Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 2105 chữ

Qua tết ba mẹ Nhân Phú có qua Việt Nam thăm gia đình Nhu, cũng là lần đầu tiên họ đến Hà Nội nên cô được dịp đưa cả nhà đi chơi vòng quanh thủ đô. Hà Nội thật ra vô cùng chật hẹp, đi 1 đến 2 ngày đã chẳng còn chỗ chơi nữa rồi, cũng định đưa ba mẹ chồng xuống Hạ Long, niềm tự hào của Việt Nam, nhưng ngặt nỗi, phép năm của cô và Nhân Phú đã gần hết, hơn nữa còn phải để dành cho đám cưới nên kế hoạch tạm hoãn. Mẹ chồng tương lai trong cả quá trình đều không có ý kiến gì, nhưng Nhu biết, mình vẫn chưa qua được kỳ kiểm duyệt. Dù sao, cưới nhau xong, cả 2 đều ở Việt Nam làm việc và sinh sống, nên cô cũng không lo lắng gì nhiều. Tất nhiên, đó chỉ là kế hoạch của riêng cô mà thôi.

Sau khi ba mẹ trở lại Đài Bắc, Nhân Phú xin nghỉ thêm 1 ngày để 2 người có nhiều thời gian bên nhau hơn, cũng là để bàn bạc kế hoạch trong tương lai.

- Bố mẹ anh không có ý kiến gì về đám cưới, nhưng bà có 1 điều kiện.

- Là gì vậy?

- Cưới xong em phải sang bên kia vài tháng để bà dạy em những món ăn Đài Loan - Em sang bên đó, còn anh?

- Anh vẫn ở Hà Tĩnh làm việc, nhưng chỉ vài tháng thôi, mẹ bảo, cũng chỉ dạy em vài món truyền thống và để em quen dần với cuộc sống bên đó thôi mà.

- Chẳng phải 2 đứa đã thống nhất là sẽ sinh sống và làm việc tại Việt Nam sao?

- Anh cũng đã có ý định đó, nhưng mẹ bảo, con dâu mẹ, nhất định phải biết nấu ăn, để còn lo cho gia đình, bà sợ mất đi những truyền thống của gia đình - Thế khi nào nghỉ phép, 2 đứa mình về bên đó, em sẽ chăm chỉ học nấu ăn, không phải như vậy là được hay sao?

- Em biết các bà mẹ mà, lúc nào chẳng muốn giữ truyền thống, anh thì ăn gì chẳng được, nhưng mẹ vẫn nhất quyết như vậy, thì anh biết làm sao? Vì tương lai của 2 đứa, em cố gắng chiều mẹ lần này nhé, bà xã ngoan… - Nhưng có 1 mình em bên đó, anh lại ở đây, em biết làm sao?

- Gia đình anh cũng là gia đình em mà, em xem, còn chị gái anh nữa, anh nghĩ mẹ muốn thử thách tình cảm của em đối với anh đấy.

- Thử thách gì kỳ quặc thế, anh đã ăn món ăn Việt Nam em nấu rồi, cũng ăn được đúng không?

- Rất ngon, nhưng ở Đài Bắc, kiếm đồ để nấu không dễ như ở đây, nên món chủ yếu vẫn là món Đài, anh thì anh chỉ thích mỗi 1 món thôi - Món gì, có khó nấu không?

- Đơn giản, nguyên liệu có sẵn… - Món gì vậy?

- Nguyên liệu Việt Nam, khẩu vị Đài Loan - Hả?

- Món “em” anh chỉ muốn ăn em thôi.

- Đồ háo sắc… nói linh tinh Hai người lại rơi vào trận quấn quýt răng môi không rời, cuộc sống, tình yêu ngọt ngào như mật làm Nhu tạm quên đi trận tập huấn sắp tới của mẹ chồng. Dù sao cô cũng là cô gái độc lập, không thể vì một chút thử thách của mẹ chồng mà chùn bước được, thời đại mới, mẹ chồng cô cũng là người hiện đại, làm sao có cảnh mẹ chồng ăn thịt nàng dâu được chứ?

