Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo chư hầu

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Thẩm Đường lại cắn một miếng.

Vị chua làm ngũ quan nàng thay đổi.

“Mặc dù rất chua, mỗi ngôn linh chỉ được một quả, sản lượng thấp, nhưng mà có cái ăn là tốt rồi.”

Dù sao cũng là quả mơ miễn phí, không thể yêu cầu quá cao.

Nàng dự định biến ra nhiều, sau đó làm thành mứt mơ, nước mơ hoặc rượu mơ, dẫu sao cũng không làm nổi mua bán, cho dù không thể kiếm nhiều tiền, nuôi sống bản thân thì không phải vấn đề. Nàng nghiêm túc chọn một quả mơ xanh lớn, trông có vẻ rất chua đưa cho Kỳ Thiện.

“Ầy, Kỳ tiên sinh có muốn nếm thử không?”

Kỳ Thiện trước tiên không cầm, đầu tiên nhìn quả mơ trong tay nàng, lại nâng mí mắt nhìn vẻ mặt Thẩm Đường đắc ý “không thủ sáo đáo phì lang (!)”, đuôi lông mày giật giật, gân xanh trên trán như ẩn như hiện.

(!) Tay không bắt sói mập.

Vị tiểu lang quân này rốt cuộc có biết hay không…

Một lúc lâu, Kỳ Thiện thở dài nhận lấy.

Lau sơ qua bằng ống tay áo, cắn một miếng.

Đúng là rất chua!

Bất kể xúc cảm hay cảm giác, giống y đúc mơ xanh chưa chín!

Thấy biểu cảm trên mặt Kỳ Thiện mất kiểm soát, Thẩm Đường cười nói: “Nếu dùng quen hơn, mùi vị có lẽ tốt hơn, không biết có ngôn linh biến ra rượu hay không. Nếu có, dùng để ủ rượu mơ, chờ mùa đông tuyết rơi, pha trà uống rượu nếm mơ, chẳng phải sung sướng?”

Ánh mắt Kỳ Thiện phức tạp nhìn Thẩm Đường.

Thở dài: “Ngươi cảm thấy tốt, vậy thì tốt, sau này đừng hối hận hôm nay hành động lỗ mãng thì tốt…”

Thẩm Đường đang cắn mơ xanh thì dừng lại, nét mặt khó hiểu: “Lời này của Kỳ tiên sinh… có thể biến ra đồ vật là không tốt? Ta sẽ hối hận?”

“Đối với người khác mà nói thì tốt, nhưng đối với ngươi— chưa hẳn là chuyện tốt.”

Ánh mắt hắn nhìn Thẩm Đường thêm mấy phần tiếc nuối, giống như nàng không biết ném đi một món bảo bối lớn, trước khi Thẩm Đường mở miệng truy hỏi, đột nhiên nói: “Đương nhiên, nếu Thẩm tiểu lang quân không có chí lớn, chỉ cầu hai bữa cơm canh no bụng, có một phòng che gió che mưa, đây có thể tính là chuyện tốt.”

Thẩm Đường nhai quả mơ, ngoài mặt ngơ ngác, nội tâm lại nhíu mày.

Đoán xem vì sao Kỳ Thiện lại nói như vậy.

Nàng thăm dò hỏi lại: “Có phải liên quan đến văn tâm của ta?”

Kỳ Thiện kinh ngạc trước sự nhạy bén của nàng, gật đầu: “Có liên quan mấy phần.”

Thẩm Đường sẵn sàng rửa tai lắng nghe, ai ngờ Kỳ Thiện không phối hợp, không có ý nói tỉ mỉ.

Hắn nên nói cái gì?

Nói khối quốc tỷ bị Cung thị giấu đi có thể ở trên người Thẩm tiểu lang quân?

Dù hắn không hứng thú với quốc tỷ, chưa chắc Thẩm tiểu lang quân đã như vậy, để tránh hiểu lầm, hắn làm bộ không biết thì tốt hơn. Quan trọng nhất là, hắn nghi ngờ văn tâm của Thẩm tiểu lang quân hô ứng với quốc tỷ, trong lúc vô tình thức tỉnh “đạo chư hầu”.

Văn tâm, vũ đảm, quốc tỷ, ba thứ liên quan mật thiết.

Quốc tỷ không chỉ trấn giữ vận mệnh quốc gia, chống giặc ngoài, còn có một năng lực vô cùng trọng yếu, đó là “đạo chư hầu”.

Chư hầu nắm giữ văn tâm vũ đảm cầm quốc tỷ trong tay, có cơ hội hô ứng với quốc tỷ, căn cứ vào suy nghĩ trong nội tâm, ngẫu nhiên thu được năng lực đặc biệt— các chư hầu thường chọn là “thống ngự (cai trị)”, “thân dân (gần dân)”, “ủng độn (ủng hộ)”, thậm chí cổ vũ văn tâm vũ đảm dưới trướng, như vậy có thể chiêu mộ vô số năng nhân dị sĩ để sử dụng.

Đạo chư hầu của Thẩm Đường thì hắn không rõ, nhưng chắc chắn liên quan đến “nông sự (chuyện làm nông)”.

Nếu không phải, vì sao biến ra quả mơ?

Một chư hầu có thiên phú nắm giữ đạo chư hầu nông sự…

Nghe liền biết không có tiền đồ.

Nhưng mà, xem ra Thẩm tiểu lang quân không có dã tâm gì, chỉ muốn bảo vệ mình, năng lực này cực kỳ thích hợp, chí ít không chết đói.

Trong lòng Thẩm Đường như bị mèo cào: “…”

Ghét nhất là nói một nửa để lại một nửa cho người ta bất an lo lắng.

