Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập học

Tiểu thuyết gốc · 2097 chữ

Trong lúc Lục Nguyệt Thiên nhập thần chìm trong suy nghĩ của mình thì bất giác hắn đã được bế đến nhà. Tắm rửa sau, hắn được ba ba mụ mụ làm một buổi tiệc chúc mừng hắn thức tỉnh vũ hồn khá là náo nhiệt, mụ mụ hắn còn gọi điện về cho ông bà ngoại hắn kể chuyện vui hôm nay. Qua thiết bị di động hắn cũng nghe được hai người họ cao hứng nói rảnh sẽ đến xem hắn. Cứ như thế một buổi tối trôi qua đón màn đêm đến, hắn trở lại phòng như thường lệ ngồi chấp bằng trên giường tu luyện đồng thời sắp sếp lại thu hoạch hôm nay. Đầu tiên hắn thức tỉnh hệ thống nhờ vào đó hắn thu được vũ hồn lẫn hồn lực, mặc dù có hồn lực nhưng hắn vẫn chủ yếu nâng cao tu vi của chính mình hơn, hồn lực thì dành một chút thời gian tu luyện liền có thể, không quan trọng. Tiếp đó hắn lấy ra một tấm tạp đen trên đó có mấy nét đường vân màu vàng kim, thứ hai vật là hắn có được cái tấm tạp có thể hồi sinh người từ mấy vạn năm trước. Lục Nguyệt Thiên bắt đầu vận dụng hồn lực, năng lượng từ trong đan điền dần dần hướng đi vào lòng bàn tay sau đó tiếp xúc hướng tới tấm tạp, nó cũng cảm nhận được năng lượng hướng về mình nên cũng bắt đầu hấp thụ. Sau một hồi khi nó hấp thụ đến một mức vừa đủ một vùng nhỏ tấm tạp đã chuyển sang màu trắng, Lục Nguyệt Thiên cũng dừng vận chuyển hồn lực xem xét liền biết mình cũng đã gần cạn hồn lực, hắn cũng không để ý liền cất tấm tạp đó đi sau đó liền nhắm mắt tu luyện. Còn về việc mảnh vỡ linh hồn hồi trên đường về hắn cùng hệ thống trao đổi lấy cũng không có được thông tin hữu ích gì liền bỏ qua một bên đợi sau này đủ quyền hạng rồi tính tiếp. Qua một khắc đồng hồ, Lục Nguyệt Thiên dừng việc tu luyện liền đắp chăn nằm xuống vì hắn biết giờ này mụ mụ hắn sẽ qua kiểm tra hắn như thế nào. Như Lục Nguyệt Thiên nghĩ, môn phòng hắn nhẹ đẩy ra Giang Ngọc cũng thuận thế mà tiến vào, nhìn bóng người nhỏ nhắn đang ngủ say sưa nàng cười cười lại gần nhẹ nhàng hôn lên chán hắn rồi rời đi. Môn khép lại, Lục Nguyệt Thiên liền ngồi dậy tiếp tục tu luyện như không có gì, năm hắn năm tuổi hắn muốn ngủ riêng để thuận tu luyện nhưng mụ mụ hắn nhất quyết không đồng ý, hắn cũng phải năn nỉ làm nũng đủ cái kiểu nàng mới cho phép nhưng vẫn không yên tâm nên cứ mỗi giờ này nàng liền sang kiểm tra hắn. Cứ thế Lục Nguyệt Thiên tu luyện gần đến dạng đông mới ngừng lại rồi mới bắt đạt đi ngủ, hắn có thể tiếp tục tu luyện mà không cần ngủ nhưng thân thể hắn vẫn còn là con nít nên vẫn có giới hạn nhất định, cũng không thể gấp gáp tăng cao tu vi mà dẫn đến thân thể suy yếu, hắn cũng không phải là tên điên cuồng tu luyện, hắn vẫn có giờ giấc cho riêng mình đàng hoàng.

Sáng sớm, Lục Nguyệt Thiên liền bị kêu dậy, hôm nay là hắn ngày hắn nhập học ở Hồng Sơn Học Viện. Theo nguyên tác, hắn hẳn sẽ được học hành ít nhất chín năm, ba năm sơ đẳng sau năm trung đẳng và sau đó hắn còn cần lên cao đẳng, đối với việc học Lục Nguyệt Thiên rất là kiên kị, dù thế nào hắn cũng không muốn trải qua mấy năm học như hồi lam tinh đâu. Mặc dù việc học ở đây có thể khác lam tinh nhưng học vẫn là học, ghi nhớ và thực hành đều có, hắn lười quản mấy vụ này, cứ qua loa cho xong là được, dù gì thực lực vẫn là quan trọng nhất.

