhi lang thành nữ kiều nga.

Vừa nói vừa đưa hai người đến phòng, cho hai người Thẩm Đường ở đây trú mưa, nếu mưa không ngừng, cũng có thể tá túc một đêm.

Nam nhân trung niên đột nhiên nói: “Sực nhớ ra đông trù còn một nồi canh gừng ấm, chi bằng hai vị uống một chút canh gừng cho ấm thân?”

Kỳ Thiện chắp tay trước ngực cảm ơn nam nhân trung niên.

Nam nhân nói: “Hai vị chờ một lát.”

Theo tiếng bước chân dần dần đi xa, Thẩm Đường thu hồi điệu cười bất cần đời, thần sắc nghiêm túc ngưng trọng: “Người này nói dối, sơ hở đầy người, không quan tâm hắn có đi đông trù bưng canh gừng hay không, chúng ta đều phải cẩn thận.”

Kỳ Thiện: “Đương nhiên phải cảnh giác, thôn chính nói A Yến não tật, từ khi sinh ra đã bị vứt bỏ ở trang tử, không quan tâm, đến mức hạ nhân cũng chậm trễ, điểm này có thể nhìn qua y phục tiểu nhi phơi trong viện. Người này lại nói A Yến là con hắn, ha!”

Thẩm Đường đi loanh quanh phòng, thỉnh thoảng sờ tay vào vật trang trí, ngón tay miết nhẹ, trong tay sạch sẽ không có bụi.

Cửa sổ để trống (!) gần đó bày hai quyển sách ngay ngắn, một lớn một nhỏ, giá sách được dùng làm vách ngăn chia phòng thành nhiều khu vực khác nhau. Thẩm Đường thuận tay cầm thẻ tre trên bàn, mở ra thì phát hiện là sách vỡ lòng cho hài đồng, bên trên có bút tích của người lớn cũng có hình vẽ của tiểu hài nhi.

(!) Lậu song: cửa sổ để trống, không lắp kính, không dán giấy.

Nàng nói: “Quét dọn vẫn rất sạch, xem ra những hạ nhân kia không hoàn toàn lười biếng… Chỉ là trời mưa to, mưa gió to đến mức thổi bay nhà tranh lên trời, thế mà không có người dọn y phục đang phơi vào, điểm này không thích hợp.”

Kỳ Thiện bình thản nói: “Còn có, nam nhân kia mặc trang phục của kẻ sĩ, mặt là hung tướng, ánh mắt hung ác, trên người có huyết khí. Nói là kẻ sĩ nhưng càng giống kẻ hoang dã, lời nói dối trá— ta e rằng không phải không muốn thu dọn, mà là không thể thu dọn…”

Hoặc có lẽ là mất mạng, không thể thu dọn.

Thẩm Đường nhíu mày: “Là thổ phỉ?”

Kỳ Thiện nói: “Thời cuộc rung chuyển, vào rừng làm cướp, cướp bóc không hiếm.”

Không chỉ không hiếm, thậm chí trở thành phương pháp kiếm sống cho một số người, còn có thể mang theo cả thôn “phát tài”.

“Như vậy thì dữ nhiều lành ít.”

“Rất có khả năng không còn người sống, không phải thổ phỉ cũng là kẻ trộm, dù sao cũng không phải chủ nhân của trang tử này.”

Không tìm được A Yến, thay vào đó đụng phải một cọc hung án.

Thẩm Đường hít một hơi khí lạnh.

Kỳ Thiện buồn cười nói: “Thẩm tiểu lang quân, ngươi sợ sao?”

Lời này nói ra chính hắn cũng không tin.

Thẩm Đường đặt cái mông ngồi trên nệm, chớp mắt nói: “Ta là công dân tốt tuân thủ pháp luật. Hiện giờ có khả năng gặp phải một người hung ác, sát nhân diệt cả nhà người ta, ta sao mà không sợ? Kỳ tiên sinh, chúng ta bây giờ rơi vào ổ sói, là thức ăn trên mâm sói đói…”

Vừa nói vừa lấy dao bổ củi bên hông ra.

