Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mảnh vỡ linh hồn

Tiểu thuyết gốc · 1658 chữ

Vừa ra bên ngoài, Lục Nguyệt Thiên liền bị ba mẹ hỏi tình huống. Nhìn vẻ mặt lo âu bọn họ, Lục Nguyệt Thiên cũng cười cười nói ra hắn trở thành một sư, còn là song sinh vũ hồn. Khi nghe con mình nói ra tình huống sau, thần thái hai người đều trở nên sáng lên, vui mừng và có chút kích động. Giang Ngọc liền cúi người ôm lấy Lục Nguyệt Thiên, dùng mặt cọ cọ mặt hắn vui vẻ nói:

“Tiểu Thiên, con đúng là bảo bối của mụ mụ nha. Không chỉ dễ thương, còn thông minh hiểu chuyện, giờ còn là song sinh vũ hồn hồn sư nữa chứ. Ai nha, sao có thể có đứa trẻ ưu tú đến vậy chứ.”

Một bên Lục Hạo đứng nhìn hai mẹ con vui đùa cười cười cũng tiến lại gần xoa đầu Lục Nguyệt Thiên nói:

“Hảo nha tiểu tử, ngươi đúng là làm ba ba ghen tị muốn chết! Ưu tú như vậy về sau đừng sớm dẫn bạn gái về nhà nha con, nên chuyên chú tu luyện biết không!"

"Vâng.” Lục Nguyệt Thiên đáp.

Giang Ngọc nghe vậy phản bác nói:

“Cái gì mà đừng dẫn bạn gái về nhà sớm chứ. Tiểu Thiên hiểu chuyện như vậy, có bạn gái sớm thì sao nào, hắn ưu tú như vậy đồng thời có hai ba bạn gái em cũng không thấy lạ gì. Em đang còn muốn bế cháu nội sớm đây này.”

Lục Nguyệt Thiên khóe miệng giật giật, cái gì mà hai ba cô bạn gái cũng không có gì. Mụ mụ nhìn hắn có thể là người hoa tâm đến vậy sao, hắn thế nhưng là người từng sống trong chế độ luật pháp một vợ một chồng được không! Với lại kiếp trước hắn đã sống hơn 3000 năm cũng ít xúc với khác phái, thân vẫn còn trong sạch đây này! Những lời này rõ ràng là không tin đạo đức làm người hắn nha.

Tiếp đó Giang Ngọc lại nhìn Lục Nguyệt Thiên ôn nhu nói:

“Ngươi bây giờ con nhỏ, việc tu luyện thì không cần quá mức, hài tử thì nên có tuổi thơ của hài tử, không nhất thiết phải nhanh chóng muốn thực lực, ba mẹ có năng lực bảo hộ ngươi nên ngươi yên tâm. Ngươi chỉ cần hảo hảo trưởng thành như một đứa trẻ bình thường là được rồi, còn lại cứ để ba ba mụ mụ ngươi lo!”

Lục Nguyệt Thiên liền cảm thấy ấm áp, đây là tình thương của mẹ sao? Hắn bao lâu rồi chưa cảm thụ qua loại quan tâm này, hẳn là rất lâu rồi a. Về việc ba mẹ hắn thế nào sau khi hắn có năng lực rời đi thì đã có tính toán. Bồi sinh hoạt với bọn họ như bao gia đình khác đến khi hai người hết thọ nguyên thì hắn sẽ rời đi.

Thế nhưng bây giờ hắn không thể không chuyên chú tu luyện a. Linh khí ở đây quá thưa thớt, nên muốn nhanh chóng có thực lực thì không thể tốn thời gian được. Với lại hắn cũng không chính xác là cái tiểu hài tử nên cũng không cần trải qua cái thứ là tuổi thơ. Nghĩ như thế Lục Nguyệt Thiên liền nói:

“Mụ mụ, ta vẫn là nghe lời ba ba nói đi. Ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ, gặp nguy hiểm thì ta còn có lực lượng bảo vệ hai người nữa! Cái gì bạn gái, cái gì yêu đương thì vứt sang một bên, tu luyện mới là quan trọng nhất!”

Lúc khi nói Lục Nguyệt Thiên còn làm ra dáng vẻ khí thế mười phần muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Hận không thể đem hai chữ quyết tâm viết lên mặt.

Thấy vậy, trên mặt hai người mỗi người một thần tình khác nhau. Lục Hạo mặt tràn đầy vui vẻ khi con nghe lời khuyên của mình cũng đồng thời đầy tán thưởng khi nhìn vào Lục Nguyệt Thiên, mới còn nhỏ đã có chí khí như vậy rồi. Hắn liền định nói thêm lời khích lệ cổ vũ cho Lục Nguyệt Thiên. Nhưng lời còn chưa nói ra thì bị lão bà hắn liếc một cái làm hắn rùng mình, lập tức ngậm miệng lại. Sắc mặt Giang Ngọc bây giờ không tốt lắm, lời Lục Nguyệt Thiên vừa thốt ra làm nàng nhớ lại kí ức không tốt lắm, mặt cũng bắt đầu âm trầm đi xuống, duỗi hai tay bắt lấy hai gò má Lục Nguyệt Thiên liền ra sức kéo về hai bên.

“Đau đau, mụ mụ đừng kéo nữa! Má ta muốn bị ngươi kéo đau muốn chết rồi!”

Cảm giác đau từ hai má truyền đến, Lục Nguyệt Thiên liền kêu lên.

“Ngươi còn biết đau a! Lớn rồi liền chỉ biết nghe ba ba ngươi nói mà không nghe lời mụ mụ đúng không! Ngươi cái này lấy oán báo ân hài tử, từ còn nhỏ ngươi ba ba suốt này đi làm liền để ta ở nhà một mình chiếu cố đến ngươi đến bây giờ. Rõ ràng ta ra sức nhiều hơn mà ngươi cái này chỉ biết nghe lời ba ba ngươi nói, ngươi coi có quá đáng không!"