Lục Nguyệt Thiên được Lục Hạo đưa tới cửa dặn dò hắn vài thứ rồi mới rời đi, hắn cũng bắt đầu tiến vào trường. Lớp hắn học là lớp hồn sư nên chỉ cần đi vào cổng trường là được lão sư tiếp đón đến phòng học. Trên đường đến hắn bắt gặp nhân vật chính Đường Vũ Lân đang bị thằng nhóc nào đó cản lại, khoảng cách này hắn vẫn nghe được bọn họ nói gì nhưng hắn nhìn cũng không nhìn một mắt liền tiếp tục hướng về phòng học, tiến vào sau đó hắn kiếm cái bàn cuối lớp cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống chờ đợi vô học. Qua một thời gian, lớp cũng đến đông đủ, lão sư cũng lên lớp đứng trên bục giảng tự giới thiệu nói:

“Xin chào mọi người, ta là Lam Mộng Cầm là giáo viên chủ nhiệm các ngươi trong ba năm tới, ta sẽ dạy các ngươi về mọi kiến thức liên quan về hồn sư. Sau đây các ngươi đều tự giới thiệu bản thân một chút bao gồm tên, vũ hồn cùng tiên thiên hồn lực.”

Dứt lời xong, từng người đứng dậy giới thiệu về bản thân mình, rất nhanh đến lượt Đường Vũ Lân.

“Ta là Đường Vũ Lân, tiên thiên hồn lực 3 cấp, vũ hồn là lam ngân thảo.”

Đường Vũ Lân vừa giới thiệu xong, cả lớp không khỏi kinh ngạc sau đó đồng loạt liền bật cười cả lên, trừ một người. Bị cả lớp cười nhạo, ngay cả lão sư cũng đang che tay cố nhịn cười, Đường Vũ Lân khuôn mặt không khỏi nóng bỏng lên, xấu hổ trong lòng cũng bừng bừng lửa giận. Kế tiếp đến Lục Nguyệt Thiên, đợi cả lớp ổn định lại xong Lục Nguyệt Thiên mới đứng dậy giới thiệu:

“Lục Nguyệt Thiên, tiên thiên hồn lực 7 cấp, song sinh vũ hồn băng long và hỏa long.”

Oa một tiếng, cả lớp lẫn lao sư đều tĩnh lặng đem ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào hắn, tiên thiên 7 cấp còn là song sinh vũ hồn, này thiên phú không khỏi làm bọn nhỏ đều há hốc mồm ngưỡng mộ không thôi, ngay cả Đường Vũ Lân cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hâm mộ cùng ghen tị, so với Lục Nguyệt Thiên thì thiên phú hắn lẫn vũ hồn thật đúng là không ra gì. Lâm Tích Mộng nhanh chóng từ chấn kinh trở lại bình thường, mỉm cười nói:

“Tốt mọi người, hôm nay mà ngày đầu tiên mọi người nhập học, ta sẽ nói cho các ngươi một chút về võ hồn phân loại, buổi chiều sẽ bắt đầu phụ đạo các ngươi sơ bộ tiến hành minh tưởng. Minh tưởng là con đường rèn luyện giúp tăng hồn lực các ngươi duy nhất, muốn trở thành hồn sư, các ngươi cần phải cố gắng nha.”

Lâm Tích Mộng còn định tiếp tục giảng thì Lục Nguyệt Thiên liền đứng dậy nói:

“Lão sư, mấy cái này ta đều biết, có thể cho ta nghỉ sớm được không ạ.”

Lời vừa nói ra, cả lớp đều mộng, Lâm Tích Mộng cũng sững sờ một chút cũng hỏi:

“Lục Nguyệt Thiên, ngươi thật sự đã biết mấy thứ này?”

“Mọi kiến thức về hồn sư ta đều biết, nên về sau cứ đến giờ học này ta có thể về sớm sao?” Lục Nguyệt Thiên thản nhiên đáp.

Lâm Tích Mộng cũng hơi kinh ngạc nhưng cũng bình tĩnh trở lại nói:

“Hảo, nếu ngươi có thể trả lời những câu hỏi ta ra thì có thể về sớm.”

“Tốt.” Lục Nguyệt Thiên đáp lại.

Cứ thế một người hỏi một người trả lời, dưới sự kinh ngạc của bọn trẻ, Lục Nguyệt Thiên đáp lại những câu hỏi mà lão sư đưa ra một cách trôi chảy. Nói đùa, với kí ức hắn hồi ở lam tinh về đấu la đại lục thì những câu hỏi này làm sao có thể làm khó hắn.

Qua một hồi Lâm Tích Mộng cũng dừng hỏi, tán thưởng nhìn Lục Nguyệt Thiên nói:

“Tốt, tất cả câu trả lời đều chính xác, ngươi có thể về sớm nhưng chiều nhớ đến lớp để tập minh tưởng.”