Đó là thử thách bếp núc của mẹ chồng đối với nàng dâu, còn với Nhân Phú, những tập tục cưới xin cũng làm anh mệt chết, ngoài việc đón dâu 2 lần do năm nay là năm tuổi của Nhu, 1 lần mời cơm khách ở Hà Nội, 1 lần trong Hà Tĩnh, 1 lần bên Đài Bắc, khi đám bạn anh vỗ vai chúc mừng anh chỉ biết lắc đầu, cưới vợ mệt thế này nên nhất định chỉ cưới 1 lần thôi. Nhu còn khổ sở hơn, ở Việt Nam mặc áo cưới tây, ở Đài Loan mặc áo dài Việt Nam và áo cưới truyền thống, bùng nhùng cả đám vải, vóc người cô nhỏ bé, đi thêm đôi xăngđan cao gót, chạy khắp cái hội trường rộng lớn, chân mỏi nhừ, may có Nhân Phú đứng bên cạnh, thỉnh thoảng để cô dựa vào, không thì quả thực, bổ nhào lúc nào cũng không biết. Khách sạn có tặng mỗi đôi tân lang, tân nương 1 đêm miễn phí tại phòng suit, nhưng mệt quá, check in xong, bởi bỏ đống váy áo bùng nhùng, tẩy trang, tắm rửa qua loa, cả 2 lăn ra ngủ, không kịp xem phòng tân hôn được sắp đặt như thế nào, cũng chẳng để ý xem tân hôn phải làm gì, với họ, như vừa trải qua trận chiến tốn quá nhiều công sức.

Nhưng Nhân Phú vẫn nhớ ra 1 điều, hôm nay họ chính thức trở thành chồng vợ, danh chính ngôn thuận được nằm cạnh nhau, niềm hạnh phúc ngọt ngào đó, thật sự không thể diễn tả bằng lời được, nhưng nhìn Nhu quá mỏi mệt, mình cũng gần như kiệt sức, nên anh chỉ đơn giản ôm Nhu vào lòng, nhẹ nhàng tựa đầu lên trán cô, hít lấy hương thơm nhẹ từ mái tóc mềm mại và chìm vào giấc ngủ yên lành.

Giấc ngủ đủ quả là phương thức hữu hiệu để hồi phục cả tinh thần và thể chất, sáng sớm khi ai đó còn đang lơ mơ ngủ, đã nghe Nhân Phú, bây giờ đã chính thức là chồng cô ghé sát vào tai, thì thầm:

- Vợ ơi, anh muốn ăn sáng..

- Mấy giờ rồi? phải đi đánh răng rửa mặt đã chứ?

Vợ anh sao lại có thể thật thà đến vậy chứ, kể từ lần đầu tiên được gần gũi cô, đến bây giờ, đã trải qua mấy tháng trời, Nhu nhất định không cho anh lại gần, anh nhịn thế là đủ rồi chứ? Tối qua thấy cô mệt, đã để cô ngủ dưỡng sức, bây giờ thì không có lý do nào để anh nhịn ăn nữa rồi.

- Bữa sáng đã sẵn sàng… Nhu không kịp phản ứng, thì đã bị đôi môi nóng bỏng của Nhân Phú áp xuống, đôi tay hư của anh không ngừng sờ soạng kích thích cô, chết rồi, để sói đói quá lâu, bây giờ phải trả giá đây. Nhu nhủ thầm, sự sợ hãi của lần đầu đau đớn làm cô co rúm người lại, Nhân Phú kìm lại tốc độ, nhẹ nhàng âu yếm cô:

- Vợ ơi, không đau đâu, em thả lỏng ra nào, có anh ở đây rồi, đừng sợ - Anh làm nhẹ thôi nhé, em sợ đau lắm - Uh, yêu em… Cứ thế, Nhu bị cuốn vào những triền miên mà Nhân Phú đem đến, ngọt ngào, đê mê, ngây ngất, quả thực lần này không còn đau nữa, chỉ là có chút co thắt khi anh tiến vào mà thôi, nhưng điều này càng kích thích Nhân Phú nhiều hơn, anh” ăn sáng” mãi mà không biết chán.

Tuần trăng mật ngọt ngào của họ bắt đầu bằng 1 bữa sáng như vậy đấy. Sau này còn nhiều bữa sáng và bữa khuya nữa mà 2 người cùng thực hiện, sự hòa hợp càng ngày càng tăng. Bây giờ Nhu mới hiểu được vì sao người ta gọi là vợ chồng son, ngọt ngào vô cùng. Chỉ là sau khi cưới, vẫn là 2 người 2 nơi, Nhân Phú ở Hà Tĩnh, Nhu vẫn như thời con gái, tá túc nơi nhà mẹ đẻ, chuẩn bị tinh thần và thể lực để sang Đài Loan tiếp chỉ của mẹ chồng. Thấy thái độ lo lắng của vợ, Nhân Phú yêu chiều hôn vợ, an ủi:

- Em yên tâm, không sao đâu, chỉ tạo điều kiện cho mẹ và em gần gũi nhau thôi - Em chưa bao giờ nghĩ mình lại lấy 1 ông chồng Đài Loan truyền thống nên không chuẩn bị nền tảng, bây giờ thì tiêu rồi, học như vỡ lòng, chết thôi - Điều đấy cho thấy sức hút của anh quá lớn, để em vượt qua được kế hoạch thời con gái của mình, đồng ý làm bà xã của anh, nhưng bà xã rất thông minh, nhất định vượt qua thử thách này - Sao có người lại tự tin như anh nhỉ? Toàn tự khen thôi - Em không công nhận ông xã mình đẹp trai, tài giỏi sao?