Càng nói, Giang Ngọc liền khí không chịu được, tay cũng ra sức kéo mạnh thêm. Lục Hạo thân thể cũng khe run, nhìn cũng không dám nhìn mặt cũng quay ra chỗ khác, hắn sợ vợ nha!

Lục Nguyệt Thiên cảm nhận thấy tay Giang Ngọc đang ra sức thêm liền cầu tha thứ:

“Mụ mụ, ta biết sai rồi, ngươi đừng kéo nữa! Ta không nên nghe ba ba xúi dục, chỉ nên hảo hảo nghe lời ngươi a!”

Thấy con mình cầu xin, Giang Ngọc khí liền bay đi, buông tay nhu thuận vuốt ve hai má Lục Nguyệt Thiên cười cười nói:

“Tốt lắm! Thế mới là con của mụ mụ chứ. Đi, ta ôm ngươi về nhà làm một bữa tiệc chúc mừng ngươi a.”

Không kịp phản ứng lại, thân thể Lục Nguyệt Thiên liền bị Giang Ngọc ôm đi lên hướng về nhà mà đi. Hắn mộng bức, bề ngoài tuy là một hài tử nhưng hắn tâm là một thiên đế uy phong làm sao có thể bị một người bế về nhà. Hắn liền giãy giụa nói:

“Mụ mụ, ngươi bỏ ta xuống a. Ta có thể tự đi được.”

Giang Ngọc đáp:

“Ngoan nào Tiểu Thiên, ngươi bây giờ cũng mới 6 tuổi không cần phải ngại đâu. Với lại lâu rồi mụ mụ cũng chưa ôm ngươi, hôm nay ngươi làm sao cũng không thoát được.”

Này có ngại hay không cái gì, này liên quan đến tôn nghiêm hắn nha. Hắn còn muốn nói thêm cái gì thì chợt chú ý đến hai thân ảnh. Một người là trung niên nhìn khá là bình thường, người còn lại là một đứa trẻ. Hắn có mái tóc đen ngắn, đôi mắt to màu đen sáng láng, tướng mạo hắn xuất chúng cũng làm cho xung quanh người khác chú ý.

Thấy hắn, Lục Nguyệt Thiên liền biết hắn là Đường Vũ Lân nhân vật chính cuốn tiểu thuyết này.

Cùng lúc thanh âm hệ thống vang lên:

“Tinh! Xem xét túc chủ tham gia kịch bản thỉnh túc chủ đánh dấu!”

Lục Nguyệt Thiên không hiểu hỏi:

“Hệ thống, ta lúc nào tham gia kịch bản?”

“Tinh! Túc chủ tham gia kịch bản giác tỉnh vũ hồn làm cho phòng giác tỉnh vũ hồn nguyên bản của nhân vật chính hư hại làm cho nhân vật chỉnh chuyển sang phòng khác!” Hệ thống trả lời.

Cái này cũng được! Lục Nguyệt Thiên mộng.

“Túc chủ có muốn đánh dấu?” Hệ thống lên tiếng hỏi.

“Đánh dấu!” Lục Nguyệt Thiên trả lời.

“Tinh! Đánh dấu thành công! Túc chủ thu được:

• hồn lực +3 cấp

• 5 vạn đồng liên bang

• hồn linh băng thiên tuyết nữ

• 1 mảnh vỡ linh hồn.

Mảnh vỡ linh hồn? Đánh dấu ra Lục Nguyệt Thiên liền bị vật này hấp dẫn liền hỏi:

“Hệ thống, vật này có tác dụng gì?”

“Tinh! Túc chủ không đủ quyền hạng để trả lời!” Hệ thống đáp.

Còn có quyền hạn? Lục Nguyệt Thiên hơi bất ngờ nhưng cũng bình tĩnh lại hỏi:

“Làm sao để đủ quyền hạng để biết?”

“Dựa vào hành vi túc chủ ảnh hưởng đến cốt truyện, hệ thông từ đó sẽ tính toán cộng vào điểm quyền hạng từ đó mà nâng cấp quyền hạng. Quyền hạng chia làm: Sơ cấp – Trung cấp – Cao cấp – Đặc cấp – Chủ cấp. Quyền hạn bây giờ của túc chủ là: Sơ cấp , điểm quyền hạng: 5, cần 95 điểm nữa lên Trung cấp!”

“Vậy ta cần quyền hạng bao nhiêu để biết được vật này?” Hiểu rõ cơ chế quyền hạng sau Lục Nguyệt Thiên tiếp tục hỏi.

“Tinh! Túc chủ cần đạt đến Chủ cấp.”

Đạt được kết quả Lục Nguyệt Thiên hơi cau mày, vật này cần quyền hạng cao nhất mới có thể biết đến. Đối với cái này Lục Nguyệt Thiên cũng không nói gì, với kí ức kiếp trước hắn có lẽ suy đoán được vật này có tác dụng gì. Nếu đúng với như hắn nghĩ thì cái này hệ thống thật có ý tứ. Vậy hắn cần phải đạt Chủ cấp để xác nhận suy đoán của mình, cách nhanh nhất là ảnh hưởng đến kịch, đi ngược lại với suy nghĩ ban đầu của hắn là không tham gia cốt truyện. Nhưng bây giờ hắn càng có hứng thú với vật này, như vậy có mục tiêu càng làm cho hắn thấy sau này sẽ càng ngày càng thú vị.

Bạn đang đọc Long Vương Truyền Thuyết Chi Khách Ngoại Lai sáng tác bởi Yuu_2107
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yuu_2107
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.