“Tiên sinh đã không muốn nói rõ, tự có đạo lý, theo lẽ thường ta không nên hỏi, nhưng dù sao cũng liên quan đến ta…”

Thẩm Đường lấy lùi làm tiến, nói bóng gió: “Ta đoán, có phải văn tâm của ta có khuyết điểm hay không? Bệnh này có nặng không… có thể cứu không?”

Kỳ Thiện dứt khoát trả lời: “Không thể.”

Theo hắn được biết, một quốc tỷ ứng với một chư hầu, một đạo chư hầu.

Năng lực bẩm sinh này cần thông qua trung gian là quốc tỷ kích hoạt, trừ một trường hợp, thông thường là cố định cả đời không thay đổi.

Một trường hợp đó là gì?

Chết!

Không chết không thể đổi!

Chỉ cần Thẩm tiểu lang quân còn sống, quốc tỷ này trong tay nàng chỉ có năng lực hiện tại— chỗ tốt duy nhất là không sợ chết đói.

Nếu Thẩm tiểu lang quân có dã tâm, vậy thì thảm rồi.

Khởi đầu thất bại, tiên thiên dị dạng, không phải đối thủ của sài lang hổ báo khác.

Nhìn sắc mặt Kỳ Thiện ngưng trọng, Thẩm Đường cảm giác mơ trong tay không thơm.

Nàng—

Có phải là không sống được bao lâu nữa?

Trong lúc nhất thời, vô số ý nghĩ xoay quanh trong đầu nàng.

Nếu không phải Kỳ Thiện lên tiếng kéo tinh thần nàng trở về, nàng đã não bổ ra hình ảnh bản thân ốm yếu nằm trên giường bệnh viết di chúc.

“Thẩm tiểu lang quân, trừ ‘vọng mai chỉ khát’ biến ra quả mơ, ngươi còn biến ra được vật gì nữa?”

Thẩm Đường lắc đầu: “Ta không biết, nhưng có thể thử.”

Kỳ Thiện lấy ra một quyển trục khác, chỉ vào một đoạn ngôn linh nói: “Vậy ngươi thử đoạn ngôn linh này xem—”

Thẩm Đường xích lại gần nhìn, lẩm bẩm nói: “Hoạ địa tác bính, bất khả đạm dã (!)?”

(!) Bánh vẽ trên đất không thể ăn được.

Câu ngôn linh này tương tự “vọng mai chỉ khát”.

Đương nhiên “vọng mai chỉ khát” biến ra quả mơ, câu ngôn linh này cũng có thể biến ra bánh nướng.

Thẩm Đường nói: “Nhưng ‘bất khả đạm dã’, vẽ bánh còn không thể ăn? Chẳng bằng tinh giản thành ‘họa bính sung cơ (!)’?”

(!) Vẽ bánh ăn cho thỏa cơn đói.

Bánh bột ngô ăn no hơn quả mơ.

Quả mơ đúng là tươi ngon, nhưng thứ đồ chơi này quá nhỏ lại còn chua, dạ dày Thẩm Đường làm bằng sắt cũng không dám ăn nhiều.

Mới ăn hai chục quả, đã chua mất cảm giác.

Kết quả thử mười mấy lần vẫn không có động tĩnh.

Nàng có hơi nhụt chí, ánh mắt nhìn bút ký dày đặc trên quyển trục ngôn linh, con ngươi sáng lên. Tay nàng chỉ vào một chỗ, chạm vào đoạn văn tự bên trên: “Kỳ tiên sinh, so với vẽ bánh, ta cảm thấy câu này càng hữu dụng— điểm thạch hóa kim, dĩ túc bô phú (!).”

(!) Chạm đá thành vàng, lấy để trả nợ.

“Điểm thạch hóa kim?”

Giây sau liền hiểu Thẩm Đường tính toán cái gì.

“Đúng nha, điểm thạch hoá kim! Một khối vàng nhỏ có thể mua biết bao quả mơ và bánh nướng? Luận giá trị, đương nhiên ngôn linh này cao hơn, không chỉ vậy— còn có cái gì ‘kim ốc tàng kiều (!)’, cũng có thể an bài, không biết sẽ biến ra ‘kim ốc’ hay là ‘kiều’. Nếu là ‘kiều’, không biết ‘kiều’ này là nam hay nữ, là đẹp hay xấu…”

(!) Xây nhà vàng cho người đẹp ở.

Ánh mắt Kỳ Thiện nhìn Thẩm Đường như đồ đần nằm mơ giữa ban ngày.

Tuổi không lớn lắm, nghĩ quá tốt đẹp.

“Ngươi không sợ chết bất đắc kỳ tử, thì thử đi.”

Thẩm Đường: “???”

Kỳ Thiện mỉm cười: “Giá trị, hiệu quả của ngôn linh quyết định bởi mức tiêu hao văn tâm. Văn tâm càng mạnh, tiêu hao càng lớn, uy lực của ngôn linh càng mạnh. Nếu cưỡng ép sử dụng ngôn linh vượt quá phạm vi năng lực, thất bại thì dễ nói, cùng lắm suy yếu một hồi, một khi thành công— ắt phản phệ người thi triển. Ví dụ như rút ngắn tuổi thọ, tuổi trẻ chết sớm, bệnh tật quấn thân, triền miên trên giường bệnh, thậm chí có người thất khiếu chảy máu, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Từ xưa đến nay, thảm kịch này đâu đâu cũng có, Thẩm tiểu lang quân đừng tham lam nhất thời, nối bước gót chân.”

Một quả mơ, một cái bánh, giá trị sao dám so sánh với vàng bạc ngọc thạch?

Hết thảy đều có giá cao.

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.