Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm mưa

Phiên bản Dịch · 1636 chữ

Bên ngoài trời mưa xối xả, trời đất gần như thành một đường thẳng, thỉnh thoảng đệm thêm tiếng sấm chớp rền vang.

Kỳ Thiện giữ nguyên y phục ngủ thiếp đi, bị tiếng đập cửa ồn ào làm tỉnh. Mở mắt đứng dậy, sửa sang vạt áo, đang định xỏ guốc gỗ để mở cửa, Thẩm Đường đã nhanh hơn hắn một bước.

Người tới mặc áo tơi đội mũ rộng vành, thần sắc lo lắng—

Chính là thôn chính của Tiền gia thôn.

Thẩm Đường nghiêng người, mời hắn vào nhà.

“Ngoài trời mưa to, lão trượng vào nhà trước rồi nói.”

Thôn chính xua tay lịch sự từ chối: “Không được không được.”

Kỳ Thiện bước đến: “Trông sắc mặt lão trượng lo lắng, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Hai vị lang quân có nhìn thấy A Yến không?”

Ngoài phòng gió táp mưa sa, mặt thôn chính bị nước mưa làm ướt nhẹp, giọt nước tí tách chảy xuống, hắn cũng không thèm lấy tay lau, âm thanh khàn khàn run rẩy: “Hài tử đó… một lúc không trông chừng, đã không thấy tăm hơi!”

Thẩm Đường nghi hoặc hỏi: “A Yến là ai?”

“Chính là hài tử đã chơi đùa ầm ĩ với tiểu lang quân.”

Hắn nói như thế Thẩm Đường liền biết là người nào.

Hoá ra là tiểu hài tử trông ngu ngốc đó.

Hắn gọi là A Yến nha.

Thẩm Đường nhìn tình hình bên ngoài, lắc đầu: “Chúng ta vẫn luôn ở trong phòng, không thấy hắn, hắn biến mất khi nào?”

Thôn chính: “Mới đây, nhiều nhất một khắc.”

Thẩm Đường nghe vậy, mắt thường có thể thấy gương mặt trầm xuống.

Một khắc đồng hồ chính là mười lăm phút.

Ngoài trời mưa to đến nỗi áo tơi mũ rộng vành cũng không chống đỡ được, cuồng phong gào thét, mưa to trút xuống, mơ hồ còn nghe thấy tiếng dã thú trong núi tru lên, làm cho người ta sợ hãi. Một hài tử mất tích trong điều kiện thời tiết này, e rằng có lẽ bị sài lang hổ báo tha đi mất?

Đó cũng là điều thôn chính lo nhất.

Hắn nói: “Nếu chạy ra ngoài nghịch ngợm còn tốt, chỉ sợ bị con hổ xuống núi tha đi…”

Mấy năm nay hạn hán mùa màng giảm sút, sưu cao thuế nặng còn chiến tranh, cuộc sống của thôn dân không tốt, dã thú trong núi cũng sống không tốt, thường xuyên xuống núi kiếm ăn. Nếu tha đi gia súc thôn dân nuôi trong chuồng còn tốt, chỉ sợ bắt mất hài tử.

Ba thảm kịch tương tự đã xảy ra trong hai năm qua.

Kỳ Thiện tháo mũ rộng vành treo trên tường đội lên đầu, buộc dây lại, nói: “Lão trượng trước đừng lo lắng, ta giúp ngươi tìm, rồi sẽ tìm được hài tử. Nghĩ theo hướng tốt, có lẽ hài tử đã được hạ nhân trang tử đón về…”

Thôn chính thở dài.

Hắn cũng hy vọng mọi chuyện tốt đẹp giống như Kỳ Thiện nói, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, hài tử không mất tích cũng không bị con hổ tha đi mà được đón về, nhưng hắn dám chắc khả năng này cực kỳ thấp. A Yến không được coi trọng, trang tử chỉ đảm bảo hắn không chết đói.

Nửa tháng trước, ở trong thôn lang thang chờ bốn, năm ngày mới được đón về— đó còn là thôn dân Tiền gia thôn ngẫu nhiên gặp một lão bà, tận lực nhắc nhở. Tiết trời tối nay quá kém, đừng trông cậy bọn họ đội mưa tới đón người.

Thẩm Đường nói: “Ta cũng giúp mau chóng tìm.”

Kỳ Thiện liếc nàng nói: “Ngươi thì thôi đi, không biết thời tiết bên ngoài thế nào sao? Miễn cho người không tìm được, lại lạc mất.”

Thôn chính cảm kích Kỳ Thiện hỗ trợ, cũng không đồng ý Thẩm Đường ra ngoài— vị tiểu lang quân trông trẻ con, tuổi mới mười một mười hai, sinh ra gầy gò, chỉ lớn hơn A Yến năm, sáu tuổi.

“Những lo lắng này là dư thừa, sao ta lại lạc được? Dù tệ tới đâu cũng hơn thôn dân mò mẫm tìm.” Thẩm Đường mượn thôn chính bộ áo tơi mũ rộng vành, thôn chính không yên lòng nên đưa cho nàng một con dao bổ củi, nếu xui xẻo động tới con hổ cũng có thể chống đỡ một hồi.

“A Yến!”

Mưa to làm mặt đất trở nên lầy lội.

Tuy thị lực Thẩm Đường tốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn dẫm vào hố nước, nước bùn bắn tung toé khi đi bộ, làm tà y phục bẩn không chịu nổi. Sau một khắc đồng hồ, nàng đã tìm hết một vòng ở đồng ruộng gần đây mà không nhìn thấy cái bóng của A Yến, những thôn dân khác cũng không có kết quả.