Dao bổ củi bị y phục cản trở nên không bị nam nhân trung niên nhìn thấy.

Kỳ Thiện không mang theo bội kiếm, chỗ dựa duy nhất của hai người là con dao bổ củi này. Nắm chuôi dao, nàng mới có được một ít cảm giác an toàn. Kỳ thực nàng vẫn nghĩ không thông, tại sao muốn một trạch nữ hoạ sĩ bình thường như nàng trải qua chuyện kích thích thế này?

Tuy—

Tuy nàng giết quan sai, sau đó còn rất bình tĩnh đón nhận thực tế, nhưng nàng cho rằng đó là phòng vệ chính đáng, cộng thêm thân thể này quấy phá, làm cho một trạch nữ một tay không thể nâng, vai không thể gánh có một mặt hung hãn máu lạnh như vậy.

Bản thân nàng rất thân thiện.

Dù sao một hoạ sĩ bị biên tập thúc giục bản thảo, bị gào thét, dám giận mà không dám nói thì có ý xấu nào chứ?

Kỳ Thiện: “…”

“Chúng ta vào ổ sói, nhưng người nào là thức ăn trong mâm sói thì chưa biết đâu.”

Thời điểm hắn nghe trong miệng Thẩm Đường nói ra bốn chữ “tuân thủ pháp luật”, biểu lộ chết lặng, không khách khí chọc thủng, cười nói: “Công dân tốt tuân thủ pháp luật sẽ không làm đào phạm.”

Ai ngờ Thẩm Đường lại nói: “Kỳ tiên sinh có chỗ chưa biết, ta có oan lớn. Nếu chết không rõ ràng trên đường sung quân, hoặc chết trên giường của giáo phường Hiếu thành, sau này có Thanh Thiên đại lão gia lật lại bản án phát hiện có người vô tội như ta, khi đó ta qua đời, lưu lại tiếc nuối. Vì để một màn này không thành sự thật, cũng vì bảo vệ luật pháp công chính, ta phải bảo vệ mạng mình, làm một đào phạm hợp pháp.”

Kỳ Thiện: “…”

Hắn nhìn Thẩm tiểu lang quân ăn nói thẳng thắn, cảm khái mình sống đến tuổi này rồi, da mặt còn không dày bằng mao đầu tiểu tử.

Đang muốn nói thêm, nụ cười trên mặt Thẩm Đường phút chốc thu hồi, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa, đưa tay lên môi ra hiệu Kỳ Thiện đừng lộ ra. Một lúc sau, tiếng bước chân nặng nề càng gần, nam nhân trung niên bưng hai bát canh gừng bốc hơi nóng tới.

“Hai vị đợi lâu.”

Kỳ Thiện cùng Thẩm Đường gật đầu gửi lời cảm ơn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của nam nhân trung niên, hai người Thẩm Đường nâng bát của mình lên, mắt nhìn xuống môi, chuẩn bị mở miệng uống.

Thấy hai người không có chút phòng bị nào, nam nhân trung niên vui mừng trong bụng. Nhưng, khoé môi đang cong lên để cười nhạo, ai ngờ một giây sau bị một bát canh gừng nóng tạt vào mặt. Theo sát sau đó là một cái bàn thấp bay tới, đập vào mặt.

Kỳ Thiện dội canh, Thẩm Đường hất bàn.

Tiếp đó—

Kỳ Thiện lặng yên lui về phía sau lưng Thẩm Đường, ung dung bình tĩnh nói: “Tri kỳ hùng, thủ kỳ thư, sự bất khả vi nhi thân thối, thử vi minh triết bảo thân chi đạo dã (!).”

(!) Biết nam, giữ nữ, khi không thể làm thì rút lui, đó mới là sáng suốt tự bảo vệ mình.

Thẩm Đường: “???”

Thẩm Đường: “!!!”

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.