- Có, ông xã em number 1, ok?

- Phải thưởng cho bà xã ngoan mới được, hay sang tuần em sang Đài Bắc, anh sẽ xin nghỉ việc vài ngày về với em nhỉ?

- Thôi, đợt này anh nghỉ nhiều, để em tự túc đi, em không sao.

- Uh, vậy cứ thế nhé, cố gắng lên bà xã.

Nhu chưa thấy ai gọi tiếng bà xã lại ngọt ngào như Nhân Phú, nhưng điều đó cũng làm cô yên tâm hơn rất nhiều, cô yêu thương con trai bà, bà nhất định cũng yêu anh, 2 người phụ nữ, cùng yêu thương 1 người đàn ông, nhất định sẽ tìm được tiếng nói chung. Hành trình làm dâu xứ người của cô, bắt đầu bằng việc cô tự tìm lý do để yêu thương mẹ chồng.

Nhu cố tình chọn chuyến bay buổi chiều để đến Đài Bắc, cô muốn được ngủ 1 đêm để ngày hôm sau có sức chiến đấu, không hiểu sao, tâm lý phòng thủ của cô lại lớn đến mức đó. Dù quả thực cô luôn nghĩ mẹ Nhân Phú cũng như mẹ mình, cứ yêu quí bà là được. Nếu ở Việt Nam, có phát sinh vấn đề gì, chạy về nhà mẹ là được, ở đây, chồng không có ở bên, mẹ đẻ lại ở xa. Cô phải tự lực cánh sinh, không phải mang tâm lý đề phòng, nhưng nói gì thì nói, với Nhu đây thực sự là 1 thử thách.

Xuống máy bay, cô đã báo trước là không cần người đi đón, Nhu bắt taxi về thẳng nhà chồng, ba mẹ chồng đã có tuổi, hơn nữa cô nhận thấy việc đi taxi từ sân bay về nhà là 1 việc vô cùng đơn giản, nguyên nhân chủ yếu là vì cô muốn ba mẹ chồng nhận thấy cô là 1 người độc lập, có hay không có Nhân Phú ở bên cạnh, cô cũng có thể làm tốt được công việc của mình.

Khi cô gõ cửa nhà, người mở cửa mẹ chồng cô, tay bà vẫn còn đang cầm cái remote điều khiển tivi, nhìn bà không ai nghĩ đã bước qua tuổi 60, có vẻ trẻ hơn tuổi rất nhiều lần.

- Con chào mẹ - Nhu, con đã về đến, đã bảo Nhân Phú báo chuyến bay để bố ra đón con, nhưng nó không chịu, bảo con đi cho quen, con vất vả rồi.

- Con không sao ạ, bố mẹ dạo này có khỏe không? ( tự nhiên gọi người lạ là bố mẹ, Nhu ở nhà đã phải uốn lưỡi mấy lần trước khi nói nên nhờ trời, cũng khá suôn sẻ) - Bố mẹ khỏe, con vào nhà nghỉ đi, mẹ đã chuẩn bị sẵn phòng của Nhân Phú rồi, vì không biết con thích trang trí phòng như thế nào, nên cứ để vậy đã, từ ngày mai, có nhiều thời gian, mẹ con mình cùng sửa soạn nhé?

- Vâng ạ, con có mua chút quà từ Việt Nam sang, phải lấy ra đã, không thì hỏng mất ạ.

Nhu mừng húm vì khởi đầu khá thuận lợi, không khó để tìm chủ đề nói chuyện với mẹ chồng như cô vẫn nghĩ. Nhưng khi cô vào nhà, sự ngạc nhiên đến với cô còn nhiều hơn:

Bố chồng đang hì hục trong bếp nấu nướng, trên sofa ngoài phòng khách, có mấy cuốn tạp chí đang đọc dở, trên bàn vỏ hoa quả vương vãi, rõ ràng là mẹ chồng cô đang ngồi xem ti vi.

- Con chào ba ạ, - Tiểu Nhu, con về đến rồi đấy ah? Mệt không con? Đi rửa ráy chân tay rồi ăn cơm, ba nấu sắp xong rồi - Vâng ạ, ba cần giúp 1 tay không ạ?

- Không sao, ba làm xong rồi mà, con đi thay quần áo đi.

- Dạ.

Bạn đang đọc Làm Dâu Xứ Người của Dilmat_chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.