Thời gian càng kéo dài, đám người càng mất niềm tin.

Kỳ Thiện hỏi thôn chính trang tử ở đâu, hắn đến trang tử để hỏi— mặc dù khả năng được đón về không lớn, nhưng biết đâu được?

Thẩm Đường chủ động xin đi: “Ta cũng đi.”

Thôn chính thở dài: “Vậy đành làm phiền hai vị đi một chuyến.”

Thôn dân Tiền gia thôn tìm kiếm ở gần núi sâu, những hài tử từng bị bắt đi trước đó cũng vậy, sau khi tìm cả đêm không thấy cuối cùng tại chân núi, trong bụi cỏ kéo ra thịt nát và xương cốt.

“Ngôn linh thần kỳ như vậy, vì sao không có công năng che mưa?”

Mặc dù đã mặc áo tơi mũ rộng vành nhưng Thẩm Đường vẫn ướt sũng, y phục lạnh buốt dính vào da thịt làm cho nàng cực kỳ không thoải mái. Khi gió đêm thổi vào khe hở của áo tơi, làm cho nàng nổi da gà.

Kỳ Thiện nói: “Có lẽ có.”

Ai bảo ngôn linh nhiều như vậy chứ?

Lại nói—

“Cho dù có, không phải ngôn linh nào cũng học được. Trông cậy trên đời có ngôn linh như thế, chẳng bằng mang thêm áo đi mưa.”

Thẩm Đường chạy kịp cước bộ của hắn, cũng không quan tâm bước chân nặng làm nước bẩn tung tóe, dù sao cũng bẩn rồi, cẩn thận cũng vậy: “Vậy có vật nào có thể chiếu sáng mà không dính mưa? Hành quân trong mưa lớn, hay đi đường đêm, cũng rất tiện…”

Kỳ Thiện: “…”

Khoảng cách giữa trang tử và Tiền gia thôn không xa lắm.

Hai người đi dọc theo đường bùn lầy lội, một bước sâu một bước cạn, đi hai khắc đồng hồ mới tìm được. Đó là một toà viện vây quanh bởi tường thấp, mơ hồ có thể thấy mái ngói màu trắng. Nội viện một màu đen kịt, không có ánh sáng, nhìn từ xa như một con dã thú chìm trong bóng đêm.

Thẩm Đường tiến tới, đưa tay gõ cửa.

Cộc cộc cộc—

Lúc này, một tia sét lóe lên giữa trời mây, chiếu sáng nửa bầu trời, theo sát là tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Nàng sợ bên trong không nghe thấy, từ cong ngón tay gõ cửa đổi thành nắm đấm gõ cửa, dần dần tăng lực— bang bang bang!

Trong lúc nàng tưởng bên trong không có người, mơ hồ nghe thấy tiếng trả lời thiếu kiên nhẫn của nam nhân: “Ai vậy, đập cửa loạn?”

Một lát sau, đại môn mở ra.

Cửa mở, nam nhân trung niên mặc hạt sắc trường bào hơi ngắn, trên đầu quấn khăn, có vẻ bất mãn nửa đêm có người quấy nhiễu giấc mộng, sắc mặt bất thiện đảo qua hai người Thẩm Đường và Kỳ Thiện. Thấy hai người một cao một thấp, tuổi tác không lớn, thần sắc hơi buông lỏng, nhiều hơn mấy phần ôn hoà.

“Hai vị là?”

Thẩm Đường trả lời: “Chúng ta là lữ nhân ở trọ tại Tiền gia thôn, nghe thôn chính nói hài tử A Yến ở trang tử các ngươi, ban ngày chơi đùa ở trong thôn giờ chưa về, trước đây không lâu đã không thấy. Thôn chính sợ rằng bị con hổ tha đi, đang tìm kiếm khắp nơi.”

Nam nhân trung niên nghe Thẩm Đường nói xong, thần sắc thả lỏng hơn: “À, A Yến được đón về rồi, làm phiền hai vị lo lắng.”

Đón về rồi???

Thẩm Đường khẽ nhíu mày.

Mượn mũ rộng vành che đậy, khôi phục thần sắc.

Lúc này Kỳ Thiện chắp tay trước ngực thi lễ với nam nhân, thần sắc ôn hoà nói: “Tiểu lang quân phủ thượng vô sự, chúng ta cũng yên tâm. Chỉ là trời tối đường hẹp, mưa to gió lớn, có thể cho phép mượn tạm quý phủ, để huynh đệ ta ở đây tránh mưa hay không?”

Nam nhân trung niên nghe thế, do dự một lúc.

Nhưng vẫn nghiêng người nhường hai người Thẩm Đường đi vào, nói: “Hai vị cũng là vì tiểu nhi mà bôn ba, là tránh mưa, đương nhiên có thể. Chỉ là bây giờ đã khuya, hạ nhân phủ thượng đã ngủ, không thể chiêu đãi hai vị, mong được thứ lỗi.”

Kỳ Thiện: “Đó là đương nhiên, có một mái nhà tránh mưa là được.”

Hai người đi theo nam nhân trung niên vào tiểu viện.

Trong nội viện trồng mấy cái cây, giữa các thân cây buộc dây gai để phơi y phục, trên dây gai treo y phục— có bảy, tám bộ lớn, cũng có một bộ giặt đến trắng bệch, có y phục hài nhi chắp vá.

Thẩm Đường liếc qua, không dấu vết thu hồi tầm mắt.

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.