“Lão sư, ta đã có thể minh tưởng nên chiều ta có thể không cần đến sao?” Lục Nguyệt Thiên nói.

Lại oa một tiếng, lần này không chỉ cả lớp chấn kinh mà Lâm Tích Mộng cũng kinh ngạc không kém. ‘Hắn vừa nói gì? Đã có thể minh tưởng.’ Lâm Tích Mộng dùng ánh mắt không thể tin nhìn phía Lục Nguyệt Thiên, hôm qua vừa thức tỉnh vũ hồn liền có thể minh tưởng ngươi nói cho ai đều không tin chứ nói gì nàng. Nhìn sắc mặt lão sư, Lục Nguyệt Thiên biết là nàng không tin liền đứng tại chỗ bắt đầu minh tưởng, từng hạt năng lượng nhỏ đến không thể thấy được bằng mắt thường đang bắt đầu tụ tập lại xung quanh bên người Lục Nguyệt Thiên. Thấy một màn này, mọi người trong căn phòng đều trợn mắt nhìn về phía Lục Nguyệt Thiên, nếu nói lời ban nói ra không ai có thể tin được, nghĩ là hắn đang mở trò đùa, nhưng một màn trước mắt làm bọn hắn rung động, hải hùng khiếp vía không thôi. Lâm Tích Mộng thì càng khiếp sợ thầm nghĩ ‘Này thiên phú quả thật là yêu nghiệt, hôm qua vừa thức tính hắn liền có thể minh tưởng, còn là song sinh vũ hồn, tiên thiên hồn lực 7 cấp, không! nhìn kĩ lại, hắn đã là cấp 9!’

Lâm Tích Mộng lần này triệt để mộng ‘Nếu như đúng hắn nói tiên thiên là 7 cấp thì trong thời gian rất ngắn hắn đã tăng lên 2 cấp, này thiên phú hắn là quái vật hay gì.’ Thế là tam quan của nàng bị sụp đổ bởi một đứa trẻ 6 tuổi. Kết thúc minh tưởng, Lục Nguyệt Thiên mở mắt ra thấy lão sư không phản ứng gì chỉ trợn to mắt không thể tin chằm chằm chính mình, Lục Nguyệt Thiên chỉ đành lên tiếng lần nữa hỏi:

“Lão sư, như ngài thấy đó, ta đã có thể minh tưởng nên khóa chiều này ta có thể nghỉ sao?”

Nghe tiếng Lục Nguyệt Thiên, Lâm Tích Mộng từ trong khiếp sợ tỉnh hồn lại, không chỉ nàng mà bọn trẻ trong lớp cũng tỉnh lại đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về hắn.

“Ngươi đợi chút, để ta thử hỏi hiệu trưởng xem sao.” Lâm Tích Mộng cũng bất đắc dĩ nói, chuyện này nàng không quản được.

“Phiền lão sư.” Lục Nguyệt Thiên lễ phép đáp.

Sau khi Lâm Tích Mộng báo chuyện này lên, hiệu trưởng liền kích động lập tức đến xem, khi tận mắt nhìn thấy thiên phú Lục Nguyệt Thiên, hiệu trưởng không khỏi vui mừng vì học viện ra một thiên tài, tiến lên chào hỏi một phen sau, hiệu trưởng tự nhiên cấp cho Lục Nguyệt Thiên đãi ngộ tốt nhất, đồng thời cho hắn quyền tự do lên lớp tùy ý, hắn muốn lên hay không lớp ai cũng không làm gì được hắn. Tự nhiên được đãi ngộ ngoài ý muốn, Lục Nguyệt Thiên mừng thầm trong lòng cũng có thể đoán được ý đồ của ông hiệu trưởng. Đơn giản là với năng lực học viện này không có gì dạy được hắn cả, cấp cho hắn tụ do đi lại cũng coi như là một chuyện tốt, tránh bọn nhỏ thường xuyên đem thiên phú mình ra so sánh với hắn, việc này chỉ làm cho bọn nhỏ cảm thấy nản chí tự ti, thậm chi còn sinh ra tâm tình tiêu cực.

Chào hiệu trưởng với lão sư về sau, Lục Nguyệt Thiên cũng không quay đầu mà bước ra cổng trường, nhìn bóng lưng Lục Nguyệt Thiên, Đường Vũ Lân từ trước đến giờ lần đầu tiên cảm nhận được sự chênh lệch giữa người và người là bất công đến cỡ nào, nhưng những điều này cũng không làm hắn suy sụp mà lấy Lục Nguyệt Thiên làm mục tiêu cho chính bản thân mình.

Bạn đang đọc Long Vương Truyền Thuyết Chi Khách Ngoại Lai sáng tác bởi Yuu_2107
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yuu_2107
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.